Nàng cắn chặt răng, bàn tay giơ lên, trong nháy mắt, một cây đàn cổ xuất hiện trong tay nàng.
Theo tiếng đàn vang lên, một khúc nhạc tuyệt đẹp mà bén nhọn từ đầu ngón tay nàng bay ra, khúc nhạc này vừa bay ra, cây cối xung quanh đều khô héo, lá rụng cành rời.
“Đàn?” Bạch Nhan nhìn Mộ Khinh Ca lấy ra đàn cổ, trên mặt nàng đầy ý cười, “Thực không khéo, thứ mà cha nuôi của Thần Nhi nhà ta am hiểu nhất chính là đàn sáo, ta cũng từng học qua một ít từ chỗ hắn, tuy chưa đến mức tinh thông, nhưng cũng có thể khiến ngươi nhận ra thế nào là đàn cổ chân chính!”
Nhận ra tiếng đàn không có tác dụng đối với Bạch Nhan, Mộ Khinh Ca đã trợn tròn mắt, nhưng nàng chưa kịp phản ứng, đàn cổ trước mặt đã bị một bàn tay cướp lấy, đặt trên đùi Bạch Nhan.
“Ngươi...” Sắc mặt Mộ Khinh Ca đầy kinh hoảng, giơ tay muốn đoạt lại đàn cổ.
Đột nhiên, một khúc nhạc từ ngón tay của nữ tử truyền ra, khúc nhạc này uyển chuyển động lòng người, mỹ diệu đến mức ngay cả Mộ Khinh Ca cũng quên mất phản ứng, ngây ngốc nhìn gió nhẹ thoảng qua nữ tử một thân váy đỏ.
Nữ tử này, đâu chỉ là tuyệt diễm thiên hạ? Sợ là tung hoành từ trên trời cao đến dưới nhân gian cũng không nói quá!
Tại thời điểm này, tiếng đàn đột nhiên chuyển biến, sắc bén giống như một thanh trường kiếm vô hình, nháy mắt xuyên qua thân thể Mộ Khinh Ca.
Nàng chật vật phun ra một ngụm máu tươi, thân mình sau khi bị tiếng đàn công kích phải lùi về phía sau mấy bước mới ngừng được, sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi... Sao có thể? Ngươi sao có thể là quân giai?”
Ở đại lục này, một vương giai là có thể thống trị một quốc gia, mà quân giai là sự tồn tại cao cao tại thượng, cách bọn họ mấy người xa lắm.
Một khi có một cường giả quân giai xuất hiện, thế lực mà cường giả này dẫn dắt có thể tấn chức thành công lên môn phái trung đẳng, cũng chỉ xếp sau môn phái ở ẩn thánh đại Dược Môn kia.
Đương nhiên, môn phái mạnh nhất trong truyền thuyết cũng không chỉ có quân giai, nhưng quân giai là tiêu chuẩn thành lập môn phái trung đẳng!
Hoa La có một chủ tử như vậy, Phượng Lâu cũng có thể trực tiếp từ môn phái thứ đẳng thăng thành môn phái trung đẳng!
Mộ Khinh Ca khẽ cười, có chút tự giễu mà nói: “Ta vốn cho rằng, ngươi dựa vào thuật luyện đan thu phục Hoa La, lại không nghĩ rằng, ngươi dựa vào thực lực của chính mình! Cũng phải thôi, phong trần nữ tử như Hoa La, nếu ngươi không đủ thực lực sao có thể khiến nàng bán mạng vì ngươi?”
Bạch Nhan thản nhiên quét mắt nhìn Mộ Khinh Ca: “Ngươi sai rồi, lúc ta thu phục Hoa La, thực lực của ta thậm chí còn chưa đến vương giai.”
Phía trên vương giai chính là quân giai, mà môn chủ của môn phái thứ đẳng nhất định phải là vương giai!
Nhưng Bạch Nhan nói nàng khi đó còn chưa phải là vương giai? Vậy sao Hoa La lại nguyện trung thành với nàng?
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu, sắc mặt khiếp sợ: “Nhiều năm trước Hoa La đã đạt đến vương giai, ngươi trở thành chủ tử của nàng cũng mới chỉ mấy năm trước, nàng sao có thể sẽ nguyện trung thành với ngươi, thực sự là vì thuật luyện đan của ngươi?”
“Ngươi lại sai rồi, khi ta thu phục Hoa La, Hoa La cũng không biết ta là luyện đan sư.” Bạch Nhan nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mộ Khinh Ca, nhàn nhạt nhếch môi.
“Vì cái gì?”
Không dựa vào thuttaj luyện đan hay thực lực, vậy Hoa La vì cái gì mà đi theo nàng?
Bạch Nhan cười: “Bởi vì ta cứu mạng Hoa La.”
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng cứu Hoa La, Hoa La liền đem mạng giao cho nàng.
“Không có khả năng, Hoa La là một nữ tử phong trần, loại người như nàng chỉ quan tâm đến lợi ích...” Mộ Khinh Ca bò dậy từ trên mặt đất, hơi lắc đầu, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
“Phương Lâu là nơi phong lưu thì sao? Hoa La chưa từng đích thân đi tiếp khách, hơn nữa Phượng Lâu chưa từng cưỡng ép bất bất cứ kẻ nào, cũng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý”, Bạch Nhan cười lạnh, “Mà Cầm Âm cốc các ngươi tự xưng là tiên nữ, lại đang là những hoạt động gì?”