Vốn đã thành quen với việc ra vào hoàng cung miễn lệ, lần này Vân Tuyết Y cũng có thể xuất cung thuận lợi mà không bị phát giác.
Ngồi trên xe ngựa, Ái Lạc mệt mỏi tựa vào thành xe. Nàng ta nhìn cảnh trời bên ngoài, rồi khó nhọc hít thở lấy vài cái.
“Đã lâu rồi ta không được ra khỏi Yến Xuân cung. Hiện tại, lại thấy khó thích nghi...”
Vân Tuyết Y hờ hững nhìn nàng ta, rồi cất giọng nhàn nhạt.
“Người nên làm quen dần đi.”
Lát sau, bầu không khí trở nên gượng gạo. Thấy không còn gì để tiếp tục trò chuyện, Ái Lạc mới nói vu vơ, tìm cách chuyển chủ đề.
“Ngươi lại có thể ra vào mà không cần đến cung hành tự... Điều này, là hoàng thượng đã đặc cách cho ngươi ư?”
“Là vương gia đã chiếu cố ta.”
Hình như có quá nhiều chuyện xảy ra khiến nàng quên bẵng đi chuyện này. Cũng chưa có lần nào tử tế một lần nói lời cảm ơn với Tử Hàn, nàng lại thấy có phần áy náy.
“Vương gia? Thất vương gia?”
Vân Tuyết Y lắc đầu - “Là Tử Hàn.”
“Tam vương gia?” - Ái Lạc chậm rãi đưa mắt sang nhìn người phía đối diện - “Thật kì lạ!”
“Sao người lại nói như vậy?”
“Khi điều luật được ghi vào quốc pháp, Tam vương gia đã phải đến Chiêu Thanh cung gặp hoàng hậu xin lấy một bản cung hành cho thuận tiện, sao lại có thể có quyền đặc cách cho ngươi ra vào cung như vậy nhỉ?”
Nghe đến đấy, Vân Tuyết Y mới sững người.
“Hình như... hôm đó chúng cũng không nói đích danh là Tam vương gia...”
Nàng cau mày, trầm mặc suy nghĩ, trạng thái treo lơ lửng cành cây. Mãi sau Giang Thần gọi mấy tiếng, nàng mới kịp định hồn lại.
“Tiểu Tuyết! Ngươi còn không chú ý đường đi, tâm trí cứ để đi đâu, cũng không xem là đã đến nơi hay chưa.”
“Được rồi, ta biết rồi...”
Giang Thần này, sao có cảm giác hắn coi nàng như một đứa con nít.
“Có lẽ là hoàng hậu đã giúp ngươi, tình cờ là thông qua Tam vương gia thôi.” - Hắn nhướng mày gật nhẹ đầu, làm vẻ như là một sự suy đoán.
“Cũng có lý.” - Nàng đáp lại.
Thực tình, Giang Thần rất rõ, người ở phía sau âm thầm giúp đỡ nàng thực chất chính là Tử Xuyên. Nhưng vì không muốn nàng biết, sợ nàng hiểu nhầm lại một lần nữa sinh lòng riêng với người cũ, hắn chỉ có thể nói như vậy.
Bước ra khỏi hoàng thành, đến nơi trung tâm kinh thành đông đúc, tấp nập, xung quanh đều là không khí vui vẻ. Ái Lạc đã lâu không rời khỏi cung, bây giờ lại nghe những tiếng ồn ào của phố chợ, lại cảm thấy khó thích nghi, thực sự không quen, đầu chốc chốc lại thấy hơi đau, tầm mắt cứ lúc mờ lúc rõ, sắc mặt lại càng tệ đi trông thấy.
“Đến thẳng Thanh Y dược tiệm đi, hiện tại tình hình của công chúa không thể ở ngoài lâu được. Hôm nay ta không nhận khách, ngươi đã nói với Liên Nhi là đóng tiệm chưa?”
“Yên tâm! Bổn thế tử làm gì cũng ổn hết. Hiện tại đi đường vòng qua phố chợ Vong Ưu sẽ đến nhanh hơn, lại ít gặp phiền toái.”
Vân Tuyết Y gật đầu. Nàng lấy một viên đan dược từ trong túi ra cho Ái Lạc uống, rồi đưa mắt ra hiệu cho Giang Thần bước theo.
Bước thêm vài dặm, họ đã đứng ở trước một cửa tiệm trang hoàng. Vân Tuyết Y đi đã lâu nhưng nơi này vẫn luôn sạch sẽ vì có gia nhân dọn dẹp. Liên Nhi tuy là nha hoàn, nhưng khả năng làm việc của cô nàng thực sự rất đáng học hỏi. Vân Tuyết Y bước vào trang viên rộng lớn, rồi bước qua cánh cửa sảnh tiệm. Giang Thần cũng đi theo từng bước sau nàng.
“Đặt công chúa nằm ở đây đi.” - Nàng vừa tháo mũ che của Ái Lạc xuống vừa ra hiệu.
Giang Thần nhẹ nhàng thả Ái Lạc xuống phụ sàng, để nàng ta nằm gọn một cách thoải mái, đầu đặt lên một chiếc gối mềm. Vân Tuyết Y phẩy tay đuổi người.
“Ngươi có thể đi được rồi.”
“Ơ? Sao ta không thể ở lại?”
“Ta sẽ cởi bỏ y phục của công chúa để tiến hành khám chữa. Ngươi ở đây có thể nhìn hết của cô ấy, rồi có bản lĩnh chịu trách nhiệm với người ta không?”
Thấy Vân Tuyết Y cười cười chọc ghẹo mình, Giang Thần cau mày biểu cảm bước nhanh ra ngoài.
“Ta... ta đột nhiên nhớ ra có chút việc...”
Nàng nhìn hắn rời đi, chắc chắn là không còn ai, rồi mới quay lại nhìn Ái Lạc. Với dung nhan như thế này, đối với một nữ nhân mà nói, có lẽ còn sống chính là sự nỗ lực lớn nhất rồi.
Ái Lạc nằm trên giường, lại có phản ứng khó chịu. Nàng ta cảm thấy trong người hơi lạnh, lại hít thở rất khó khăn.
“Công chúa, người hãy tin ta có thể cứu chữa cho người. Người cần có ý chí để vượt qua.” - Vân Tuyết Y vừa lôi ra một cái chăn mỏng đắp lên người công chúa rồi chớp mắt - “Nếu không, hãy nghĩ đến Giang Thần.”
Ái Lạc định “ừm” một tiếng, song lại định thần lại được mà giật mình.
“Ngươi... vừa nói gì thế?”
“Ta nói là...”
“Khoan khoan! Sao... sao ngươi lại biết được?”
“Ai biết được.” - Nàng nhún vai - “Có thể là do ta từng có ánh mắt như vậy, cho nên hiểu công chúa là điều bình thường.”
“Từng có? Là ngài ấy ư?”
Thấy Vân Tuyết Y không nói gì, ngược lại còn mỉm cười với mình như thể đang phản công, Ái Lạc bỗng nhiên đỏ mặt, rồi lại mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe quay đầu trốn trong chăn, tóc lõa xõa che đi những vết sẹo trên mặt.
“Nhưng ta... ta nghĩ mình sẽ chỉ có thể đơn phương... với cái bộ dạng này của ta...”
“Xem ra công chúa rất dễ động lòng nhỉ.” - Vân Tuyết Y cười - “Lần trước là Thất vương gia, bây giờ là Giang thế tử. Nhưng công chúa yên tâm, lần này lại khác một điều. Thất vương gia có thể tính cách hoang bạo, nhưng tiểu tử đó thì tuyệt đối không. Nếu hắn không thích, nhưng cũng biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc.”
Dừng đôi chút, nàng lại tiếp.
“Hơn nữa, ta nói có thể lấy lại dung nhan của công chúa, lẽ nào người không tin ta?”
Ái Lạc dần ló đầu ra khỏi chăn, rồi chớp mắt vài cái nhìn nàng, đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt mình.
“Không phải ta không tin... nhưng... điều này quá khó...”
“Ta cũng không muốn nói nhiều.” - Vân Tuyết Y tiếp tục thành thạo với công việc của mình, lấy dược thảo ra sắc chế - “Điều này công chúa có thể tùy ý mà đặt niềm tin.”
“Được... thôi!”
[...]
“Công chúa... người có thể chịu đau không?”
Vân Tuyết Y ướm hỏi, Ái Lạc hơi rùng mình một cái rồi miễn cưỡng gật đầu.
“Có...”
“Vậy ta làm nhé.”
Vân Tuyết Y đưa mắt nhìn nữ tử đang nằm bất động dưới giường, rồi lại nhìn thứ trong tay mình.
“Miễn... miễn sao đừng đau quá là được.”
Nàng cười. Hai ngón phết lấy một ít thuốc trên tay còn lại, bôi nhẹ lên cánh tay của Ái Lạc. Ban đầu nó có cảm giác nóng và hơi rát, khiến nàng ta kêu lên mấy tiếng khó chịu. Về sau, bôi đều lên lại dần dần có cảm giác mát lạnh.
“Ta cảm thấy dễ chịu hơn rồi...”
“Đương nhiên.” - Vân Tuyết Y nói nhỏ - “Đây chính là công hiệu của thuốc.”
Thấy nét mặt Ái Lạc vẫn còn căng thẳng, nàng liền tìm kiếm chủ đề nói chuyện.
“Công chúa, người ở tay và sau lưng bị thương nhiều hơn, có phải khi xảy ra vụ cháy, người đã cúi khom người dùng tay che lấy khuôn mặt không?”
Nàng ta cười khúc khích - “Quả nhiên ngươi cái gì cũng biết.”
“Vậy nên ta mới phải chữa thương ở những nơi bị bỏng nặng trước.”
Cảm thấy giữa cả hai đã không còn những khoảng cách vô hình, Ái Lạc mới duỗi người ra nhìn nàng mà cười tươi.
“Tuyết Y, ta nghĩ ngươi xứng có được một hạnh phúc cho riêng mình.”