Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 133: Chương 133: Lần nữa tiến cung (3)




Edit: Tiêu Tiêu

Nghe vậy, Thái hậu cười thành tiếng: "Rốt cuộc nha đầu này cũng đến, nhanh để nàng đi vào, sau này Bạch cô nương tới tìm ai gia cũng không cần bẩm báo."

"Tuân chỉ."

Thái giám nhận lệnh rồi lui xuống.

Nửa ngày, một nữ tử hồng y khuynh thành tuyệt mĩ từ cửa cung đi vào, tay nắm một đứa bé ước chừng năm tuổi.

Đứa nhỏ bộ dáng phấn điêu ngọc trác, gương mặt phấn nộ cười thiên chân vô tà, đôi mắt sạch sẽ mở to dường như tỏ ra hiếu kỳ, sau khi bước vào cửa đều nhìn bốn phía, có vẻ như tất cả đồ vật đều mới lạ.

Thái hậu cho rằng bánh bao nhỏ chưa từng tới hoàng cung nên mới tỏ ra hiếu kỳ, thật tình không biết, Bạch Tiểu Thần chỉ kỳ quái vì sao hoàng cung này ngay cả một nửa Thánh Đảo cũng không bằng?

"Nhan Nhi, ngươi đã đến, " Thái hậu cười nói, "May mà có ngươi, ai gia tìm đan dược sư xem bệnh mới phát hiện ra thân thể càng ngày càng sinh bệnh... Ai gia phải ở trước mặt ngươi nói đa tạ mới được."

Thái hậu không muốn để người khác biết bà trúng độc nên mới thay bằng sinh bệnh, Bạch Nhan cũng không vạch trần bà, khẽ cười: "Hôm nay Thái hậu tới tìm ta chỉ vì chuyện này?"

"Không, " Thái hậu lắc đầu, "Hôm qua ngươi đi vội, ai gia không thể cùng ngươi tâm sự, nên mới để ngươi tiến cung, đúng rồi... Đứa nhỏ này chính là nhi tử của ngươi?"

Bạch Tiểu Thần nghe xong liền hô một câu: "Thái hậu nãi nãi."

"Ha ha, đứa trẻ ngoan, " Thái hậu cười từ ái, đối với tiểu gia hỏa hiểu biết lễ nghĩa này, bà thực lòng thích hắn, "Lần đầu gặp mặt mà Thái hậu nãi nãi không có lễ vật gì tặng ngươi, cái vòng vàng đeo tay này xem như nãi nãi đem cho ngươi làm lễ vật gặp mặt."

Nói xong, Thái hậu cởi chiếc vòng vàng trên cổ tay ra, lão ma ma ở một bên trông thấy hành động này của Thái hậu mà giật nảy mình, trong lòng muốn ngăn lại, nhưng khi nhìn thấy nụ cười từ ái kia, bất giác thở dài một hơi.

Bao lâu rồi?

Đã bao lâu rồi Thái hậu chưa được vui vẻ? Từ sau khi Tiên Hoàng băng hà, bà tự nhốt mình lại, bình thường cũng chỉ có Lam Nguyệt mới gặp mặt được.

Nhưng sau khi Lam Nguyệt qua đời, bà cũng không cười nữa.

"Bé ngoan, cái vòng vàng này nhất định ngươi phải giữ cho kỹ, ngàn vạn lần không được làm mất." Thái hậu có ý riêng nói.

Bạch Tiểu Thần nhận vòng tay vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra nụ cười thiên chân vô tà.

"Tạ ơn Thái hậu nãi nãi."

"Ta để Tiểu Mai đưa ngươi ra ngoài chơi đi, ngươi ở trong này hẳn sẽ buồn bực."

Tiểu Mai chính là lão ma ma bên cạnh Thái hậu, địa vị cũng không phải bình thường, nên bà mới để Tiểu Mai bồi Bạch Tiểu Thần.

"Nãi nãi, các tỷ tỷ cung nữ bình thường đều rất mệt mỏi, Thần Nhi không cần các nàng đưa đi đâu, " âm thanh Bạch Tiểu Thần mềm nhẹ, "Thần Nhi cũng biết Thái hậu lo lắng cho Thần Nhi, nhưng mà Thần Nhi luôn luôn nghe lời, sẽ không gây ra chuyện gì đâu."

"Cái này..." Thái hậu đưa mắt nhìn Bạch Nhan, vừa định mở miệng thì Bạch Nhan ngăn lại.

"Thái hậu, người yên tâm đi, Thần Nhi không có chuyện gì."

Thần Nhi luôn luôn có chừng mực, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng có thể yên tâm.

"Được, " miệng Thái hậu giãn ra, "Vậy ngươi tự ra ngoài chơi trước, nếu như có chuyện nhớ đem vòng tay vàng của nãi nãi cho ngươi ra, thấy vòng tay như thấy người, những người trong hậu cung sẽ không bắt nạt được ngươi."

"Thần Nhi biết."

Bạch Tiểu Thần đem Tiểu Mễ trên vai ôm vào ngực.

Sau khi Bạch Tiểu Thần ra khỏi cung, hắn trầm tư, phủ Thái tử chỗ Bạch Nhược... ở đâu vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.