“Vương... vương phi... không phải như người nghĩ đâu...”1
“Ồ! - Vân Tuyết Y cười cười - “Lạ thật! Ta nghĩ cái gì?”
“Nô tì... nô tì...”
Vân Tuyết Y đứng dậy, đưa tay xoa đầu Tiêu Ngọc - “Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn nói ngươi khá nhạy bén. Vậy sau này ta có gặp nguy, chắc chắn sẽ tin tưởng ngươi.”
“Nô... nô tì xin nguyện dốc hết sức vì vương phi.”
“Vương phi, còn nô tì thì sao?”
“Được rồi.” - Nàng quay người nói với Liên Nhi bấy giờ đang ngơ ngác phụng phịu ở đó - Ngươi hãy ở lại chuẩn bị đồ cho ta tham gia cung yến. Còn Tiêu Ngọc, ngươi đi cùng ta ra ngoài một chuyến.”
“Vâng thưa vương phi.”
[Phố chợ Vong Ưu]
“Vương phi, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đến nơi ngươi sẽ biết.”
Vân Tuyết Y cùng đầy tớ Tiêu Ngọc bước vào Túy Thanh Các. Nơi này là nơi bày bán rất nhiều trang sức, y phục, son phấn nữ trang. Vân Tuyết Y nhìn quanh ra vẻ chọn một vài món đồ, sau đó nói Tiêu Ngọc đứng đây để nàng vào trong có chút việc.
Tiêu Ngọc đợi nàng đi vào trong, nàng ta liền lén lút bước lên lầu hai, ngó trong ngó ngoài rồi bước vào một căn phòng.
“Đại nhân, vương phi có vẻ... vẫn không hề nghi ngờ nô tì.”
“Ngươi tiếp tục theo dõi ả, có tin gì nhớ báo cáo cho ta.”
“Vâng.”
Tiêu Ngọc nhìn nam nhân bí ẩn đó nhảy ra khỏi cửa sổ, liền thận trọng đóng cửa rồi bước ra khỏi phòng. Vừa âm thầm đóng cửa lại, nàng ta giật mình, tái mặt lại khi nhìn thấy Vân Tuyết Y đang đứng dựa ở cột nhà ngay đó.
“Vương... vương phi...”
“Xem ra là ta đã nghe thấy điều không nên nghe rồi.”
Tiêu Ngọc vội quỳ sụp xuống - “Vương phi, xin người hãy nghe nô tì giải thích...”
“Ta thì cần giải thích gì chứ? Trực tiếp giết có phải hơn không. Dù sao giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
“A... a... Vương... vương phi...”
Tiêu Ngọc trợn tròn hai mắt, đồng tử co giật, lòng mắt trắng dã, miệng sủi bọt, toàn thân đau đớn mà túm lấy vạt áo Vân Tuyết Y cầu xin.
“Vương... vương phi... xin hãy... cứu nô tì...”
Chưa kịp dứt lời, nàng ta đã tắt thở.1
“Trúng độc? Vậy mà chết rồi. Thật tiếc! Như này còn gì là vui nữa.” - Vân Tuyết Y thở dài - “Vốn định để lại nàng ta xem người giật dây phía sau là ai, thế mà lại không thành.”
Thế nhưng, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra là ai làm rồi.
“Còn có thể là ai ngoài bà ta.”
“Người phụ nữ hám lợi đó.”
Thoắt cái, vẻ mặt trầm ngâm của Vân Tuyết Y liền thay đổi nhanh chóng. Nàng ngẫm lại, dù là kiếp này hay kiếp sau, người trung thành nhất với nàng chỉ có mình Liên Nhi mà thôi.
Gia đình, nàng vốn từ lâu không hề bận tâm tới họ. Cha nàng chỉ quan tâm bồi dưỡng duy nhất vị tiểu muội muội của nàng Vân Tuyết Lam. Nương thân của nàng mất chưa bao lâu đã đưa Thẩm thị, nương thân của Vân Tuyết Lam lên làm chủ mẫu phủ Thừa tướng. Sở dĩ họ không dám đụng vào nàng, vì phía sau nàng có Hòa phi chống lưng. Hòa phi nương nương, là mẫu phi của thất vương gia, phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất, là bạn từ thuở nhỏ của mẹ nàng, bà từng cứu Hòa phi trong ngàn cân treo sợi tóc mà hi sinh tính mạng của bản thân. Vậy mà nói, Hòa phi rất yêu chiều Vân Tuyết Y, luôn cố gắng bù đắp những gì mà nàng thiếu thốn. Hoàng thượng cũng trọng dụng nàng, vì nàng thừa hưởng tài y thuật đỉnh cao từ người mẹ quá cố.1
“Thôi, đợi lúc khác sẽ phát huy ngươi vậy.” - - Vân Tuyết Y mân mê con dao trong tay mình rồi khoát tay đứng dậy - “Tiểu nhị.”
Một tên tiểu nhị lom khom chạy lên lầu - “Khách quan, ngài cần gì ạ?”
Vân Tuyết Y đặt ra ba thỏi vàng, rồi chỉ vào cái xác - “Xử lý đi. Đừng để ai khác biết.”
Hắn nhìn thi thể Tiêu Ngọc rồi khẽ rùng mình một cái. Sau đó cũng nhận vàng của nàng và bí mật ném xuống sông.
Tuy nhiên, nàng không thể để lại bất kì điều gì gây bất lợi. Giữ bí mật là chuyện quan trọng, mà người chết mới có thể giữ bí mật tuyệt đối.
Tiểu nhị đó sau khi về các, đã chết không rõ nguyên nhân.
Vân Tuyết Y làm xong việc của mình, nàng liền quay đầu bước lên xe quay về phủ.
...
Vân Tuyết Y dạo bước xung quanh Thái Hoạt viện, nơi khuê phòng của nàng, vì phu quân không cho nàng ở cùng hắn, nên từ khi cưới đến giờ vẫn phải ở riêng trong cái biệt viện này. Vân Tuyết Y cẩn thận chăm sóc từng cây hoa do chính tay nàng trồng. Đó là Lưu ly Nhân hoa, một loài hoa nàng thích vì nó màu trắng và không dễ bị vấy bẩn. Bầu trời đã về đêm, hoa nở trăng vừa tròn, nàng lướt tay trên những bông hoa rồi khẽ cảm khái.
“Thật tiếc. Sau này sẽ không còn ai chăm sóc các ngươi.”
Lát sau, một nam nhân bước đến nơi nàng đang ngắm những bông hoa, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét. Hắn có đôi mắt màu đỏ rực, sinh ra đã có. Thiên hạ đồn rằng đây chính là mệnh long phụng, là điềm tốt với xứ quốc. Kiếp trước, lần đầu gặp hắn nàng cũng là bị cái đôi mắt đặc biệt này làm cho thu hút.
Tuy hắn cứ làm bộ lạnh lùng như thế, nhưng phải nói rằng không hổ là người nàng từng yêu say đắm. Ngũ quan tinh tế, ánh mắt sắc bén nhìn thấu đối phương, khí chất bất phàm cùng nét đẹp trời ban. Thật là tựa như vạn thiên kỉ mới lại trùng phùng. Nhưng hiện tại, lòng nàng đã nguội lạnh rồi.
“Tiểu nữ bái kiến Thất vương gia.” - Nàng quy củ hành lễ.
Hắn có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại trở về trạng thái vốn có.
“Ngươi tìm bổn vương có việc gì? Tốt nhất là chuyện đáng nghe, nếu không cẩn thận bổn vương cắt lưỡi ngươi.”
Vẫn là cái giọng điệu cao cao tại thượng như thế. Vân Tuyết Y nhẹ nhàng ngồi dậy, ung dung lộ nét cười châm biếm - “Đương nhiên là có chuyện quan trọng.”
Nói đoạn, nàng rút một phong thư ra đưa cho hắn.
“Đây là...?”
“Hưu thư.”
Dường như đêm nay hắn cảm thấy mình đã thấy những điều mà hắn không ngờ tới. Không tin bức thư này chính là do Vân Tuyết Y, vị tiểu thư từ năm mười tuổi luôn một mực cố chấp đòi gả cho hắn viết ra, hắn liền mở phong thư ra rồi hỏi lại.
“Ngươi thật sự muốn hòa ly?”
“Phải.” - Nàng trả lời dứt khoát.
Tử Xuyên nhìn chắc chắn đấy chính là bút tích của Vân Tuyết Y liền khẽ cười - “Được. Nếu là điều ngươi muốn, bổn vương giúp ngươi toại nguyện.”
“Nếu là điều ta muốn ư? Chẳng hay, đó có khi lại là điều ngươi muốn thì đúng hơn.”
“Tiểu nữ Vân Tuyết Y xin khấu tạ vương gia.”
Vậy là chuyện đã xong rồi. Cả ngày hôm nay nàng đã chỉnh đốn lại trật tự trong phủ, cũng gọi tổng quản đưa tờ giấy ứng cử nữ tú, những gì cần làm đều đã làm cả. Chức trách của một vị vương phi như nàng đều đã làm tròn bổn phận.
“Ngày mai ta sẽ rời phủ.”
“Ngươi muốn đi lúc nào tùy ngươi.”
Vân Tuyết Y im lặng không nói gì nữa mà tự chế giễu mình. Nếu kiếp trước nàng tỉnh táo hơn chút nữa, có phải là đã không phải chịu nỗi đau thể xác rồi không.
Tử Xuyên quay bước bỏ đi, đến một cái ngoái đầu nhìn nàng lần cuối cũng không có.
Vân Tuyết Y cũng bước vào phòng, đóng chặt cửa lại rồi thở phào. Cắt đứt liên hệ với hắn, vậy là nàng sẽ bảo toàn được tính mạng.