Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 132: Chương 132: Lần nữa tiến cung (2)




Edit: Tiêu Tiêu

Bạch Tiểu Thần bĩu môi, bất mãn kéo tay Bạch Nhan.

Hắn vừa trắng vừa mịn là trời sinh, không phải hiệu quả của Dưỡng Nhan đan.

Huống gì, hắn không thích mùi vị của Dưỡng Nhan đan nên chưa từng ăn qua có được không?

“Biểu tỷ, ta cũng muốn, “ hai mắt Lam Tiểu Vận sáng rực, vội bắt lấy cánh tay Bạch Nhan lay lay: “Ta muốn Dưỡng Nhan đan, ta có thể dùng Chân Nguyên đan đổi Dưỡng Nhan đan không?”

Đối với một thiếu nữ không có gì dụ hoặc hơn dung mạo, ngay cả tu luyện cũng ném qua một bên.

“Nếu muốn thì ta có thể cho ngươi, Dưỡng Nhan đan không thể ăn nhiều, một tuần một viên là đủ rồi.” Bạch Nhan đem Dưỡng Nhan đan cho Đổng Nhược Lan và Lam lão phu nhân, lại lấy ra một bình đặt vào tay Lam Tiểu Vận, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lam lão gia tử: “Ông ngoại, thực lực của người đã đạt tới Thiên giai cao cấp, cộng thêm cơ thể suy nhược, cho dù có Thiên Nguyên đan cũng không thể dễ dàng đột phá.”

Lam lão gia tử xua tay: “Lão già này cũng không cần, về sau Lam gia có cữu cữu ngươi chèo chống, ta liền yên tâm an hưởng tuổi già rồi.”

Bạch Nhan trầm ngâm nửa ngày, tay khẽ vỗ cằm: “Như vậy đi, đợi thêm một đoạn thời gian, ta lại đem đan dược phù hợp cho người.”

Muốn luyện chế đan dược kia cần một ít dược liệu đặc thù, cho nên, trong thời gian ngắn tất nhiên không được.

“Cháu gái ngoan, trước đó Thái hậu phái người tới đây nói để ngươi tiến cung một chuyến, nàng muốn gặp ngươi.”

Khuôn mặt già nua của Lam lão phu nhân nở thành một đóa hoa.

Đừng trông bà đã có tuổi, thích chưng diện vĩnh viễn không phân biệt tuổi tác.

“Thái hậu tìm ta?” Bạch Nhan giật mình, khẽ gật đầu: “Ta đã biết, ta sẽ vào cung gặp nàng.”

Bạch Tiểu Thần nghe xong, mắt to phát sáng: “Mẫu thân muốn đến hoàng cung? Thần Nhi cũng muốn đi.”

“Ngươi đi làm gì?” Bạch Nhan liếc hắn một cái, hỏi.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thần mang theo một tia xảo trá: “Ta muốn xem bộ dáng của hoàng cung ra sao, có xinh đẹp bằng Thánh Đảo hay không.”

“Ta có thể dẫn người đi, nhưng ở trong hoàng cung ngươi an phận một chút, đừng có gây chuyện thị phi.”

“Nhưng mà... Nếu như Thần Nhi gặp phải nữ nhân thối Bạch Nhược kia, nàng ta còn khi dễ Thần Nhi thì sao?”

Bạch Tiểu Thần đáng thương nhìn Bạch Nhan, hỏi.

“Vậy đánh chết nàng! Chỉnh chết nàng!”

Khi dễ con của nàng? Đã hỏi qua ý kiến của nàng chưa?

Tiểu Mễ nằm dưới đất không nhịn được mà trợn mắt, uể ỏai ngáp một cái.

Tiểu tổ tông của ta, ai có thể khi dễ được ngươi? Nhiều năm qua cũng chỉ có ngươi khi dễ người khác.

Đừng quên, hồ ly là loài động vật xảo trá nhất!

“Thần Nhi, “ Bạch Nhan hạ mắt nhìn Bạch Tiểu Thần còn ôm lấy đùi nàng, “Ta không mong ngươi ở bên ngoài gây chuyện, đồng thời, chúng ta không sợ bất cứ chuyện gì, cho dù ngươi không chủ động đi trêu người nhưng nếu có người động đến ngươi, ngươi liền có thể phản kích!”

“Thần Nhi hiểu rồi.”

Không gây chuyện, không sợ phiền phức.

Đây là Bạch Nhan dạy bảo cho hắn.

“Ông ngoại, bà ngoại, trước mắt ta đem Thần Nhi tiến cung, sau đó ta sẽ quay lại.”

Bạch Nhan nắm tay Bạch Tiểu Thần, cáo từ với bọn người Lam lão gia tử rồi ra khỏi phủ.

Tiểu Mễ meo một tiếng, lập tức xoay người đứng dậy đuổi theo mẫu tử Bạch Nhan.

...

Trong hoàng cung.

Thái hậu mái tóc hoa râm, thân thể hơi mệt mỏi tựa vào ghế dựa, đúng lúc này, một tên thái giám từ ngoài cửa đi vào phúc thân.

“Thái hậu, Bạch cô nương đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.