Edit: ThienDa
Hắn vừa nói xong, một đạo cuồng phòng từ trong phủ xông tới.
Phảng phất xuất hiện một cỗ khí thế cường đại, dọa cho Lý công công suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, hắn nâng khuôn mặt đã đổ đầy mồ hôi, nhìn về phía nam nhân mặv trường bào màu tím.
Nam tử tóc bạc như tơ, tuấn mỹ tuyệt luân, ánh mắt hắn từ trên cao nhìn xuống Lý công công.
“Bạch Nhan?”
Hai chữ này từ trong miệng hắn phát ra không chứa bất kỳ cảm tình gì, gương mặt tuyệt thế ngạo nghễ xuất hiện vẻ âm lãnh.
Hoàng hậu cũng không giống như sẽ thành toàn Bạch Nhan...
Cho nên, cô nương Bạch gia trong ý chỉ, tất nhiên không thể nào là nàng!
“Chúc mừng Thương Vương,“ Lý công công cười cười, “Hoàng hậu xác thực đem Bạch Nhan hứa cho Vương gia, nhưng mà Bạch Nhan có tiếng xấu, chỉ có thể làm thiếp, Thương Vương phi là một người khác, nàng tốt hơn rất nhiều so với Bạch Nhan.”
“Ồ,“ khóe môi Đế Thương giương lên nụ cười thị sát, “Vậy có thể cho bổn vương biết, nữ tử tốt hơn gấp mấy lần Bạch Nhan là người phương nào không?”
“Ha ha, vị cô nương kia đương nhiên là hòn ngọc quý trên tay Bạch gia Bạch Chỉ, Bạch Chỉ cùng Thương Vương chân chính có thể nói là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh, lại thêm Hoàng hậu tứ hôn, chắc chắn tiện sát người bên ngoài.”
Lý công công không nhận ra bên trong lời nói của Đế Thương có tia tức giận, làm vẻ mặt tươi cười nói.
Nhưng bất tri bất giác, lưng hắn đã dính đầy mồ hôi.
Nhiệt độ chung quanh Đế Thương càng lúc càng lạnh, khiến hai thị vệ thủ ở cửa lập tức quỳ xuống, run lẩy bẩy.
Lý công công còn không biết chuyện gì xảy ra, vì sao hai thị vệ này lại quỳ xuống?
Hắn cười khan hai tiếng: “Thương Vương tranh thủ thời gian tiếp chỉ đi, ta còn phải trở về phục mệnh Hoàng hậu.”
Đế Thương mặt mày bá khí, ngạo nghễ thiên hạ: “Ở Lưu Hỏa quốc, cũng không có Hoàng hậu.”
Câu này không hiểu ra sao làm Lý công công trợn tròn mắt.
Thương Vương có phải bị choáng váng? Lại còn nói ở Lưu Hỏa quốc không có Hoàng hậu?
“Thương Vương, Hoàng hậu ở ngay tại Phượng Loan cung, làm sao có thể không tồn tại Hoàng hậu?” Lý công công lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói.
Hai tên thị vệ ngẩng đầu, ánh mắt châm chọc nhìn Lý công công, thái giám đúng là ngu xuẩn, ngay cả ý tứ của Vương gia cũng không rõ.
Quả nhiên.
Mắt phượng Đế Thương giương lên, mặt không biểu tình: “Bổn vương đã nói không có Hoàng hậu, từ nay về sau, ở Lưu Hỏa quốc sẽ không tồn tại Hoàng hậu.”
Nghe nói như thế, mặt Lý công công đầy vẻ ngạc nhiên.
Lời này của Thương Vương là muốn phế hậu? Hắn có tư cách này?
Đúng lúc này...
Ngân Lang nâng vương tọa từ trên không trung hạ xuống, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Đế Thương.
Đế Thương từ từ đi tới ngồi trên vương tọa, thanh âm hắn lạnh lẽo, mang theo bá khí không ai bì nổi: “Mang theo hắn đi triều đình!”
Móng vuốt phía trước của Ngân Lang vừa nhấc, trực tiếp xốc bổng Lý công công còn quỳ trên đất, chợt, thân ảnh bọn họ như một đạo lôi điện, nhanh chóng lao về phía hoàng cung...
...
Triều đình, các đại thần đang bẩm báo tình hình trong nước mấy ngày gần đây.
Nam Cung Nguyên ngồi tại long ỷ trên cao, sắc mặt hắn theo mấy lão gia hỏa líu lo không ngừng mà mất kiên nhẫn.
“Những chuyện nhỏ nhặt này mà các ngươi cũng phải bẩm báo với trẫm, nếu như thật sự không có gì bẩm báo, vậy thì bãi triều.”
Lời nói của mấy đại thần dừng lại, bất đắc dĩ lùi ra xa.
Thấy không có người tiếp tục bẩm báo, Nam Cung Nguyên nhẹ nhàng thở ra, vừa định ra lệnh bãi triều, lại nghe một tiếng phịch rất mạnh, một người từ trên nóc nhà rơi xuống điện.
Chúng đại thần sững sờ.
“Cái này... Đây không phải là Lý công công, người bên cạnh Hoàng hậu sao? Vì sao hắn lại ở chỗ này?”
Với lại...
Giống như là bị người nện từ trên xuống.