Thấy lần này Vô Ưu nở nụ cười với hắn, Lí Đại Phát cho là do mấy câu mình vừa mới nói hồi nãy với Vô Ưu đã nghe lọt được, nói không chừng là trong phương thuốc được viết này thể hiện ra chút gì đó với hắn, cho nên hắn vô cùng vui sướng gật gật đầu.”Tốt! Tốt!”
Sau đó, Vô Ưu liền ngồi xuống, cầm lấy bút lông đặt ở trên bàn đá, rồi viết xuống một phương thuốc trên một xấp giấy, sau khi viết xong, liền đưa phương thuốc đó cho Lí Đại Phát.”Chính là phương thuốc này, ngươi trở về uống hết bảy bảy bốn mươi chín ngày là bảo đảm có thể tốt hơn!”
“Thần kỳ như vậy sao? Nhị tiểu thư, ta...” Lí Đại Phát còn muốn nói cái gì, thì Vô Ưu đã xoay người bước nhanh qua bên người hắn đi về phía đình hóng mát, hắn cũng chỉ nhìn theo bóng lưng Vô Ưu rời đi, trong ánh mắt tràn ngập tiếc hận.
Vô Ưu bước nhanh đi tới trước phòng nàng, lúc này thấy Liên Kiều đang bưng bánh đậu đỏ với lựu đã được bóc ra chuẩn bị đi, thì thấy Vô Ưu trở về, không khỏi buồn bực hỏi: “Nhị tiểu thư, ta đang muốn đi đưa đến cho ngài đây, có phải là ngài chờ không kịp mà chạy về đây hay không?”
“Còn nói nữa, mất cả nửa ngày còn chưa thấy trở về, rõ ràng còn làm cho ta ôm một bụng tức giận!” Vô Ưu nói một câu rồi xoay người đi vào phòng ngồi xuống.
Nghe được lời chủ tử nói, Liên Kiều chạy nhanh ra phòng dò hỏi: “Chuyện này cũng thật kì lạ, là ai có bản lĩnh chọc giận ngài thế?”
“Còn có ai chứ? Chính là cái tên thịt đầu heo kia!” Vô Ưu tự rót một ly trà uống vào.
“Tên thịt đầu heo? A, có phải là ngài nói cháu nhà mẹ đẻ của Nhị nãi nãi Lí Đại Phát?” Suy nghĩ nửa ngày, Liên Kiều đột nhiên nghĩ tới.
“Ngoại trừ hắn thì còn có ai?” Vô Ưu trợn trắng mắt.
Nghĩ đến lúc vừa rồi ở xung quanh đình hóng mát không có một bóng người, Liên Kiều cũng biết loại người như Lí Đại Phát là rất không đáng tin, nàng khẩn trương hỏi: “Nhị tiểu thư, hắn không làm gì ngài chứ?”
“Không có! Chỉ nói một chút lời không biết nặng nhẹ thôi, còn bắt ta phải bắt mạch cho hắn.” Vô Ưu trả lời.
“Vậy ngài có bắt mạch cho hắn không?” Liên Kiều hỏi.
“Ta làm sao có thể bắt mạch cho hắn? Gương mặt hắn tràn đầy nét dâm đãng, chỉ nhìn thôi cũng đã ghê tởm chết, thế nhưng lại tự mình nói mắc bệnh tương tư!” Vô Ưu nghĩ đến nàng bị người như vậy thương nhớ thật sự là ghê tởm muốn nôn.
Nghe nói như thế, Liên Kiều không khỏi tức giận nói: “Thật sự là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cũng không thèm nhìn lại dáng vẻ mặt mày của mình! Nhị tiểu thư, vậy ngươi đuổi hắn như thế nào?”
Nghe được Liên Kiều hỏi, Vô Ưu không khỏi mở miệng cười, nói: “Ta viết điều thang cho hắn!”
Nghe xong lời nhị tiểu thư nói, Liên Kiều không khỏi xì một tiếng bật cười. Cười một hồi lâu mới nói: “Nhị tiểu thư phương thuốc này của ngài thật thích hợp, tên Lí Đại Phát đó thật sự nên cần uống! Ha ha...”
Nhịn cười, Vô Ưu phân phó với Liên Kiều: “Đúng rồi, ngươi đi nói với người canh cửa, lần sau không được cho cái tên Lí Đại Phát đó đi vào!”
“Nhưng là tên Lí Đại Phát đó dù sao cũng là cháu nhà mẹ đẻ của Nhị nãi nãi, nếu không cho hắn vào Tiết gia cũng không thể nói được?” Liên Kiều lúng túng nói.
Nghe thấy Liên Kiều nói như thế, Vô Ưu cảm thấy cũng phải, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Vậy nói cho người canh cửa, lần sau hắn có đến, thì sai một gã sai vặt đi theo hắn, không cho hắn đi vào trong hậu trạch làm loạn!”
“Là, nô tì đi ngay!” Liên Kiều nhanh lên tiếng trả lời rồi bước đi.
Liên Kiều đi rồi, Vô Ưu cầm ly trà, không khỏi hơi sửng sốt, nghĩ rằng: Mấy ngày nay Lí Đại Phát làm sao mà cứ chạy đến Tiết gia? Trước kia hắn rất ít đến, mỗi lần đến cũng chỉ đi vào trong phòng Lí thị, tuy cũng đã gặp mặt nhau vài lần, nhưng cũng không giống như thuốc cao da chó như mấy ngày nay vừa thấy nàng cũng không đuồi theo. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Lí thị? Xem ra sau này cần phải phòng bị hơn một chút, nàng cảm thấy chuyện này không phải là đơn giản như vậy!
Lí Đại Phát cầm phương thuốc vừa cúi đầu vừa thấy, không hiểu sao lại nhíu mày, bởi vì dù là chữ to hắn cũng không hiểu được một cái rổ nào, chỉ biết là ở trong đó có vài chữ to thường dùng, cho nên nhanh cất phương thuốc vào trong tay áo, vội vã đi ra đại môn của Tiết gia, đi về phía hiệu thuốc gần nhất!
Khi thấy hắn vào hiệu thuốc, lão bản kia cười ha hả nói: “Người này không phải là thiếu gia chưởng quầy hàng thịt Lí gia sao? Làm sao mà hôm nay lại đến nơi này của ta? Có phải là có chỗ nào không được thoải mái muốn hốt dược hay không?”
Lí Đại Phát đến gần quầy, cười cười nói: “Mời ngươi xem trên phương thuốc này đã viết chữ gì?” Nói xong, lấy ra một phương thuốc từ trong tay áo đưa cho lão bản trong quầy.
Sau khi nhận lấy phương thuốc Lí Đại Phát đưa, mở ra, cúi đầu hai mắt lướt sơ qua, lão bản kia không khỏi cười nói: “Thiếu gia chưởng quầy, là ngài thay ai hốt thuốc vậy?”
“Là ta! Như thế nào vậy?” Lí Đại Phát không hiểu hỏi.
Nghe nói như thế, lão bản kia buồn cười nói: “Phương thuốc này chính là điều thang cho não, giúp não nhận thức rõ!”