"Nhị tiểu thư, ngươi thế nào không nói chuyện a?" Gặp chủ tử một chút phản ứng cũng không có, Liên Kiều có chút sốt ruột.
Bất đắc dĩ, Vô Ưu đành phải giật giật khóe miệng."Trong lòng không biết thì tốt rồi? Làm chi phải nói ra như vậy?"
Nghe nói như thế, Liên Kiều cười chạy tới."Nói như vậy ngài cũng có hoài nghi..."
"Không có chứng cớ thì trước hết không cần nói! Chỉ cần nơi này biết là được rồi." Tiết Vô Ưu đánh gãy lời của nàng, dùng ngón tay chỉ chỉ ngực Liên Kiều.
"Nhị tiểu thư, ta bội phục ngươi nhất chính là điểm này, cái này gọi là cái gì a... Chính là cái gì Thái Sơn có sụp cái gì mà sắc mặt cũng không đổi a..."
" Băng Thái Sơn có sụp cũng không thay đổi sắc!" Vô Ưu nhắc nhở.
"Đối! Đối! Chính là băng Thái Sơn có sụp cũng không thay đổi sắc!" Liên Kiều cười nói.
"Cho ngươi hảo hảo đọc sách nhưng ngươi lại không cần, bây giờ ngay cả một câu thành ngữ nói cũng nói không tốt!" Vô Ưu cười lắc đầu.
"Đúng rồi, nhị tiểu thư, mấy ngày nữa chúng ta phải đi Tần phủ đem bình an mạch cùng đưa an khang hoàn cho Tần lão phu nhân, nếu vậy không bằng ngài không đi đi?" Liên Kiều bỗng nhiên nhớ tới hỏi.
Nghe nói như thế, Tiết Vô Ưu ngẩng đầu nhìn bên trong lư hương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đương nhiên đi! Vì sao không đi?"
"Nếu như đi tới đó ngài thật một chút cũng không xấu hổ sao?" Liên Kiều lo lắng nhìn chủ tử, bị người ta nói là đề cử thành thân sai thật sự là rất thật mất mặt.
"Có cái gì phải xấu hổ ? Xấu hổ hẳn là bọn họ mới đúng, chúng ta lại không có làm cái gì sai, cũng không có phạm lỗi với người nào nha. Hơn nữa chúng ta là đại phu, cho nên bệnh nhân là bệnh nhân, việc tư là việc tư, bệnh nhân cùng việc tư không thể nói nhập là nhập làm một được, đây cũng là đạo đức cơ bản khi hành nghề đại phu!" Vô Ưu nói.
"Ân. Ta sẽ nhớ kỹ!" Liên Kiều cảm thấy đúng gật gật đầu.
Từ đại sảnh trở về, Tiết Dung liền quấn quít lấy Lí thị không tha."Nương, hiện tại cửa hôn nhân Tần gia cùng Tiết Vô Ưu thất bại, ngươi nhanh nghĩ biện pháp làm mối cho ta đi a!"
Đối với Tiết Dung tử triền lạn đánh*, Lí thị ngồi ở trước bàn bát tiên uống nước trà nói: "Ngươi không cần phải tự tìm mất mặt, nhân gia người ta coi trọng Vô Ưu cũng là vì y thuật cùng phẩm đức của nàng, ngươi thì có cái gì a? Chúng ta là dòng dõi gì ngươi cũng không phải không biết!"
[*Tử triền lạn đánh: tấn công theo kiểu chai mặt đeo bám bằng được]
"Ta có nương cho ta mĩ mạo a, hơn nữa ta còn biết cầm kỳ thư họa, tuy rằng cũng không tinh thông cho lằm, nhưng vũ đạo của ta lại rất tốt nha, từ nhỏ ngài còn cho ta bái Công Tôn đại nương làm vi sư, ta thật dám nói là vũ đạo của ta ở trong kinh thành so với các tiểu thư khuê các khác có thể đứng trong ba vị trí đầu, những điều đó chẳng lẽ còn kém hơn với y thuật của nàng? Lại nói khi phát bệnh không phải là cần đại phu sao? Làm chi có ai lại muốn kết hôn mà rước đại phu về nhà đâu?" Tiết Dung nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nghe nữ nhi nói như vậy, Lí thị không nói. Nghĩ rằng: Lời nữ nhi nói không phải cũng không có đạo lý nhất định, trong thiên hạ có loại nam tử nào mà lại không thích nữ tử xinh đẹp như hoa? Huống chi nàng ta còn có thể khiêu vũ, đánh đàn, chơi cờ... Ngẩng đầu đánh giá dung mạo minh diễm của nữ nhi một khắc kia, tâm Lí thị cũng bắt đầu lung lay theo!
Thấy mẫu thân giống như bị nàng thuyết phục, Tiết Dung nhanh rèn sắt khi còn nóng, ngồi ở trước mặt Lí thị nói: "Nương, chỉ cần ta có thể gả vào tướng phủ, về sau ngài còn bị ma ốm kia khắp nơi đè nặng sao? Đến lúc đó ca ca chúng ta cũng có thể mưu được cái chức quan, địa vị ngài ở Tiết gia cũng có thể cao lên. Về sau ngài có thể mặc kim ngân, người người kính trọng, hơn nữa chúng ta cũng có thể triệt để xoay người !"
Lời Tiết Dung nói phảng phất như miêu tả một bức tranh với hình ảnh vinh hoa phú quý trước mặt Lí thị, làm cho nàng đắm chìm trong đó. Qua một khắc, Lí thị nói: "Bằng không chúng ta cũng đi tìm Vương thất cô một chút? Chỉ cần cho nàng tiền nều tính không thành cũng nhờ nàng đừng đem việc này nói ra ngoài, đỡ làm cho chúng ta mặt mũi cuối cùng cũng không còn."
"Tốt! Tốt!" Nghe được nương đáp ứng rồi, Tiết Dung lập tức cao hứng gật đầu.
"Hồng Hạnh, nhanh mướn một chiếc xe đến cho ta ta muốn xuất môn!" Lí thị phân phó nha đầu bên người. Hồng Hạnh nhanh chạy đi, Lí thị ở trong phòng vội vàng trang điểm nhân lúc đó cũng lấy đi số tiền bạc riêng không còn nhiều lắm. Ai! Việc này không thể thiếu là nhất bút tiêu pha, bất quá luyến tiếc việc nhỏ cũng không bắt được sói, nàng cũng chỉ có thể cắn chặt răng thôi, Lí thị nghĩ.
Lí thị đi rồi, Tiết Dung ở nhà như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong lòng khẩn trương mơ mộng đẹp về sau nàng có thể vinh hoa phú quý. Rốt cục, gần lúc chạng vạng, Lí thị rốt cục cũng đã mang theo Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh trở lại!
"Nương, thế nào? Vương thất cô đã đáp ứng đi làm mối rồi sao?" Lí thị vừa tiến đến, Tiết Dung liền lôi kéo tay áo Lí thị vội vàng hỏi.
Lí thị không sốt ruột trả lời, mà đi đến trước bàn bát tiên ngồi, Hồng Hạnh vì nàng mà rót một ly trà, Tiết Dung chạy nhanh lại đem bát trà tiếp nhận đưa đến trước mặt mẫu thân, ân cần nói: "Nương, đi nửa ngày này đã khát nước rồi?"
Lí thị không có nói tiếp, nàng tiếp nhận bát trà trong tay Tiết Dung, ngửa đầu lên liền ực ực uống hết toàn bộ chén nước trà, sau đó nàng mới dùng khăn tay xoa xoa miệng. Tiết Dung chờ không kịp, truy vấn: "Nương, đến cùng là như thế nào a?"
Sau đó, trên mặt Lí thị nhìn nữ nhi tài năng danh vọng không có bất cứ biểu cảm gì trả lời: "Vương thất cô không chịu đi làm mối!"
"Vì sao?" Thanh âm Tiết Dung không khỏi đề cao lên tám phần. Nơi nào mà có người làm ra vẻ bạc trước mắt mà không thèm lấy?
"Vương thất cô nói các nàng làm bà mối cũng phải theo quy củ bất thành văn, bắt buộc phải là hai nhà có dòng dõi không khác nhau lắm mới có thể, nếu khác biệt quá lớn, các nàng làm mối sẽ bị người ta chửi mắng, trừ phi là dòng dõi cao nhất phó thác cho các nàng đi làm mối các nàng mới có thể. Huống chi ngươi chỉ là thứ nữ, đích nữ dòng dõi nhà chúng ta đến phủ thừa tướng làm thiếp cũng bị gọi là trèo cao!" Lí thị thật bất đắc dĩ nói.
Nghe nói như thế, Tiết Dung không khỏi thất thần, cô đơn ngồi ở một bên trên ghề thêu đôn sững sờ, mộng đẹp vừa rồi bỗng chốc như bị đánh trúng dập nát, ngay cả trong đôi mắt xinh đẹp kia đều nhìn ra được giọt nước mắt trong suốt. Gặp nữ nhi như thế, Lí thị cũng có chút không đành lòng, còn nói: "Ta đưa cho Vương thất cô ngân phiếu một trăm lượng, nàng mới đồng ý nói đi thử xem, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Nghe được có thể cứu vãn, Tiết Dung sốt ruột hỏi.
"Chính là chúng ta phải đồng ý gả làm... Là làm thiếp, như vậy nàng mới có thể nói chuyện được!" Lí thị nhìn nữ nhi cẩn thận nói. Kỳ thực, thời điểm nói lời này nàng cũng có lòng riêng, năm đó chính là nghĩ Tiết gia cũng coi như là quan lại nhân gia, cho nên nàng mới chịu gả đi làm thiếp, ngóng trông phu quân có thể một bước bước lên mây, nàng cũng có thể đi theo mà vinh hoa phú quý, nhưng lại không nghĩ tới nàng gả tới đây đã được mười mấy hai mươi năm cũng không thấy được phu quân lên chức gì, trong nhà tuy rằng cũng có chút điền sản nô bộc, nhưng cách với tưởng tượng ban đầu của nàng vẫn là khác rất xa, tuy rằng thời điểm quản gia nói một không hai rõ ràng, nhưng dù sao vẫn chỉ là cái thiếp, đi ra ngoài cũng làm cho người ta xem thường, hiện tại nàng đã làm liên lụy đến con trai cùng nữ nhi phải chịu làm thứ xuất, thật sự là đau đến đứt ruột. Nhớ ngày đó chỉ bằng dung mạo của nàng có thể gả đến nhà phú giáp đi làm thiếu phu nhân vẫn không có gì khó!
Nghe nói như thế, Tiết Dung sững sờ sau một lúc lâu, cuối cùng, tay nàng mới cầm khăn tay hung hăng nắm chặt, nói: "Làm thiếp liền làm thiếp, ngài bảo người đi nói cho nàng đi Tần gia làm mối đi!"
Lí thị biết tướng mạo nữ nhi diễm lệ, cầm kỳ thư họa vũ đạo cũng có thể xem như có biết một hai, cho nên nàng luôn luôn tâm cao, cũng do nàng(LT) đã làm thiếp cho nên nàng tuyệt đối về sau sẽ không cho nàng(TD) làm thiếp, đột nhiên trong lúc đó nghe được Tiết Dung nói như vậy nàng không khỏi cả kinh. Cho nên khuyên nhủ nói: "Dung tỷ, ngươi cần phải nghĩ lại a, ngươi một khi làm thiếp cả đời ngươi cũng không thể cải biến lại địa vị được, ngươi nhìn xem nương ngươi không phải là cái ví dụ a? Vốn cho rằng cái ma ốm kia sắp chết nên cha ngươi sẽ phù chính cho ta, không nghĩ tới xem ra hiện tại càng ngày càng không trông cậy được, ngươi không thể lại đi con đường xưa nương đi a!"
"Nương, nữ nhi cùng ngươi bất đồng nha, dù sao cha chẳng qua chỉ là một quan nhỏ trong kinh thành, căn cơ của Tiết gia không sâu, hoàn toàn không giống với Tần gia, nhất là Tần Hiển đang là quan thất phẩm không nói, trên đầu còn có mũ hầu tước, chỉ tính là sườn phu nhân nếu so với chính thất nhân gia khác cũng cao hơn mấy phần. Lại nói hiện tại hắn không phải là không còn chính thất sao? Ngài thế nào lại biết nữ nhi không thể làm cho hắn đem nữ nhi phù chính? Cái khó cầu mới gọi là phú quý, ta thân phận địa vị như vậy theo lời mà nói nếu không mạo hiểm một chút, về sau cũng chỉ có thể là cưới loại người ăn chống đỡ đói mà không thấy ngày!" Trong ánh mắt Tiết Dung nảy sinh lên quang mang ác độc.
Cúi đầu suy nghĩ nửa ngày lời nữ nhi nói, tựa hồ cũng có đạo lý, sau đó nói: "Ngươi từ nhỏ chính là loại người có chủ ý, nếu ca ca ngươi cũng có thể giống ngươi như vậy thì tốt rồi, hiện tại hắn ở trong trường học hết ba ngày đánh cá chính là hai ngày phơi võng, gần đây lại còn cùng bằng hữu không đứng đắn đi khắp nơi quậy phá, ai, ta thật sự là sợ đến một ngày không biết hắn sẽ chọc ra sự tình gì đây, vốn hiện tại là cha ngươi cùng tổ mẫu ngươi cũng không muốn gặp ta làm gì !"
"Cho nên nương mới cần tìm cho ta một người có gia thế tốt để gả cho, về sau có phu gia của ta làm chỗ dựa vững chắc khẳng định sẽ không ai có thể bắt được ngươi phải làm thế nào nữa!" Tiết Dung khuyên Lí thị.
"Được rồi, ngày mai sáng sớm ta sẽ lại tìm Vương thất cô!" Lí thị xem như đáp ứng rồi.
"Nương vất vả !" Tiết Dung vỗ vỗ tay Lí thị.
Ngày thứ hai, Lí thị sáng sớm liền mang theo Hồng Hạnh cùng Liễu Xanh xuất môn, cũng chỉ với người gác cửa bên ngoài là phải đi đo lượng vóc người làm quần áo, nói xong xe ngựa cũng lập tức chạy về phía phương hướng gia Vương thất cô. Tiết Dung ở nhà đương nhiên là đứng ngồi không yên, cho đến hai canh giờ sau, Lí thị mới trở về, nói là Vương thất cô đã đáp ứng ngày mai sẽ đi Tần phủ làm mối, vào giữa trưa ngày mai nàng sẽ báo tin tức, hai mẹ con lại nóng ruột nóng gan đứng ngồi không yên không thể không ở nhà.
...
Ngày này sáng sớm, Tiết Vô Ưu mang theo Liên Kiều một đường lên xe ngựa chạy về phía Tần phủ. Nàng biết Tần Hiển phải vào triều sớm, cho nên mới cố ý chạy đến sớm, như vậy nàng sẽ tránh gặp hắn để miễn phải xấu hổ, tuy rằng bây giờ nàng còn chưa biết rõ ràng sự tình đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng một khi nàng đã không nghĩ gả cho người ta thì nàng sẽ không cần đưa cho người ta thêm hi vọng mới tốt, đây là nguyên tắc yêu đương nàng luôn luôn tuân theo ở hiện đại.
Lúc đi đến Tần phủ, Tần lão phu nhân chỉ vừa mới dùng qua điểm tâm, sau khi được thông báo, trong chốc lát sau Hồng Liên đã đi ra dẫn hai chủ tớ Vô Ưu đi vào.
"Lão phu nhân mạnh khỏe!" Vô Ưu đi đến trước kháng phiêu quỳ xuống bái. Nàng hôm nay vẫn ăn mặc nữ trang như cũ, từ ngày mười sáu tháng giêng sau khi thân phận của nàng bị bại lộ, nàng luôn luôn đều ăn nữ trang tới đưa bình an mạch cho Tần lão phu nhân, lại nói tới nếu bây giờ nàng mặc nam trang chẳng những bản thân nàng cảm thấy kỳ quái, hơn nữa nàng còn cảm thấy dáng vẻ dường như có chút giống kệch cỡm!
"Mau đứng lên! Hồng Liên, dọn chỗ cho cô nương Vô Ưu." Tần lão phu nhân nói xong hai mắt liền đánh giá Tiết Vô Ưu, hôm nay Vô Ưu mặc một kiện vải màu xanh ám văn cùng màu với đế giầy, chất liệu dù chỉ là vải bông cơ bản nhưng lại làm cho người ta cảm giác được một loại giản dị thanh nhã không hoa mĩ, làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy thân thiết.
Trên đầu vẫn là phân tiếu kế như trước của nữ nhi có gia tầm thường, trên hai trâm cài tầm thường được khảm trân châu, nhưng cả người nàng cũng không bởi vì mấy loại trang điểm tầm thường này mà thất sắc, ngược lại còn làm cho người ta nhìn vào cực thoải mái phi thường, nhất là đôi mắt như nước suối trong suốt làm cho người ta trăm xem mà không hề thấy chán, có thể dùng từ giọng điệu chất thoát tục mà hình dung! Trách không được Hiển nhi lại chung tình với nàng, phần xinh đẹp này vốn không phải là dung chi tục phấn có khả năng so sánh, tính cách của nàng lại càng không phô trương, trong dịu dàng mang theo tia cứng cỏi, trong ôn hòa lại lộ ra nội liễm, không phải người bình thường có thể thưởng thức được, chỉ là nàng như thế nếu lấy nàng cho tôn nhi cháu dâu cũng là... Ai! Tần lão phu nhân trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Ngồi ở lão phu nhân trước mặt, biết chủ ý của Tần lão phu nhân là cố ý như vô tình đánh giá nàng, Tiết Vô Ưu không khỏi cúi thấp nửa đầu xuống, nghĩ rằng: Trong ánh mắt lão phu nhân tựa hồ như muốn nói cái gì lại nói không nên lời, xem ra sự kiện kia thật sự có nguyên nhân, chẳng lẽ là duyên cớ hàng xóm láng giềng đều truyền tin nàng đã bị chứng động kinh?
Sau đó, Liên Kiều đem mạch chẩn đặt ở trên một bên bàn con, Tiết Vô Ưu đánh vỡ yên tĩnh, nói: "Lão phu nhân, cho Vô Ưu thỉnh mạch cho ngài đi?"
"Ân." Tần lão phu nhân gật đầu, sau đó đưa tay ngửa ra để mạch chẩn đặt ở trên.
Tay Vô Ưu chỉ nhẹ nhàng đặt ở trên cổ tay Tần lão phu nhân, gục nửa đầu xuống, hết sức chăm chú tiếp tục xem mạch, nàng biết đối phương vẫn cố ý như vô tình đánh giá nàng như cũ, cho nên nàng cũng không có ngẩng đầu, nỗ lực không cho đối phương làm nhiễu loạn tư duy của nàng. Sau một lúc lâu, Vô Ưu mới thu hồi tay, cúi nửa đầu cười nói: "Lão phu nhân, mạch tượng ngài vẫn ổn định, nếu ngài có gì không thoải mái như lời nói, vẫn nên như trước đây tiếp tục ăn an khang hoàn là được, ngàn vạn không cần ngừng lại, bằng không có thể sẽ gây ra tật xấu choáng váng đầu, cũng có thể khiến cho tật bệnh khác có điều kiện nảy sinh!"
Nghe được Vô Ưu nói, Tần lão phu nhân gật đầu cười nói: "Trước kia đều là thái y viện thái y đem bình an mạch cho ta, đến nửa năm trước ngươi mới thay bọn họ đem bình an mạch, ta cảm thấy thân thể của ta so trước kia cũng bền chắc, sáng sủa hơn!"
Lúc này, một cái nha đầu bưng đến một ly trà, Vô Ưu tiếp nhận, cười nói: "Là thân lão phu nhân tự mình bình phục tốt, chỉ là có chút chút tật xấu, nếu như ngài cẩn thận bảo dưỡng là tốt rồi!"
Sau khi Tần lão phu nhân cười xong, lại nói: "Lão gia nhà ta mấy ngày hôm trước trở về nói thái hậu trong cung hỏi thăm thân thể của ta, nói là như thế nào lâu như vậy mà ta không truyền thái y đến, chứ không phải là ta cùng với nhóm thái y va chạm sao, lão gia nhà ta vội vàng nói không phải, nhưng thái hậu cũng không thèm tin, cứng rắn muốn lão gia mang theo thái y đem bình an mạch cho ta!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu chính là mỉm cười, không nói gì. Nghĩ rằng: Tần lão phu nhân nói với chính mình lời nói này có ý tứ gì?
Ngay sau đó, Tần lão phu nhân lại mở miệng ."Vô Ưu cô nương, ngươi nói thái hậu đều đã nói như vậy, nếu ta lại không cho thái y đi lại thỉnh bình an mạch theo lời nói như vậy ta còn làm phụ thánh ân. Cho nên, về sau bình an mạch giao cho thái y, không cần cô nương ngươi qua lại bôn ba, chờ một ngày nào đó ta có bệnh gì mà thái y xem không được ta lại phái người mời ngươi tới, cô nương thấy thế nào?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu lập tức rõ ràng, Tần lão phu nhân là uyển chuyển nói cho nàng: Về sau không cần nàng lại đến Tần phủ, hiện tại sự tình nàng tựa hồ có chút rõ ràng, đại khái là Tần lão phu nhân không đồng ý nàng với Tần Hiển gặp lại đi? Bất quá vì sao gần mười ngày nay tâm ý lão nhân gia nàng thay đổi liên tục đây? Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng Vô Ưu vạn vạn sẽ không mở miệng hỏi, cho nên nàng cười uống một ngụm nước trà. Nói: "Đa tạ lão phu nhân thể tuất, Vô Ưu dù sao tuổi còn nhỏ kiến thức nông cạn, vẫn nên là thái y chiếu cố lão phu nhân tương đối thỏa đáng hơn!"
Lời nói của Vô Ưu rất thỏa đáng làm cho Tần lão phu nhân gật đầu một cái, sau đó liền vung tay lên, lập tức có hai nha đầu bưng hai cái khay đi đến, ánh mắt Tiết Vô Ưu đảo qua, chỉ thấy trong khay đều là quần áo trang sức linh tinh. Đương nhiên, thứ gì đó trong Tần gia nhất là thứ gì đó của Tần lão phu nhân tất nhiên đều là tốt nhất. Tiếp theo, Tần lão phu nhân cười nói: "Vô Ưu cô nương, những thứ đó đều là thời điểm ta còn trẻ đã mặc qua, theo ta thấy vóc dáng của ngươi cùng vóc dáng thời ta còn trẻ cũng không sai biệt lắm, ngươi cứ cầm lại mà mặc đi!"
Nghe xong lời này, Vô Ưu nhanh đứng lên, khẽ cười nói: "Lão phu nhân, cái gọi là vô công không chịu lộc, huống chi là những thứ quý trọng như vậy, lúc đầu Vô Ưu đã lỗ mãng, vô luận như thế nào Vô Ưu cũng không thể lại lấy những thứ gì đó từ ngài. Lại nói những thứ quần áo đó đều là thời điểm lão phu nhân ngài còn trẻ đã mặc qua, giữ bên người cũng là một kỷ niệm, nếu không thì lão phu nhân cũng có thể để lại cho Ngọc quận chúa hoặc là... Cháu dâu cũng được!" Thời điểm nói đến ba chữ cháu dâu*, Tiết Vô Ưu cố ý tăng thêm giọng điệu, Tần lão phu nhân khôn khéo như vậy cũng hẳn là nghe được ý của nàng đi? Nàng đang âm thầm cho thấy thái độ của bản thân: Ngài đã không tán thành cọc hôn sự này, Tiết Vô Ưu ta cũng không có tính toán gả vào Tần gia. Cho nên nàng cứ yên tâm đi là được!
[*Cháu dâu theo ta biết sơ bên TQ là có ba âm tiết, còn ba chữ gì thì ta cũng xin khiếu ~(@@)~. Ta nói cho mấy nàng không biết đỡ thắc mắc vì sao cháu dâu có hai chữ mà ta lại để là ba chữ, còn mấy nàng nào biết rồi thì tự động bỏ qua ^^]
Lời Vô Ưu nói làm cho Tần lão phu nhân ngẩn ra, lập tức liền cười nói:
"Ngươi đã nói như vậy lão thân cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, về sau nếu gặp chuyện khó khăn gì cứ việc tìm đến lão thân, lão thân nhất định sẽ tận lực trợ giúp ngươi!" Nếu nàng lại yêu cầu đem quần áo cùng trang sức đưa cho nàng, không phải đã chứng minh nàng (TLPN) muốn cho nàng làm cháu dâu của mình sao? Cho nên Tần lão phu nhân đành phải cho nàng một hứa hẹn, dù sao nhân gia người ta cũng đã cứu mang của nàng, hơn nữa nàng cũng thật tâm thích nha đầu này!
"Tạ lão phu nhân, Vô Ưu nhớ kỹ!" Vô Ưu vui mừng gật gật đầu. Dù sao Tần lão phu nhân ở trong kinh thành này cũng được xem là nhân vật có thể hô mưa gọi gió, nói không chừng về sau nàng có điều khó xử hội cầu đến nhân gia đâu, đây chính điều là so với quần áo cùng trang sức còn thực dụng hơn.
Nghe được Vô Ưu nói, Tần lão phu nhân vừa lòng gật gật đầu."Uh, vậy cho Hồng Liên đưa ngươi đi!"
Trước khi đi, Vô Ưu nói: "Lão phu nhân, an khang hoàn ta sẽ gửi ở hiệu thuốc Triệu, ngài chỉ cần hàng tháng phái người đến lấy là được!" Nhân gia đã nói rõ là không muốn cho nàng cùng Tần Hiển gặp mặt, cũng không muốn nàng lại đến nhà lần nữa, nàng vẫn nên thức thời một chút mới tốt!
"Ân." Tần lão phu nhân gật gật đầu. Sau đó, Vô Ưu liền lui đi ra ngoài, Hồng Liên một đường đưa đến gần ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Liên tiễn khách trở về bẩm báo với Tần lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, các nàng đã đi !"
"Đúng là một đứa nhỏ thông minh an tĩnh, lại còn biết đúng mực, không giống với các nữ hài tử đánh vỡ đầu nhau mà muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, thật sự là đáng tiếc!" Đôi mắt Tần lão phu nhân nhìn hoa trên bàn nói.
"Lão phu nhân, có lẽ là đồn đãi không đúng đi, nếu như vậy chẳng phải là làm cho đại gia không công mà bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt?" Hồng Liên quỳ gối dưới kháng bóp chân cho Tần lão phu nhân. Hồng Liên này là đại a đầu bên người Tần lão phu nhân, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Tần lão phu nhân, rất được người yêu thích, cho nên Tần lão phu nhân không thể một ngày không có Hồng Liên, vì vậy trên dưới trong phủ đều đối xử thập phần kính trọng với nàng, dù sao Tần lão phu nhân cũng là chủ nhân gia sản gia tác, mà Hồng Liên này bên cạnh lỗ tai ngài nói thêm một câu là có thể làm cho cả Tần phủ đều hoảng tam hoảng*. Đương nhiên, hồng liên cũng là một cái an phận thủ thường nhân, ở Tần lão phu nhân bên người góp lời cũng đều là tử tế bọn hạ nhân hảo nói, cho nên rất là những người này tâm!
[* Đồng nghĩa với thất điên bát đảo (dưới đây dành cho những nàng không hiểu thất điên bát đảo, câu đó có nghĩ là hoảng hốt cuống quít lộn xộn đến cực độ)]
Tần lão phu nhân chần chờ một khắc sau, sau đó nói: "Ta đây cũng không thể lại mạo hiểm như vậy, lúc trước nương Tía Tô cũng là, kỳ thực ta cùng lão gia chẳng phải ghét bỏ gia môn đệ nàng thấp, thật sự là nàng không có đủ sức khỏe, kết quả thế nào? Sinh Tía Tô về xong không phải là bệnh nặng không dậy nổi sao, sau khi nàng qua đời hồn Hiển nhi cũng như đã đánh mất, ta cùng lão gia không dễ dàng gì mới đem Hiển nhi kéo trở về, với lại Hiển nhi lại là cái người trọng tình nghĩa, lần này nói cái gì ta cũng không thể lại làm cho hắn thống khổ thêm một lần! Chứng động kinh kia nhưng lại là bệnh không trị được, còn không biết về sau có thể sống thêm được bao lâu, không lẽ một lần nào đó nàng ấy lỡ cắn đầu lưỡi là xong. Còn khả năng để con dưỡng cái về sau thì như thế nào nếu đẻ ra cũng có bệnh kia thì ta phải làm sao bây giờ? Tần phủ chúng ta cũng không thể người người đều mắc chứng động kinh đi?"
"Vẫn là lão phu nhân nhìn xa, nô tì chỉ là biết sự tình trước mắt thôi!" Hồng Liên cười nói.
"Ngươi nha chỉ có thể nói!" Tần lão phu nhân cười nói.
"Lão phu nhân, lần này Hồng Liên xem đại gia giống như là động lòng thật. Vô Ưu cô nương kia lại xem không là loại người lỗ mãng, chỉ là nếu lòng đại gia luôn luôn đều đặt trên người nàng, vậy..." Hồng Liên không nói tiếp.
"Cho nên ta muốn nhanh định ra một cửa hôn nhân cho Hiển nhi, hi vọng hắn về sau có thể đem thu hồi lại tâm." Tần lão phu nhân nói xong câu này liền nhắm mắt lại dưỡng thần, không nói nữa. Hồng Liên thấy thế, tiếp tục bóp chân, cũng không nói nữa.
Vừa đi ra nhị môn, Liên Kiều liền vượt qua đến bên cạnh lỗ tai Vô Ưu nói: "Nhị tiểu thư, vừa rồi lúc ngài cấp Tần lão phu nhân chẩn bệnh Hồng Liên lặng lẽ nói cho nô tì biết là mấy ngày trước Nhị nãi nãi nhà chúng ta nhờ Vương thất cô vội tới làm mối cho tam tiểu thư đâu!"
Vừa nghe lời này, Vô Ưu ngẩn ra, sau đó hỏi: "Nhị nương chẳng lẽ là muốn đem Dung tỷ gả cho Tần đại nhân?"
"Ân." Liên Kiều gật gật đầu.
Vô Ưu vạn vạn không ngờ lá gan của nhị nương cùng Dung tỷ thật đúng lớn, cũng không thể ghê gớm thật, đúng là rất không biết tự lượng sức mình, Tần gia là gia thế gì dòng dõi gì, đừng nói tới đích nữ Tiết gia bọn họ đi lại đây làm thiếp cũng bị gọi là trèo cao, huống chi Dung tỷ chính là một thứ nữ đâu! Hiện tại sự tình hẳn là đã sáng tỏ đi? Đại khái chính là nhị nương cùng Dung tỷ ghen tị nàng được Tần gia đến làm mối, cho nên mới dùng thủ đoạn để làm cho cọc hôn sự này thất bại, sau đó Dung tỷ mới có thể thủ nhi đại chi* !
[*Thủ nhi đại chi: Câu thành ngữ này ý chỉ người hoặc sự vật nào đó thay cho người hoặc sự vật khác.- Từ phieutuyetvien]
Liên Kiều một bên đi theo Vô Ưu về phía đại môn một bên vừa tức giận bất bình nói: "Nhị tiểu thư ngài nói xem Nhị nãi nãi không có tự mình hiểu lấy sao? Thế nhưng còn muốn cho tam tiểu thư gả đến Tần tướng phủ để làm thiếu phu nhân? Nàng cũng không nhìn thấy tam tiểu thư là thân phận gì a? Chẳng qua là khuôn mặt dễ nhìn hơn một chút thôi!"
"Vậy Tần gia ứng đối thế nào?" Vô Ưu hỏi.
"Còn có thể thế nào thế nào a? Đương nhiên là phải tìm lý do cự tuyệt thôi. Đúng rồi, Hồng Liên nói Tần lão phu nhân đã biết ý đồ của Vương thất cô nên ngay cả gặp đều không chịu gặp, trực tiếp tìm người đuổi đi ! Áo, nghe nói Vương thất cô nói tam tiểu thư nhà chúng ta gả đi chính là làm thiếp a, chẳng phải là nàng vọng tưởng làm chính thất đâu. Chuyện này Tần lão phu nhân cũng không có đáp ứng!" Liên Kiều trả lời.
Nghe nói như thế, Vô Ưu càng lắc lắc đầu. Nghĩ rằng: Cái này cũng quá thiếu tự trọng đi, thật là vì có thể gả vào Tần gia, vì vinh hoa phú quý mà mặt mũi gì cũng không thèm để ý!
Di, nhị tiểu thư, xem ra thật sự là các nàng ở sau lưng tạo quỷ, ban đầu là các nàng là đánh tính toán này, làm cho hôn sự của ngươi bị thất bại, là có thể đem Dung tỷ lên được, chỉ là các nàng thật không ngờ đến lúc các nàng đến làm mối nhân gia còn thêm chướng mắt!" Liên Kiều trên mặt còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Được rồi, mất mặt cũng không chỉ có các nàng, còn có Tiết gia chúng ta nữa, may mắn là về sau Tần lão phu nhân không cần ta đem đến bình an mạch nữa, bằng không ta thật đúng là không có mặt mũi đâu mà tái kiến lão nhân gia nàng !" Vô Ưu nói.
"Đúng rồi, ta có nghe Hồng Liên nói Tần lão phu nhân giống như lại đang làm mai cho Tần đại nhân đâu! Ta dường như nghe được ý tứ trong lời nói của nàng giống như trong lòng Tần đại nhân vẫn là tiểu thư ngài." Liên Kiều tiếc hận nhìn tiểu thư nhà mình nói.
"Tần đại nhân lẻ loi một mình đã nhiều năm, Tần lão phu nhân lại là tổ mẫu hắn, lão nhân gia nàng sốt ruột cũng hẳn phải, với lại ta cùng hắn không có duyên phận này, về sau ngươi không cần nhắc lại !" Vô Ưu nhàn nhạt nói, trong mắt không có lộ ra bất cứ cảm tình gì, bất quá giờ phút này trong đầu nàng vẫn hiện ra bóng dáng của Tần Hiển, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, phong nhã trọng tình, quả thật thích hợp là một người bạn lữ không sai, chỉ hy vọng hắn về sau có thể tìm được một người bạn lữ có thể cầm sắt cùng minh* thôi!
[* Sắt trong câu nói này tượng trưng cho sự dũng cảm, quả quyết. Minh trong câu nói này tượng trưng cho trí tuệ minh mẫn, sáng suốt.]
Không bao lâu sau, Vô Ưu cùng Liên Kiều đã đi tới đại môn Tần gia, chỉ thấy Tần Thụy đang đứng ở chỗ đại môn, nhìn thấy các nàng liền nhanh đi lại đón, cười nói: "Tiết cô nương mạnh khỏe!"
"Thụy đại gia hảo!" Vô Ưu nhanh cúi đầu.
"Không dám nhận, cô nương gọi ta là Tần Thụy là được rồi!" Tần Thụy nhanh nói.
"Tuổi ngài so với Vô Ưu lớn hơn nhiều, đó là điều đương nhiên." Vô Ưu cười nói.
Nghe được Vô Ưu nói, Tần Thụy mỉm cười, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một trương bái thiếp màu đỏ sẫm góc giấy mạ vàng, hai tay dâng lên nói: "Vô Ưu cô nương, cáu này là đại gia nhà ta sai ta đưa cho ngài !"
Cúi đầu nhìn lướt qua bái thiếp trong tay Tần Thụy, hẳn là một trương thiệp mời, sau đó thân thủ mới tiếp nhận, nàng cúi đầu mở ra vừa thấy, chỉ thấy trên mặt viết một hàng chữ thể Nhan tự thẳng đều rất đẹp mắt. "Buổi trưa hôm nay trong giang trà lâu lầu một, Tần Hiển đợi." Nhìn đến một hàng chữ như vậy, Vô Ưu không khỏi nhẹ nhàng giật giật mày. Nghĩ rằng: Tối hôm qua nàng còn muốn sáng sớm hôm nay đi tới đây, khẳng định là hắn đã đi vào triều, như vậy sẽ không phải chạm mặt mà gây xấu hổ, nàng thật sự không nghĩ tới hắn sẽ phái hạ nhân nói lời hẹn với nàng. Kỳ thực, hiện tại sự tình cũng đã sáng tỏ rồi, Tần lão phu nhân tuyệt đối sẽ không đáp ứng cửa hôn sự này, mà bản thân nàng cũng không muốn sớm như vậy đã đi lập hôn nhân, huống chi nàng đối với Tần Hiển mặc dù có hảo cảm, nhưng nàng vốn chưa nghĩ tới sẽ yêu hắn, tuy rằng hôn sự ở vương triều này nàng không hiểu nhưng nàng cũng sẽ không lấy hôn nhân của chính mình mà đùa giỡn, huống chi tình huống trước mắt này coi như là vừa lòng nàng, mà chuyện Tần Hiển hẹn nàng gặp mặt nàng cũng có thể hiểu đại khái là chuyện gì, cứ như vậy mà gặp sẽ không thể như không thấy được, huống chi thời điểm ở hiện đại nàng cũng có cự tuyệt một vài người theo đuổi, nói thật, nhìn thấy bộ dáng đối phương thống khổ trong lòng nàng thật sự rất khó chịu, cho nên sau này nàng lại gặp được người theo đuổi mà bản thân nàng không thích thì theo cơ bản là nàng thường lảng tránh, nên lúc này ở đây nàng cũng phải dùng phương pháp này để xử lý tránh phiền toái, huống chi là một nam tử vĩ đại như vậy nàng cũng không đành lòng thương hại mà gặp hắn!
Sau đó, Vô Ưu cười cầm bái thiếp trong tay hai tay đưa lên trả lại cho Tần Thụy. Uyển chuyển nói: "Thỉnh ngài chuyển cáo với Tần đại nhân, Vô Ưu còn có mấy bệnh nhân chưa chẩn trị, chỉ sợ là không thể hẹn gặp được ! Nếu Tần đại nhân có bệnh hoạn khó khăn gì có thể tùy thời tới tìm ta."
Ý tứ đã rất rõ ràng, nếu không là xem bệnh như lời nói, vậy thì liền đừng có tới tìm nàng, toàn bộ lời chuyển cáo này nói cho Tần Thụy chuyển lại cho Tần Hiển người thông minh như vậy hẳn là nghe hiểu hết đi?
"Này..." Đại khái là Tần Thụy thật không ngờ là Vô Ưu sẽ cự tuyệt đi? Cho nên nhất thời không thể nói tiếp.
Mà ngay sau đó, Vô Ưu cũng không cho hắn có cơ hội nói nữa, nàng cúi đầu nói: "Vô Ưu cáo từ " sau đó liền xoay người đi về phía ngoài cửa lớn Tần gia.
"Vô..." Tần Thụy nhìn bóng lưng người rời đi, lại cúi đầu nhìn xem thiệp mời trong tay, nhất thời đều không biết bây giờ nên làm cái gì? Dù sao nhân gia người ta đã nói không đi, hắn cũng không thể bắt buộc người ta a? Chính là không biết chờ đại gia trở về sẽ phản ứng như thế nào với lời chuyển cáo của hắn đây!
Cũng không lâu sau, Vô Ưu cùng Liên Kiều ngồi trên xe ngựa mướn ly khai khỏi Tần phủ. Trên xe ngựa, Vô Ưu luôn luôn không nói gì, quay đầu nhìn Tần phủ bên ngoài cửa sổ càng lúc càng xa tựa hồ như có một loại tư vị nói không nên lời trong lòng.
Sau một lúc lâu, Liên Kiều mới nhịn không được hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài thế nào lại không đi gặp mặt Tần đại nhân đâu? Kỳ thực trong lòng Tần đại nhân khẳng định là ngươi."
"Ta lại không nghĩ sẽ gả cho hắn, đi làm cái gì?" Vô Ưu nói.
Nghe nói như thế, Liên Kiều nhìn chằm chằm Vô Ưu một khắc, mới nói: "Nhị tiểu thư, ngài thật sự không nghĩ sẽ gả cho Tần đại nhân sao?" Nàng đương nhiên là không rõ nha: Tần Hiển muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài đức có tài đức, lại còn rất là ưu ái nàng, người như vậy nếu không gả đến cùng là nàng còn muốn gả cho ai a?
Quay đầu nhìn sang bộ dáng không rõ nhìn chằm chằm nàng của Liên Kiều, Vô Ưu cười, không trả lời lại lời của nàng, mà phân phó nói: "Nói cho mã
phu, đi theo địa chỉ này!" Nói xong liền từ trong hòm thuốc xuất ra một tờ giấy đưa cho Liên Kiều.
Hai tay tiếp nhận địa chỉ trong tay chủ tử, Liên Kiều cúi đầu vừa thấy, lập tức nói: "Này không phải là địa chỉ gia của vị Uất Trì tiểu thư kia ? Hôm nay là chúng ta đi bái phỏng nàng a?"
"Ân." Vô Ưu gật gật đầu. Ngẫm lại ngày ấy đáp ứng Lan Hinh nhất định sẽ đi qua nhà nàng chơi, mấy ngày nay nàng luôn đều không có rảnh rỗi, cho nên nhân ngày này mà vừa vặn nàng cũng không muốn lập tức về nhà, cho nên không bằng đi nhà nàng bái phỏng một chút.
Tính khí của Lan Hinh thật sự rất là bình thản, nàng thật không giống với những loại thiên kim tiểu thư kia, tại cổ đại tịch mịch này, nàng thật sự rất muốn có một loại bằng hữu như vậy!
Sau đó, Liên Kiều liền đem địa chỉ cho mã phu bên ngoài xe, ngay sau đó xe ngựa liền chuyển hướng chạy về phía Uất Trì gia.
Ở trên đường mua một ít điểm tâm hoa quả, Tiết Vô Ưu liền mang theo Liên Kiều đăng môn. Phu thân Uất Trì Lan Hinh cùng phụ thân của Vô Ưu đều là tiếu kinh quan lục, hơn nữa tổ tiên hai nhà cũng không có người cống hiến hiển hách gì, cho nên gia thế cùng với Tiết Vô Ưu vốn cũng không có gì khác nhau, chỉ là Lan Hinh từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân nàng sợ nàng chịu ủy khuất, cho nên luôn luôn đều không chịu tái giá, vì vậy trong nhà chỉ có một hai di nương, cũng không có sinh ra thêm một tử nữ nào khác, cho nên người trong nhà còn không có nhiều bằng Tiết gia, hạ nhân cũng ít hơn, nhưng đổi lại bầu không khí trong đó rất là thanh tịnh, lúc này Liên Kiều đang ở trên cửa báo ra tính danh, không bao lâu sau hai người lập tức được mời vào.
"Vô Ưu, ngươi đã tới!" Vào nhị môn, nàng đã nhìn thấy Uất Trì Lan Hinh mặt đầy mỉm cười đi lên đón.
"Lan Hinh!" Vô Ưu cười, Uất Trì Lan Hinh liền lôi kéo tay của Tiết Vô Ưu mang nàng đi về phía phòng của mình, vừa đi một bên quay đầu cười nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã đến, vài ngày nay ta luôn luôn đều ngóng trông ngươi đến đâu! Ngày đó ta thật sự hối hận là đã không nhớ được địa chỉ của quý phủ ngươi, bằng không ta đã đi tìm ngươi từ lâu rồi."
"Mấy ngày nay sự tình trong nhà tương đối nhiều, thực xin lỗi a!" Vô Ưu thật có lỗi nói.
"Ngươi đến là tốt rồi, Hạ Hà, nhanh đi lấy sương sớm tốt nhất tađã lấy lại đây! Còn đem cho ta chút điểm tâm hồi nãy vừa mới làm." Uất Trì Lan Hinh đem Vô Ưu kéo vào phòng, lại phân phó bọn nha đầu lấy trà và món ăn đi đến.
Ngồi ở trước bàn bát tiên, Tiết Vô Ưu cười hỏi: "Ngươi cũng thích dùng sương sớm để pha trà?" Thật lâu trước kia nàng cũng từng được người nào đó dùng sương sớm để phao trà.
"Đúng vậy, trong khuê phòng nhàn rỗi không có việc gì ta thường thường mang theo mấy bọn nha đầu đi thu thập sương sớm, dùng sương sớm để pha trà là không còn gì tốt hơn. Cho nên nó có tên gọi là nước vô căn*!" Uất Trì Lan Hinh đem một mâm điểm tâm đặt trước mặt Tiết Vô Ưu.
[*Vô căn: đồng nghĩa với từ trong lành, trong sạch]
"Ngươi nhưng là có thời gian nhàn hạ thoải mái a!" Vô Ưu cực kỳ hâm mộ nói. Kỳ thực, kiếp trước nàng muốn sống như một tiểu nữ nhân ở nhà sáp cắm hoa, còn làm thêm nhiều món điểm tâm nữa, nhưng rốt cuộc vẫn không có thời gian, bệnh nhân có rất nhiều, mỗi ngày nàng đều phải tăng ca, thậm chí lúc đang ngủ cũng có thể bị gọi thoại kêu trở lại bệnh viện. Sau khi nàng đi đến trên thế giới này, nàng vẫn phải vừa bày kế vừa bận rộn, mỗi ngày đều phải nghiên cứu chế dược, nghiên cứu trung y.
"Nếu ngươi thích như lời nói ngươi cũng có thể làm như vậy a." Uất Trì Lan Hinh cầm một khối điểm tâm đưa cho Vô Ưu.
Tiếp nhận điểm tâm, cúi đầu cắn một ngụm, Tiết Vô Ưu không khỏi liên tục gật đầu, một bên nhấm nuốt điểm tâm một bên giơ một ngón tay cái."Uh, ăn ngon thật!"
Gặp Vô Ưu ăn cao hứng như vậy, thân thủ Uất Trì Lan Hinh đem mâm điểm tâm đẩy đẩy về phía trước mặt nàng."Thích ăn thì ngươi cứ ăn nhiều thêm mấy khối đi, một lát ngươi lúc trở về ta sẽ cho nha đầu đưa ngươi mang một ít trở về!"
"Ta thế nào lại không biết xấu hổ?" Vô Ưu mỉm cười.
"Một khi đã xem ta là bằng hữu thì cũng đừng khách khí với ta !" Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều là phong phạm của thục nữ.
Một bên trò chuyệnmột bên Tiết Vô Ưu nhìn lướt qua bài trí khuê
phòng của Uất Trì Lan Hinh, chỉ thấy không giống với cách bài trí của nhiều tiểu thư khuê các khác như thích dùng hoa lệ bố mạn cùng vật phẩm bài trí tinh xảo, rèm màn là màu vàng nhàn nhạt, rất có màu sắc ấm áp, trong phòng trừ bỏ một trương tranh chữ thì cũng chỉ có hai cái bình hoa tố sắc, trong góc tường còn để một cây đàn tranh rất dễ nhìn. Tiết Vô Ưu chỉ chỉ đàn tranh kia, hỏi: "Ngươi thích đánh đàn a?"
"Từ nhỏ ta đã thích, chính là đàn loại một!" Uất Trì Lan Hinh mỉm cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu đại khái cũng hiểu biết được một chút về Lan Hinh, nàng nói đàn loại một thật sự là không sai, thật sự là nàng rất thích loại người khiêm tốn này, nhất khi nàng ấy cười rộ lên thật sự là làm cho người ta xem thật thoải mái!
"Đúng rồi, ngươi thích cái gì? Ca hát, đánh đàn, vẽ tranh, hay là chơi cờ a?" Uất Trì Lan Hinh tò mò hỏi.
"Đều không thích làm gì!" Vô Ưu lắc đầu.
"Vậy thì thêu hoa, nấu nướng hay là vũ đạo?" Uất Trì Lan Hinh lại hỏi.
Vô Ưu lại lắc đầu. Nghĩ rằng: Mấy thứ đó bình thường đều là thú vui của các tiểu thư khuê các khác nhưng một thứ nàng cũng không tinh thông, đừng nói là tinh thông, đại khái ngay cả một cộng da lông nàng cũng sẽ không đi? Nhìn thấy Vô Ưu luôn lắc đầu, Uất Trì Lan Hinh không khỏi nhíu mày. Hỏi: "Vậy ngươi không phải nói là sự tình ở nhà nhiều sao? Bình thường ngươi đều làm gì a?"
"Chế dược!" Vô Ưu trả lời.
"A?" Hiển nhiên câu trả lời này làm cho Uất Trì Lan Hinh rất là kinh ngạc.
"Ta cũng có thể xem là một nửa đại phu, bình thường cũng có xem bệnh cho một vài bệnh nhân, lúc ở nhà thì ta nghiên cứu một chút phương thuốc, còn làm thêm một ít dược!" Vô Ưu giải thích nói.
"Ngoại hiệu của tiểu thư nhà ta chính là "thánh thủ tiểu vương" nha, nàng cũng đã trị hết cho nhiều căn bệnh khó chữa đâu!" Đứng sau lưng Vô Ưu Liên Kiều đột nhiên xen mồm nói.
"Phải không? Ngươi thực sự rất giỏi!" Uất Trì Lan Hinh cười nói.
Vô Ưu quay đầu liếc mắt cảnh cáo Liên Kiều một cái, sau đó cười đối với Uất Trì Lan Hinh nói: "Đừng nghe nàng nói bậy, cũng không tính căn bệnh khó chữa gì!" Nhân gia người ta đã khiêm tốn như vậy, nàng cũng không thể tự đại không phải sao?
"Ta nơi nào nói vớ vẫn a!" Liên Kiều xem thường nhìn phòng lương lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói.
Lúc này, Uất Trì Lan Hinh nhìn xem sắc trời bên ngoài, nói: "Đã đến gần trưa, ngươi ở lại nơi này dùng cơm trưa đi? Để ta tự mình xuống bếp làm cho ngươi vài món ăn quen thuộc của ta ngươi thấy thế nào?"
Nhìn cặp mắt đối phương chân thành mà lóe sáng kia, Tiết Vô Ưu gật gật đầu."Vậy quấy rầy ngươi !"
"Ta cầu ngươi quấy rầy còn không được nữa đâu, ngươi có biết bình thường trong nhà chỉ có một mình ta, cha ta có hai di nương, ta cùng các nàng đều không có gì để nói, mỗi ngày ta nhanh cũng đã bị đè nén đến chết!" Uất Trì Lan Hinh cười nói.
"Được rồi, vậy về sau rãnh rỗi ta sẽ đến quấy rầy ngươi một chút!" Vô Ưu cười nói.
"Vậy ngươi cần phải nói giữ lời a. Ngươi ở trong này ngồi một chút đi,
ta đi phòng bếp làm hai món sở trường, sau đó ta sẽ phân phó nhóm bà tử đi làm thêm mấy món nữa, chờ ta trở lại lại nói tiếp với ngươi!" Uất Trì Lan Hinh dặn hai câu nhân tiện cũng lưu lại một nha đầu Hạ Hà hầu hạ rồi mới bước nhanh ra phòng đi về phía phòng bếp.
Lan Hinh đi rồi, Tiết Vô Ưu nhàn nhã ngồi ở trong khuê phòng của nàng mà thưởng thức nước vô căn phao trà, đừng nói, đã hoatg5 động nửa ngày, hôm nay còn dậy sớm thật là có chút mệt mỏi. Gặp Vô Ưu có chút lười nhác, Hạ Hà rất là tri kỷ tiến lên nói: "Tiết tiểu thư, không bằng ngài đến trên sạp dựa vào một lát?"
Ngẩng đầu nhìn sang trên sạp còn bày biện thêm một cái đệm rất lớn cách đó không xa, Vô Ưu không khỏi càng thêm mệt mỏi, chưa nói buổi tối nàng nghiên cứu phương thuốc đến gần canh ba mới đi ngủ, cho nên nàng liền không tự chủ được mà ngáp một cái, sau đó liền gật gật đầu, đứng dậy đi đến trước sạp, sau khi Hạ Hà cùng Liên Kiều tháo giày xuống, nàng liền nằm ở trên đệm nhắm mắt dưỡng thần. Sau đó, hai nha đầu liền thối lui ra gian ngoài. Cũng không biết qua thời điểm dài bao lâu, Vô Ưu ngủ như không ngủ lại được có thanh âm của một bà tử đi tới.
"Hạ Hà, tiểu thư ở trong phòng sao?" Một bà tử ăn mặc rất sạch sẽ đứng ở ngoài cửa hỏi.
Hạ Hà làm một cái động tác chớ có lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Tiểu thư đang ở phòng bếp, ngài nói nhỏ một chút, hôm nay tiểu thư có khách đến, chính là đang ở trong phòng nghỉ ngơi đâu!"
Nghe nói như thế, bà tử kia nhìn về phía trong phòng, sau đó mới đè thấp thanh âm nói: "Ta đây đi phòng bếp tìm tiểu thư!"
"Đại thẩm, nhìn thấy ngươi cao hứng như vậy, có phải là Vương bán tiên có hôn sự hợp với tiểu thư chúng ta?" Hạ Hà nhìn canh thiếp đõ thẫm trong tay bà tử hỏi.
Vừa nghe câu hỏi kia, bà tử liền cao hứng phấn chấn nói: "Đúng vậy! Vương bán tiên nói cọc hôn sự này là mối tuyển tốt nhất với tiểu thư chúng ta, về sau a vợ chồng ân ái, con cháu đầy đàn a! Ta đã bẩm báo lại cho lão gia , lão gia dường như còn cao hứng thêm đâu, bằng không ta phải đi nói cho tiểu thư một tiếng để cho nàng cũng cao hứng!"
"Vậy thì ngài mau đi đi! Tiểu thư nhưng là đã một đêm cũng ngủ không được a, lo lắng lắm." Hạ Hà nhanh thúc giục.
"Ai! Ai!" Sau đó bà tử kia liền cầm canh thiếp đi nhanh.Vốn vô tình nghe lén nhân gia người ta nói chuyện, nhưng cũng do thanh âm của các nàng đã đánh thức nàng, lỗ tai của nàng thật sự không muốn nghe cũng không được. Nghĩ rằng: Lan Hinh năm nay cũng đã mười tám tuổi, tuổi như vậy cũng đã nên sớm đính hôn rồi. Chính là Lan Hinh là một người tốt như vậy, không biết nhà trai sẽ là loại người nào đây a, mặc kệ là loại người nào, chắc chắn luôn là loại người có phúc, hắn có thể lấy được một nữ tử thiện giải như Lan Hinh như vậy thật sự là vận khí không hề kém. Không phải nói cưới một nữ nhân tốt là có thể ảnh hưởng đến ba đời người sao? Đúng rồi, vừa rồi Hạ Hà nói cái gì a? Lan Hinh đã một đêm không ngủ, chắc hẳn là nàng rất lo lắng chuyện hợp hôn đi? Như vậy xem ra đối phương khẳng định là người trong tâm của Lan Hinh? Nghĩ như vậy, nàng nhưng lại thay nàng(LH) cảm thấy cao hứng. Dù sao tại cái nơi phong kiến cổ đại này, có thể gả cho người mình thích cũng là một loại vận khí đi? Đang lúc nàng buồn bực, bên lỗ tai lại truyền đến tiếng nói chuyện của Liên Kiều cùng Hạ Hà.