“Ai dám to gan nhìn lén công chúa nhà ta?”
Dường như thấy không thể giấu được, Vân Tuyết Y giật giật ống tay áo Giang Thần, kéo hắn cùng bước ra.
“Mấy người là ai?”
“Chà! Thứ cho ta thất lễ rồi. Ta tên Vân Tuyết Y, bên cạnh là Giang Thần.”
Tiểu nha hoàn vừa nghe tên hai người lập tức quỳ sụp xuống.
“Nô tì tham kiến Vân đại tiểu thư, tham kiến Giang thế tử.”
Vân Tuyết Y vẫy vẫy tay ra hiệu - “Đứng lên đi.”
Khi nữ tì đó đã đứng lên, nhưng đầu vẫn còn hơi cúi xuống. Mắt nàng ta như thể cứ dính lấy mặt đất không chịu rời.
“Ngươi vừa nói công chúa... Nữ nhân trong đó là công chúa chư hầu sao?”
“Thưa phải. Là bệ hạ đã chiếu cố cho công chúa ở lại đây dưỡng thương...”
Vân Tuyết Y ung dung nhìn nữ tì bé nhỏ đang e dè trước mặt, lại nhìn về phía Yến Xuân cung.
“Đi thôi, ta vào xem thử.”
Họ bước vào một gian phòng nhỏ. Nơi này thực sự quá ảm đạm. Không khí ẩm thấp, tối tăm như nuốt chửng hết những tia sáng còn sót lại. Phía trên giường, một nữ tử gầy gò, yếu đuối đang ngồi ôm thân khóc sụt sịt. Thấy Vân Tuyết Y bước lại gần, nàng ta liền sợ hãi mà lùi lại mấy bước.
Xem ra, cô công chúa này đã quá kinh hoảng rồi!
“Các... các người là ai... Ta không còn yêu vương gia nữa... Các người hãy đi đi...”
Vân Tuyết Y khoanh tay trước ngực ngán ngẩm lắc đầu vài cái vẻ bất lực.
Nàng không tiến đến nữa, đứng từ xa từ tốn mở lời.
“Công chúa! Ta là đại phu đến để cứu chữa cho bệnh của người.”
Nghe vậy, nàng ta mới dừng tiếng khóc, thân thể bớt run hơn, rồi từ từ ngẩng đầu lên.
“Ngươi nói thật ư? Ngươi có thể giúp ta ư?”
Nữ tì đứng kế bên trong lòng nóng như lửa đốt, tay chân bứt rứt không thôi.
“Đây là tiền vương phi của Thất vương gia. Người ấy nói có thể chữa bệnh cho công chúa, liệu có xảy ra vấn đề gì không chứ...”
Vân Tuyết Y dường như không để tâm đến nàng ta, dần dần bước đi đến trước mặt công chúa vẻ ân cần. Tay nàng dịu dàng đặt lên tay công chúa.
“Ta nói thật! Đảm bảo có thể khiến vết bỏng của người biến mất.”
“Thật sao?” - Nàng ta cười lên rạng rỡ.
Vân Tuyết Y gật đầu. Đôi mắt lướt nhìn khuôn mặt của cô công chúa ấy. Hai bên má loang lổ những vết sẹo. Tay, chân đều có những vết bỏng chưa lành. Nàng nuốt một ngụm khí lạnh rồi thở ra nặng nề.
“Công khai ra tay tàn nhẫn với một nữ tử chân yếu tay mềm... Đúng là chỉ có hắn mới dám làm.”
Nàng đưa tay trấn an công chúa.
“Người hãy yên tâm, ta nhất định nói được làm được.”
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi rất nhiều. Ta tên Ái Lạc, ngươi tên gì?”
“Ta tên Vân Tuyết Y.”
Một giây ngẩn người, Ái Lạc vội định thần lại.
“Vân... Tuyết Y? Tiền Thất vương phi? Ngươi... ngươi...”
Vân Tuyết Y phì cười - “Công chúa! Ta không có ý hại người đâu. Ta là một đại phu, nên có ý tốt sẽ tiện tay giúp thôi.”
Nhìn vẻ mặt vô tư và không vướng chút bụi trần nào của nàng, Ái Lạc mới có phần yên tâm.
Giang Thần tự nãy giờ đứng bên ngoài. Hắn ta biết, là nữ nhi chắc chắn sẽ không muốn để nam nhân khác nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình. Vẫn là nữ tử với nhau cùng trò chuyện sẽ dễ hơn.
Nhưng hắn vẫn không có kiên nhẫn, đứng bên ngoài cứ đi ra đi vào.
“Tiểu Tuyết! Xong chưa vậy? Ngươi thật lề mề đấy!”
“Chậc!” - Vân Tuyết Y cau mày - “Tên Giang Thần này, đợi một chút cũng không xong.”
Ái Lạc nghe giọng lạ bên ngoài thì mím môi, tay đưa ngang tầm mắt để che đi khuôn mặt hủy dung, dùng sức giữ vững sức ngó đầu ra ngoài. Thấy Giang Thần chuẩn bị đưa mắt nhìn vào, nàng ta liền quay đầu, tay bám vào tay áo Vân Tuyết Y, núp sau bóng hình nàng.
“Kia... kia là ai vậy?”
“Kia ư? Đó là bạn ta.”
Ánh mắt Ái Lạc sáng hơn, có vẻ lúng túng nhìn nàng. Một lúc sau, nàng ta đăm đăm hướng với một vẻ khẩn cầu.
“Vân Tuyết Y! Ngươi có giúp ta được không? Ta thực sự, thực sự muốn lấy lại dung nhan trước đây...”
Vân Tuyết Y không gạt tay Ái Lạc ra, chỉ nhìn nàng ta rồi cười nhẹ.
“Được chứ! Ta đảm bảo với người.”
Nghe Liên Nhi nói vị công chúa này ốm nặng không thể đi lại bình thường, nàng liền nắm lấy cổ tay nàng ta bắt mạch, rồi lại tiếp tục kiểm tra những vị trí khác.
“Giang Thần! Công chúa bị tắc nghẽn kinh mạch, toàn thân bị ảnh hưởng không ít. Hay là ngươi hãy cõng công chúa đi?”
Nghe ý kiến của nàng, Ái Lạc thất thần một hồi, lén đưa mắt nhìn Giang Thần rồi lại bám lấy vạt áo của Vân Tuyết Y.
“Ngươi tính đưa ta đi đâu?”
“Đến dược tiệm của ta.”
“Dược tiệm ư?”
Kế đó, nàng bảo tì nữ bên cạnh công chúa mang một bộ đồ sạch sẽ đến, lấy mũ có màn che đội lên cho Ái Lạc rồi bước ra ngoài thăm dò tình hình xung quanh.
“Cũng thật may là Yến Xuân cung ít người để ý đến, chúng ta đi được rồi.”
Ái Lạc cúi nép người ở phía sau Giang Thần, hai tay vẫn bấu chặt lấy vạt áo hắn. Vân Tuyết Y ở phía sau bọc hậu. Đến khi rời khỏi hoàng cung, nàng ta mới an tâm mà thả lỏng.
“Lâu lắm rồi ta chưa được xuất cung. Đám người trong đó... chẳng ai thèm để ý gì đến sống chết của ta. Ta cứ nghĩ mình sẽ chết.” - Ngừng giây lát, Ái Lạc lại tiếp lời - “Tuyết Y, ta gọi ngươi là Tuyết Y được chứ?”
Nàng gật đầu.
“Tuyết Y, có phải... Thất vương gia rất có quyền thế trong triều đình không?”
Vân Tuyết Y cười như có như không - “Sao công chúa lại hỏi chuyện này?”
“Ta cảm thấy, đó không phải là người ta có thể động vào...”
Không khí im lặng đi mấy giây, Vân Tuyết Y và Giang Thần đều lặng người nhìn nhau. Lát sau, nàng cười.
“Công chúa nói rất đúng. Đó là người mà ta, người và cả tên này đều không thể đụng tới.”
“Ái Lạc công chúa! Người đừng nhắc tới Thất vương gia nữa. Ở ngoài kinh thành này có rất nhiều thú vui, ta đưa người đi xem thử.”
Giang Thần vừa định quay đầu nhìn Ái Lạc, nàng ta đã vội né tránh hắn. Nhưng thấy hành động vừa rồi có chút không ổn liền giật nhẹ tay áo Vân Tuyết Y nói khẽ.
“Chúng... chúng ta đi thôi. Ta đi với ngươi.”
Vân Tuyết Y ngoái đầu nhìn nàng ta, rồi lại nhìn qua hắn, đôi mày khẽ động.
“Thật kì lạ...”