Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 72: Chương 72: Mùi của nàng




Edit: ThienDa

Hắn biết, nếu lần này không nghe mẫu thân, để nam nhân kia phát hiện ra, có lẽ...

Mẹ con bọn họ vĩnh viễn chia cắt!

Bạch Nhan có chút đau lòng, ôm chặt thân thể Bạch Tiểu Thần: “Ngày mai ta mang cho ngươi một bình đan dược, lúc ngươi muốn tới gặp ta thì ăn đan dược này, đan dược này có thể che giấu mùi của ngươi, hắn sẽ không phát hiện ra ngươi.”

Yêu thú nhận thức bằng mùi, nếu như Bạch Tiểu Thần bị Đế Thương nhìn thấy, lúc đó hắn (ĐT) sẽ nhận ra hắn (BTT).

Cho nên, Bạch Nhan cố ý dặn Bạch Tiểu Thần, nhất định phải ăn đan dược mới được đến tìm nàng.

“Mẫu thân.”

Bạch Tiểu Thần rúc vào trong ngực Bạch Nhan, trong mắt ẩn chứa nước mắt, nhưng hắn không kịp buồn dẫu vì tách rời mẫu thân, Bạch Nhan búng một cái trên trán Bạch Tiểu Thần.

“Bạch Tiểu Thần, ta còn chưa cùng ngươi tính sổ! Ngươi tuổi nhỏ đã tham tài, tham tài còn chưa tính, vì sao còn muốn nhìn chằm chằm bạc của người khác? Chẳng lẽ mẫu thân không có đủ tiền?”

Nghĩ tới lời Bạch Tiểu Thần vừa mới nói, Bạch Nhan nghiến răng nghiến lợi.

Cái gì mà Sở Phong Dật ôn nhu lại có tiền?

Tiểu gia hỏa này vì một ít bạc, liền muốn đem nàng bán đi?

“Mẫu thân, chuyện không liên quan đến ta, là Sở tỷ tỷ, là nàng để cho ta ở trước mặt mẫu thân nói tốt cho cha nuôi.”

Bạch Tiểu Thần che lấy cái trán bị búng, hắn ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt Bạch Nhan có lửa giận, vội vàng đem người nào đó khai ra.

“Nàng là muội muội của cha nuôi ngươi, ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, vậy cha nuôi ngươi thành cái gì?”

“Thế nhưng... Sở tỷ tỷ không cho ta gọi di di, nàng bức ta gọi là tỷ tỷ.”

Bạch Tiểu Thần ủy khuất suýt chút nữa thì khóc, nước mắt đầm đìa chăm chú nhìn Bạch Nhan.

“Về sau ngươi ít cùng nàng thông đồng làm bậy!” Bạch Nhan quét mắt nhìn Bạch Tiểu Thần cảnh cáo.

Nha đầu kia là quỷ tinh quái, làm cho các trưởng lão ở thánh địa nhức đầu không thôi, hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thần cùng nàng ở chung một chỗ.

“Thần Nhi biết sai rồi.”

Trời đất bao la, mẫu thân lớn nhất.

Cho nên, lời mẫu thân nói đều đúng.

“Nhanh đi tắm một chút rồi ngủ, sáng sớm ngày mai chúng ta về cổ trạch.”

Bạch Nhan nói xong, cũng không nhìn Bạch Tiểu Thần mà chậm rãi đi thẳng lên giường nằm...

...

Ở ngoại ô, Đế Thương một thân tử bào từ trên không rơi xuống, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, oanh một tiếng đập vào thân cây.

Đại thụ ầm ầm đổ xuống, hắn đem cảm xúc kia phát tiết ra ngoài, như thế mới làm dịu đi cảm giác đau lòng của hắn

“Vương gia.”

Sau lưng, thị vệ có chút lo lắng bất an quỳ gối trước mặt Đế Thương, bọn hắn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vương gia như thế nào mà nổi giận?

“Đi thăm dò, đem hết thảy quá khứ của Bạch Nhan, điều tra rõ cho bổn vương!” Ánh mắt Đế Thương tối sầm lại.

Bạch Nhan, rốt cuộc ngươi là ai?

Vì sao máu của ngươi... lại có thể làm cảm xúc của bổn vương bộc phát?

“Vâng, vương gia.”

Nghe nói như thế, thị vệ kia trong lòng có chút nhẹ nhàng thở ra, hắn đứng thẳng người, lập tức lĩnh mệnh lui ra.

Nhìn phương hướng thị vệ rời đi, Đế Thương khẽ nheo mắt, ngón tay hắn thon dài khẽ vuốt qua bờ môi mỏng lạnh buốt.

Trên môi, dường như còn lưu lại hương vị của nữ nhân kia...

“Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, bổn vương đều nhận định, ngươi là nữ nhân sáu năm trước!”

Đối với Hồ tộc mà nói, mùi là cảm thụ rõ ràng nhất, một người thế nào mà ẩn tàng, hương vị... vĩnh viễn không thay đổi!

Chỉ là...

Nghĩ đến Bạch Nhan chưa kết hôn mà đã có con, trong mắt Đế Thương chợt lóe lên tia quang mang mù mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.