”Điều thang giúp rõ ý thức cái gì? Đây là trị bệnh gì đây?” Lí Đại Phát nghi hoặc hỏi.
“Cái này thôi...” Lão bản kia nói quanh co một hồi, sau đó mới nói: “Phương thuốc này loại bỏ khí nóng trong người, làm thông mạch, giữ bình tĩnh...”
“Ngươi đừng nói với ta mấy điều vô dụng này, ngươi cứ nói thẳng là trị bệnh gì đi!” Lí Đại Phát không nhẫn nại nói.
“Đây là... Là trị chứng bệnh điên khùng!” Lão bản kia đành phải trả lời.
“Điên khùng?” Lí Đại Phát nhất thời mở to hai mắt nhìn. Lúc chưa có từ bệnh thần kinh này, bệnh điên khùng ở hiện đại thực ra chính là bệnh thần kinh!
Thấy bộ dáng của Lí Đại Phát như muốn tức giận, lão bản kia đành phải nói: “Phương thuốc này chính là trị liệu bệnh đó, thiếu gia chưởng quầy, có phải có người đùa giỡn ngài hay không?” Tuy rằng người Lí Đại Phát này có hơi luộm thuộm, nhưng nói hắn có chứng bệnh điên khùng kia cũng không giống!
Lúc này, Lí Đại Phát tức giận bàn tay giật lại phương thuốc từ trong tay lão bản, sau đó hai bàn tay to dùng sức vò, cuối cùng ném mạnh trên mặt đất, miệng tuỳ tiện nói kháy.”Tiết Vô Ưu, ngươi khinh người quá đáng, xem đại gia làm cho người đẹp mắt!”
Lí Đại Phát đi rồi, lão bản kia liếc mắt nhìn tờ giấy trên đất một cái, không khỏi lắc lắc đầu.
Thời gian qua rất nhanh, nhoáng một cái đã hơn một tháng, thời tiết cũng dần chuyển sang se se lạnh, đêm về lạnh như nước, ban đêm đều phải đắp chăn bông mới có thể chống rét.
Sau ngày ấy, Vô Ưu không còn nhìn thấy Lí Đại Phát nữa, cho nên cũng dạt chuyện này sang một bên, bởi vì trong thôn trang với xưởng chế dược có rất nhiều chuyện chờ nàng chuẩn bị, cũng không chú ý đến những chuyện khác. Nhiều ngày, Lí thị với Dung tỷ cũng vô cùng an phận thủ thường, không có việc gì cũng không ra khỏi phòng của bản thân, lúc nhìn thấy Chu thị cũng thật cung kính hành lễ thỉnh an, còn luôn luôn đưa tới chút trái cây điểm tâm tới hiếu kính Chu thị, vẻ mặt nhìn thấy Vô Ưu cũng đều rất ôn hoà, dường như là thoáng đã thay đổi, cho nên mấy ngày nay, Tiết gia cũng được coi như là một nhà hoà thuận vui vẻ. Nhưng mà Vô Ưu luôn luôn cảm thấy dường như hành động này không hề đơn giản, nhưng thật sự nàng không phát hiện ra bất cứ dấu vết để lại nào, cho nên cũng chỉ có thể lấy bất biến ứng với vạn biến!
Thùng thùng... Thùng thùng...
Lúc tiếng trống báo canh hai vang lên, Vô Ưu đang ngồi ở trước án thư xem sách thuốc, còn Liên Kiều thì đang múc nước ấm từ trong một cái thùng gỗ lớn, chỉ chốc lát sau, hơi nước đã bốc lên xung quanh phòng.
Lấy thử nước ấm trong thùng gỗ, Liên Kiều lại vẩy thêm một ít cánh hoa hồng vào trong, mới quay đầu nói với Vô Ưu: “Nhị tiểu thư, nước đã ấm rồi!”
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngáp một cái, đặt sách trong tay xuống, đứng dậy đi tới, giờ phút này, trên người Vô Ưu chỉ mặc một kiện áo nhỏ màu phấn hồng, bên trong lộ ra cái yếm xanh lá mạ, theo đó cái cổ tuyết trắng cũng lộ ra phía bên ngoài, một mái đầu không hề buộc mà lại xoã tung ra ở phía sau, càng làm cho gương mặt nàng thêm mềm mại trắng nõn như tuyết, dưới người vận một cái váy dài vải lĩnh màu trắng, y phục rất bình thường, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân nói không nên lời đã có hơi thở thanh lệ duyên dáng.
“Nhị tiểu thư, nô tì giúp ngài cởi áo đi?” Liên Kiều tiến lên nói.
“Vẫn tự ta làm đi!” Vô Ưu vẫy vẫy tay, người đã bắt đầu cởi áo. Mấy chuyện nhỏ như mặc quần áo đội mũ nàng đều tự mình làm, mấy việc đó còn làm cho người ta hầu hạ nàng thật sự không có thói quen. Cho nên Liên Kiều cũng không miễn cưỡng nàng, dù sao ở chung nhiều năm như vậy nàng cũng biết rõ tính tình của chủ tử, cho nên chỉ đứng ở một bên hầu hạ.
Vừa cởi áo nhỏ ở trên người, để lộ ra cái yếm xanh lá mạ trước ngực, đường cong trước ngực kia khiến cho vô số người phải mơ màng, nhưng chính vào lúc này, dường như đôi mắt Vô Ưu chợt nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có cái bóng đen chợt lóe lên! Nàng vội kéo áo lên người buộc lại, mày cũng nhanh đã nhíu lại.
“Nhị tiểu thư, như thế nào?” Nhìn thấy vẻ mặt của Vô Ưu, Liên Kiều nhanh hỏi.
Mà lúc này, Vô Ưu quay lưng về phía Liên Kiều làm một cái động tác đừng lên tiếng, nàng không thể đả thảo kinh xà được, sau đó chỉ cúi đầu nhìn sang thùng gỗ còn thừa một ít nước ấm bên cạnh chân, khóe miệng hơi cong lên một cái mang ý cười giảo hoạt. Đôi mắt ra hiệu với Liên Kiều, Liên Kiều quay đầu nhìn sang phía cửa sổ, nàng nhìn thấy thật sự có một cái bóng đen đang dựa vào trên cửa sổ nhìn lén, nàng không khỏi hiểu ý cong môi lên một cái, cười lớn tiếng nói: “Nhị tiểu thư, cần nô tì giúp ngài cởi váy hay không?”
“Không cần, để tự ta!” Vô Ưu trả lời một câu.
Chỉ thấy, Liên Kiều lặng lẽ cầm theo thùng gỗ chứa nước ấm di chuyển đến bên cửa sổ, sau đó hai tay đẩy mạnh cửa sổ ra, rồi nhanh chóng xoay người cầm thùng gỗ chứa nước ấm giội ra bên ngoài!
“Ai u...” Lập tức, bên ngoài tiếng nước với tiếng heo cùng nhau vang lên.
Lúc này, Vô Ưu sớm đã mặc áo nhỏ lại trên người, nàng với Liên Kiều cùng nhau chạy ra khỏi ngoài cửa! Trong tay Liên Kiều còn cầm theo một cái đuốc sáng, vừa đi đến dưới cửa sổ vừa thấy, chỉ thấy là Lí Đại Phát đang nằm trên mặt đất, trên người đều là nước bùn, còn kêu gào khóc .”Ai nha! Bỏng chết ! Bỏng chết ...”
Đợi lúc Vô Ưu thấy Lí Đại Phát rõ ràng, không khỏi nhíu mày, chất vấn nói: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
“Ta... Ta...” Lý Đại Phát bị phỏng ấp úng không dám nói.
Liên Kiều nảy sinh ác độc nói: “Nhị tiểu thư, ngài còn hỏi lời dư thừa này làm cái gì? Hắn đến để nhìn lén ngài tắm rửa đó, thật sự là tội đáng chết vạn lần!” Nói xong, đi lên dùng chân hung hăng đá miếng thịt kia!
“Ai u! Ai u! Nhị tiểu thư tha mạng...” Lí Đại Phát càng đau càng gào to.
Lúc này, vào ban đêm một hồi tiếng ồn ào này dường như đã đánh thức tất cả mọi người ở trong viện, chỉ thấy một bóng người từ một bên kêu lên chạy tới.”Ai nha! Đại Phát, chuyện này là như thế nào?”
Đợi người kia đi tới trước mặt Lí Đại Phát, đẩy ra Liên Kiều còn đá Lí Đại Phát, rồi ngồi xổm xuống đỡ Lí Đại Phát nằm trên mặt đất nỉ non nói: “Đại Phát, ngươi không sao chứ?”
Nhìn đến người đến là Lí thị, Lí Đại Phát liên tục kêu khóc nói: “Cô cô, cứu mạng!”