Y Lộ Phong Hoa

Chương 54: Chương 54: Như ý lang quân




"Hạ Hà, tiểu thư các ngươi muốn đính hôn ?" Đến cùng vẫn là nhóm tiểu nha đầu, ngồi ở trong này một lát, Liên Kiều đã quen thuộc với Hạ Hà. Hai người vừa ăn điểm tâm một bên nhỏ giọng nói chuyện.

"Sau đó thành hôn cũng không khác biệt gì lắm !" Hạ Hà gật đầu nói.

"Vậy nhà cô gia tương lai của người là người như thế nào a?" Liên Kiều hỏi thăm.

"Ha ha, nói ra hù chết ngươi! Nhà cô gia tương lai của ta chính là cháu ruột của đương kim thừa tướng, là con của trưởng công chúa đã qua đời, hiện tại lấy danh là Đại Lý tự khanh Tần Hiển Tần đại nhân !" Hạ Hà rất là kiêu ngạo trả lời.

"Cái gì?" Vừa nghe lời này, Liên Kiều ăn điểm tâm không khỏi bị nghẹn ."Khụ khụ..."

"Ngươi làm sao vậy? Nhanh uống chút nước trà!" Gặp Liên Kiều nghẹn nói không ra lời, Hạ Hà nhanh rót một ly trà cho nàng. Liên Kiều tiếp nhận bát trà, liền ngửa đầu đem nước trà kia uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy ngực đau một trận, rốt cục thì cũng đem khối điểm tâm kia nuốt xuống, mới có thế vỗ về ngực thở phào nhẹ nhõm thật dài!

Mới tốt lên một chút, Liên Kiều cho rằng vừa rồi là chính nàng nghe lầm, nhanh lại hỏi: "Vừa rồi người vừa nói cái gì? Nhà cô gia tương lai của ngươi chính là cháu ruột thừa tướng Tần Hiển Tần đại nhân?"

"Đúng vậy!" Hạ Hà gật gật đầu, sau đó nhìn đến bộ dáng Liên Kiều đang nghẹn họng nhìn trân trối, không khỏi buồn cười nói: "Ngươi cũng cảm giác thật kinh ngạc có phải hay không? Tần thừa tướng phủ nhà cao cửa rộng giàu có như vậy lại cùng với Uất Trì gia chúng ta kết thân thoạt nhìn là có chút không thể tin được, ngay cả lúc đó lão gia và tiểu thư nhà ta cũng đều

không thể tin được đâu, nhưng đây là sự thật!"

Vô Ưu nằm bên trong phòng nghe được vị hôn phu tương lai của Lan Hinh là Tần Hiển, nàng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó ngoại trừ áy náy, thì cũng đột nhiên cảm thấy Lan Hinh với Tần Hiển rất xứng đôi, đương nhiên là bỏ qua cái chuyện dòng dõi không nói. Khí chất của bọn họ đều là ôn hòa tao nhã, lại còn rất thích uống nước vô căn phao trà, rất bình dị và gần gũi! Đúng rồi, không phải nói Lan Hinh cực kỳ lo lắng chuyện đính hôn sao?

Chẳng lẽ trong lòng Lan Hinh đã sớm đối với Tần Hiển có lòng? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng cũng vui vẻ thay Lan Hinh, dù sao nàng cũng có thể gả cho người mình thích. Nhưng còn Tần Hiển? Tần Hiển có thể đáp ứng cửa hôn sự này sao? Nghĩ đến đây, nàng lại có chút lo lắng. Tuy rằng việc đúng sai mĩ nam có chút lệch lạc, nhưng dù Vô Ưu vẫn là hi vọng Lan Hinh có thể có một hôn sự tốt, sau khi thành hôn có thể cùng Tần Hiển song túc lưỡng cư qua ngày!

"Đính hôn, mấy ngày sau có phải là nên đặt sính lễ hay không?" Liên Kiều hỏi.

"Còn không bao nhiêu ngày nữa đâu, quan mối có nói chỉ cần đính hôn đại cát đại lợi, hai ngày sau sẽ đến đặt sính lễ, tháng sau sẽ chọn một ngày lành để cưới tiểu thư qua cửa đâu!" Hạ Hà cười nói.

Nghe xong lời này, Vô Ưu không khỏi nghĩ: Phỏng chừng Tần Hiển còn chưa biết việc này, có lẽ đã biết mà còn chưa đồng ý, Tần lão phu nhân nhanh như vậy đã chọn được cháu dâu hơn nữa nhanh như vậy cũng đã xử lý xong cửa hôn sự này nàng cũng thật sự là dụng tâm lương khổ a. Đại khái hôm nay Tần Hiển hẹn nàng cũng là vì nói chuyện này đi? May mắn là nàng không có đi, mà đến Uất Trì gia, bằng không nàng sẽ không biết lần này người được làm mối là

Lan Hinh, tránh đề bản thân làm sai việc gì mà thương hại nàng. Giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa, mắt trời đã đi xuống thẳng trên mặt đất, ngẫm lại hẳn là Tần Hiển sẽ chưa đi?

Lại qua một khắc, chợt nghe thấy thanh âm truyền đến của Lan Hinh."Vô Ưu, đồ ăn đều đã làm tốt rồi, chúng ta đi tới phòng khách đi? Nơi đó có gió lùa cũng thoáng mát một tí!"

Mở hai mắt ra, nhìn thấy Lan Hinh đang đứng ở trước tháp nhìn nàng cười, Vô Ưu nhanh ngồi dậy, đánh một cái hà hơi rồi nói: "Xem ta đây, giờ vẫn còn ngủ?" Lúc này, Liên Kiều chạy nhanh đi lại thay Tiết Vô Ưu mang giày.

Một khắc sau, Vô Ưu cùng Uất Trì Lan Hinh cùng nhau đi tới một cái phòng khách không lớn ngoài sân Uất Trì gia, lúc này cũng đã đến cuối xuân, thời tiết chuyển sang ấm, trên sân vài cọng mẫu đơn thi nhau nở rộ, gió nhẹ phất qua, một trận mùi hương bay tới, quả thật là tĩnh nhã thanh lương. Lại nhìn nhìn trên bàn bát tiên đã bày biện sẵn sáu món ăn đầy đủ hương vị màu sắc, làm cho người ta chỉ nhìn thoáng qua lập tức đã cảm thấy đói bụng !

"Đồ ăn ăn thật là làm cho người ta chỉ nhìn cũng đã có khẩu vị." Vô Ưu khen nói.

"Đã chờ qua trưa, nhất định ngươi đã đói bụng rồi, nhanh ăn đi!" Lan Hinh lôi kéo Vô Ưu ngồi xuống.

Vô Ưu cầm lấy chiếc đũa, Lan Hinh đã vì nàng mà phân chia thức ăn, sau vài lần nàng thưởng thức vài món ăn, cảm giác thật sự là rất thèm ăn, đồ ăn này tuyệt đối không béo ngậy, nhưng lại là đồ ăn thêm nên có hương vị, lại không giống món ăn ở ngoài hiệu ăn ngược lại có một loại hương vị ấm áp. Vô Ưu vừa ăn một bên khen nói: "Lan Hinh, ai cưới ngươi thật đúng là có lộc ăn!"

Lan Hinh cười, không nói gì, nha hoàn Hạ Hà đứng sau lưng ở bên người Lan Hinh cũng mở miệng."Tiểu thư nhà ta rất nhanh sẽ trở thành Hầu gia phu nhân!"

"Đừng nói bậy!" Lan Hinh nhanh quay đầu trách cứ Hạ Hà một câu.

"Ta nói là lời nói thật thôi!" Hạ Hà nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó mới không nói chuyện nữa. Sau đó, Lan Hinh quay đầu nhìn nàng nhìn Tiết Vô Ưu cười nói: "Từ nhỏ bị ta quản hỏng rồi, để cho ngươi chê cười!"

"Nơi nào! Liên Kiều bên người ta còn không giống? Đừng nhìn danh phận chủ tớ, kỳ thực là chúng ta từ nhỏ đều cùng nhau lớn lên với các nàng, cho nên so sánh như thân tỷ muội cũng không có gì bất đồng." Vô Ưu ăn ngay nói thật.

"Đúng vậy!" Nghe được Vô Ưu nói, Lan Hinh gật gật đầu, sau đó quay đầu phân phó Hạ Hà nói: "Ngươi mang theo Liên Kiều cô nương đi xuống dùng cơm đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ!"

"Liên Kiều, theo ta đi!" Hạ Hà vừa nghe, lập tức kéo Liên Kiều ở phía sau người Vô Ưu, sau khi Liên Kiều nhìn thấy Tiết Vô Ưu gật đầu, liền cao hứng phấn chấn đi theo Hạ Hà.

Liên Kiều cùng Hạ Hà đi khỏi, Tiết Vô Ưu nhìn Lan Hinh cười nói: "Lan Hinh, ngươi có phải có lời riêng muốn nói với ta hay không a?"

Nhìn cặp mắt sáng lấp lánh kia của Tiết Vô Ưu, Uất Trì Lan Hinh có chút ngượng ngùng nói: "Rất nhanh ta sẽ thành thân!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu biết Lan Hinh coi nàng như là tri kỷ, cho nên mỉm cười hỏi: "Đối phương có phải là ý trung nhân của ngươi hay không a?"

Nói đến ý trung nhân, Uất Trì Lan Hinh mặt cũng ửng hồng lên, gật đầu nói: "Không sợ ngươi chê cười, kỳ thực lúc trước ta đã thích hắn lâu rồi. Chỉ là hắn quá mức làm cho người ta phải chú ý, hơn nữa cửa nhà ta lại không cao, cho nên chỉ dám trong lòng nhớ thương mà thôi, đều không dám vọng tưởng tới bây giờ!"

"Ngươi nói lời này ta liền tin tưởng, hiện tại nhân duyên ngươi cũng đã đến, vậy ngươi phải nắm chắc cho tốt, kỳ thực ngươi có thể gả cho người mình thích cũng là một loại may mắn!" Tình yêu ở thời cổ đại này không tự do giống như ở hiện đại, nếu là ngươi gả cho một người ngươi ghét, vậy thì đời này cũng chỉ có thể trưng cái thần sắc tốt đối với cái gương mặt chán ghét kia, thật sự là đáng sợ a!

"Vô Ưu, cám ơn ngươi, ta sẽ dùng tinh lực suốt đời ta mà nắm chắc!" Uất Trì Lan Hinh nói thật nhu hòa, nhưng ánh mắt của nàng lại là dị thường chắc chắn, theo phần chắc chắn này, Vô Ưu thấy được nàng đối với Tần Hiển hẳn là yêu rất sâu đi?

"Đúng rồi, ngươi thế nào cũng không hỏi xem đối phương của ta là ai a?" Uất Trì Lan Hinh vì Tiết Vô Ưu mà gắp một đũa đồ ăn.

"Uh, để ta đoán!" Vô Ưu cố ý ngửa đầu suy nghĩ một chút, sau đó

quay đầu trả lời: "Nha đầu kia nói ngươi sẽ trở thành Hầu gia phu nhân, vậy có phải là Đại Lý tự khanh Tần Hiển Tần đại nhân hay không a?"

"Ta biết cái gì cũng không thể gạt được ngươi mà! Hai ngày trước Tần gia có sai quan mối tới nhà ta cầu hôn với cha ta. Tuy rằng nói gả qua là tái giá, nhưng dõng dõi nhà chúng ta như vậy cũng coi như là trèo cao rồi, cho nên phụ thân ta rất cao hứng!" Uất Trì Lan Hinh mỉm cười.

"Tuy rằng ở Đại Tề chú ý đến dòng dõi, nhưng một khi ngươi đã gả qua dù sao thì ngươi đã cùng Tần đại nhân là vợ chồng, cho nên ngươi không cần để ý cái này!" Vô Ưu cũng nghe nói ở Đại Tề có nhiều người bởi vì dòng dõi nhà mẹ đẻ thấp, cho nên lúc gả đến nhà cao cửa rộng giàu có sẽ bị khinh bỉ người khi dễ. Ngẫm lại điều này a cùng thời hiện đại rất giống nhau, đều cần có thế lực.

Nghe được Vô Ưu nói, Uất Trì Lan Hinh gật gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn đồ ăn trước mắt nói một câu."Vô Ưu, có một câu ta không biết có nên nói hay không?"

"Ngươi với ta tuy có nhận thức không lâu lắm, nhưng nhất kiến như cố, có cái gì ngươi muốn nói thì cứ nói vô phương!" Vô Ưu rất hào phóng trả lời.

Ngay sau đó, Uất Trì Lan Hinh mở miệng ."Kỳ thực... Ta luôn luôn có cảm giác người trong lòng hắn thích chính là ngươi!"

Nghe nói như thế, Tiết Vô Ưu có chút cứng lưỡi, nàng không nghĩ tới ngay cả điểm này Lan Hinh cũng đã nhìn ra. Cho nên chần chờ một chút, nhanh giải thích nói: "Lan Hinh, ngươi đang nói cái gì đâu? Ta và Tần đại nhân làm sao có thể đâu? Lại nói Tần đại nhân cũng sẽ không thể coi trọng ta a? Ngươi xem bộ dạng ta lại không xinh đẹp, gia thế lại không hiện hách, càng quan trọng hơn là đánh đàn a, thêu a, nấu cơm a cái gì ta cũng đều không biết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.