Edit: ThienDa
Ngày hôm sau.
Buổi sáng trời nắng.
Ngoài cửa truyền đến một thanh âm huyên náo.
Bạch Nhan nhướng mày, hai mắt từ từ mở ra, bỗng nhiên phát hiện Bạch Tiểu Thần ở trong ngực đã rời đi, chỉ là...
Hơi ấm vương chăn, chứng minh tối qua hắn đã ở đây...
“Biểu tỷ.”
Ầm!
Tiếng hô hoán từ ngoài cửa truyền vào, cửa phòng bị đẩy ra, Lam Tiểu Vận tự ý xông vào, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như cười trên nỗi đau của người khác.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trông thấy bộ dáng này của Lam Tiểu Vận, Bạch Nhan liền đoán ra, nhất định tối qua đã có chuyện xảy ra.
“Biểu tỷ, ngươi còn nhớ thời điểm tiệc tối sau khi ngươi rời đi, để cho cha ta đi tìm biểu ca?” Lam Tiểu Vận cười hì hì nói, “Đêm qua, cha ta và Bạch Chấn Tường liền trở mặt! Cái tên hỗn đản Bạch Chấn Tường ngăn không cho cha ta gặp biểu ca, cuối cùng cha ta nhất quyết xông vào.”
“Ồ?”
Bạch Nhan nhướng mày: “Chuyện này thì có gì hay?”
“Chuyện này đương nhiên không tính, ta muốn nói là chuyện khác, “ đáy mắt Lam Tiểu Vận lộ ra tia âm hiểm xảo trá, “Thời điểm cha ta dẫn một đám người xông vào Bạch gia, nhìn thấy Vu Dung nổi điên! Nàng ta giống như bị trúng tà, không ngừng gãi mu bàn tay của mình, đem mu bàn tay cào rách một lớp da, quan trọng nhất là, nàng ta nhảy ra múa thoát y!”
Con ngươi Bạch Nhan trầm xuống, không cần nghĩ cũng biết chuyện tốt khẳng định do Bạch Tiểu Thần làm.
Bất quá, nàng rất muốn nói một câu: Làm rất tốt!
“Biểu tỷ, ngươi không vui sao? Lúc đó có rất nhiều nam nhân thấy Vu Dung lõa thể, “ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tiểu Vận đỏ bừng, hai tròng mắt tràn đầy hưng phấn, chợt lại có chút tiếc hận, “Sớm biết Vu Dung nhảy ra múa thoát y, ta sẽ bảo cha mang nhiều người hơn tới Bạch gia.”
Nghĩ đến Vu Dung chịu tra tấn, khóe môi Bạch Nhan khẽ cong lên.
“Nàng năm đó làm tổn thương ta, ta sẽ từng bước đòi lại! Đây chỉ là màn đầu tiên thôi.”
Lam Tiểu Vận nghiêng đầu, mắt mở to, nàng sao có cảm giác... biểu tỷ giống như biết chuyện này do ai làm.
Hồ ly?
Đột nhiên, Lam Tiểu Vận nhớ đến lời cha nói, nghe nói lúc hắn vào Bạch gia, người Bạch gia khắp nơi tìm một con hồ ly.
Mà tối hôm qua...
Lại thật sự có một con hồ ly từ Bạch gia chạy ra.
Lam Tiểu Vận nghĩ ra đáp án, lập tức mở to hai mắt: “Biểu tỷ, chẳng lẽ chuyện đó là do ngươi...”
Bạch Nhan duỗi lưng một cái, chặn lời Lam Tiểu Vận: “Ta muốn rời giường rửa mặt, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Không!” Lam Tiểu Vận nhếch môi, “Ta còn chưa nói hết, biểu tỷ liền muốn đuổi ta đi.”
“Còn có việc?”
“Là như này, gia gia để ta tới nói cho ngươi một tiếng, trong cung Thái hậu phái người đến đây, tuyên ngươi tiến cung, vừa rồi gia gia thấy ngươi còn đang ngủ, nên để ta chớ quấy rầy ngươi.”
Thái hậu?
Bạch Nhan trầm mặc.
Nàng đối với Thái hậu ấn tượng cũng không sâu, chỉ là trong trí nhớ mà biết, Lam Nguyệt và Thái hậu có quan hệ vô cùng tốt, Thái hậu nhìn nàng lớn lên, năm đó Thái hậu muốn để Lam Nguyệt vào cung làm hậu, lại bị Lam Nguyệt cự tuyệt, ngay cả như vậy, Thái hậu cũng không xa lánh Lam Nguyệt, ngược lại nhận nàng làm nghĩa nữ...
Lúc còn nhỏ, nàng thường xuyên cùng Lam Nguyệt tiến cung gặp Thái hậu, nhưng từ sau khi Lam Nguyệt qua đời, nàng rất ít ra khỏi Bạch gia, quan hệ với Thái hậu ngày càng xa cách.
“Ngươi đi nói cho ngoại tổ phụ, ta chuẩn bị một chút, sau đó sẽ tiến cung.”
Trở lại Lưu Hỏa quốc, vào cung là không cách nào tránh khỏi.