Y Mộng Phù Dung

Chương 19: Chương 19: Tiền triều có chút loạn




“Thất vương gia! Bệ hạ thân mang bệnh, không thông cáo thì cũng thôi đi, ngài còn che giấu, cố tình truyền giả thánh chỉ để lừa gạt chúng quan thần trong triều. Chuyện này e là không thỏa đáng?”

Các bá quan văn võ vừa sáng sớm lên triều tấu kiến đã làm loạn, nhất nhất cho rằng Thất vương gia quá tùy hứng mà làm trái thiên mệnh, phải chịu quy phạt. Tử Xuyên ngồi trên long ỷ, day day thái dương không có ý định đáp lại.

Từ đêm canh ba hôm qua hắn phát hiện có thích khách xông vào Trường An cung, hành thích Vân Tuyết Y, cho đến sáng nay chuyện hoàng thượng lâm bệnh lại bị truyền ra. E rằng có kẻ từ lâu đã biết chuyện này, luôn đợi thời cơ và định tội cho hắn.

“Đó là ý chỉ của bổn cung, ai dám phản đối?”

Các đại thần quan khi thấy một người phụ nữ phong thái uy nghiêm từ ngoài điện bước vào thì đều đồng thanh hành lễ.

“Hoàng hậu nương nương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Chúng khanh bình thân.”

Hoàng hậu, một người ít can gián vào chuyện tiền triều, chỉ muốn sống một đời an nhàn ở hậu cung, hôm nay lại ra mặt thay Thất vương gia Tử Xuyên. Hiện giờ, là chỉ còn thiếu mỗi nàng.

Vân Tuyết Y toan bước lên đại điện, liền bị cấm vệ quân bất chấp ngăn lại.

“Ta là người của hoàng hậu!”

“Thất vương gia đã có lệnh, không ai được phép vào!”

“Không phải chính binh mà cũng ngáng đường cả khách quý của hoàng hậu? Chỉ e cấm vệ quân này cũng bị mua chuộc rồi.”

“Tránh ra! Ta có chuyện muốn bẩm báo lên vương gia.”

Nàng không giúp Tử Xuyên. Nàng đây là đang trả ơn Hòa phi và hoàng hậu đã cưu mang nàng mấy năm nay, và cũng là trách nhiệm của một thần dân đối với thiên tử. Chuyện này, ý nàng đã quyết.

“Ngăn nàng ta lại! Vương gia đã dặn, không được để nàng ta lên đó.”

“Vương gia? Không thể nào là tên bạo quân Tử Xuyên kia! Hắn không có lý gì lại ngăn cấm ta lên khi đang trong thế bị động.”

Không còn cách nào khác, Vân Tuyết Y đành động thủ. Chúng quá đông, nàng chỉ biết lựa sơ hở rồi chạy nhanh lên đại điện.

“Vân Tuyết Y?” - Tử Xuyên đang ngồi trên long ỷ cũng phải bật dậy. Hắn không nghĩ nàng lại tự mình đến đây.

Nàng bước lên chính giữa điện - “Bẩm vương gia, thứ cho thần nữ bạo gan muốn khấu kiến.”

“Ngươi nói đi.”

“Căn bệnh lạ này của bệ hạ, thần nữ có thể chữa khỏi.”

Dường như ai nấy đều ngạc nhiên khi nghe Vân Tuyết Y nói vậy. Một sự tự tin khi nói rằng có thể chữa bệnh cho vua không phải trò đùa, nó có thể là bùa may độc nhất, cũng có thể là lưỡi hái Tử thần có thể giáng xuống bất kì lúc nào.

“Vân đại tiểu thư! Đây không phải là chuyện ngươi có thể ở đây tùy ý nói bậy được đâu!”

Vân Tuyết Y hướng nhìn về phía kẻ vừa chỉ trích nàng. Tâm nàng vẫn vững, đôi mắt hờ hững không chớp lấy một lần.

“Trương đại nhân? Thế mà là ông ta.”

Nàng nhớ kiếp trước, thời điểm hoàng thượng lâm trọng bệnh, trong triều xảy ra đại loạn. Sự vụ trong triều rối ren, nhiều kẻ lăm le hoàng vị. Các hoàng tử cũng vì thế mà sát hại lẫn nhau. Tam vương gia cũng bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền rồi chết thảm. Năm đó, tuy Trương đại nhân cũng nằm trong số bị định tội là kẻ đã khiến vương triều bạo loạn, về sau đã bị tru di tam tộc, nhưng trước khi nàng chết mà vẫn không thể biết là ai đã giật dây phía sau.

“Hoặc là... Bệ hạ biết, nhưng không muốn nói ra.”

Bất luận thế nào, lần này nàng phải lôi kẻ chủ mưu ra ngoài ánh sáng.

Kiếp trước, là nàng vô năng. Kiếp này, nàng sẽ xoay chuyển tình thế, tạo ra một cục diện mới trong triều, để Tam vương gia, người luôn đối tốt với nàng, sẽ không phải chết oan uổng nữa.

Đầu tiên là biết người mang danh “Họa Kinh thần y” như nàng đến chữa bệnh cho hoàng thượng, liền phái thích khách khử mối hậu họa ngay trong đêm. Bây giờ, mọi chuyện rắc rối lại đổ về phía Thất vương gia. Người đứng đằng sau này, cũng quá mưu mô rồi đi?

Nhưng cho dù có khả năng thiên biến vạn hóa, vận chuyển càn khôn thì cũng chỉ là một con người mà thôi. Là người bình thường, nàng sẵn sàng nghênh chiến.

“Trương đại nhân! Điều ta không chắc, nhất định ta sẽ không nói.” - Vân Tuyết Y nở nụ cười ranh mãnh, ung dung bước đến gần ông ta hơn - “Ngài vu khống ta ở đây nói xằng nói bậy, nghĩa là ngài đã khẳng định ta không thể chữa khỏi. Lẽ nào, ngài đối với bệnh tình của bệ hạ vốn hiểu rất rõ?”

Tử Xuyên có vài phần bất ngờ. Hắn không nghĩ từ bao giờ miệng lưỡi nàng lại trở nên nhạy bén như thế này.

Trương đại nhân như trúng phải tim đen, ông ta liền á khẩu, nhưng vẻ mặt vẫn không cam phục - “Hừ! Ta... không có ý đó...”

Hoàng hậu ngắt lời - “Đủ rồi! Bổn cung hôm nay đến đây không phải để thương lượng, mà là thông báo. Vân Tuyết Y sẽ đến Càn Ninh cung để khám bệnh cho bệ hạ, còn ai không phục, thì đứng chờ ở bên ngoài.”

“Thần thiếp không phục!”

Quả nhiên những lúc như thế này mới thấy các nhân vật có máu mặt xuất hiện. Người phụ nữ vừa lên tiếng là hoàng quý phi Tôn Tầm Thanh, cùng hoàng nhi của bà ta là Bát vương gia Tử Việt. Một phi tử ở hàng chính nhất phẩm như bà ta, địa vị ở hậu cung chỉ đứng sau hoàng hậu, không thể khi dễ.

“Tham kiến hoàng quý phi nương nương!!”

Hoàng hậu khẽ chau mày - “Ý của hoàng quý phi là gì?”

“Long thể của bệ hạ, sao có thể để một người ngoài như Vân tiểu thư đây xem bệnh? Nhỡ như bệ hạ có mệnh hệ gì, vị tiểu thư này liệu có thể giữ nổi cái mạng của mình không?”

Hai vị nương nương nhìn nhau với hai ánh mắt thù địch. Hoàng hậu nắm lấy tay Vân Tuyết Y, đi lướt qua Tôn Tầm Thanh, đầu không ngoái lại - “Ý bổn cung đã quyết! Nếu xảy ra chuyện gì, bổn cung sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Hoàng hậu dứt khoát đưa người rời đi trước những ánh mắt ngơ ngác của đám quan đại thần. Hòa phi cũng đi theo họ. Tôn Tầm Thanh không đạt được ý muốn, liền mặt cau mày giận, tức tối vùng vằng đi ra khỏi đại điện.

Tử Xuyên cảm thấy việc này không thể chậm trễ, liền cho bãi triều rồi chạy đến Càn Ninh cung.

Tin tức vua lâm bệnh kéo dài rất nhanh đã truyền ra khắp kinh thành. Nhìn đâu cũng thấy sự lục đục chia bè kéo cánh. Tuy nhiên, song song đó thì tin đồn vị thần y có thể chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng cũng đang lan đi với tốc độ không kém.

[Càn Ninh cung]

Lý công công kéo kim màn lên, một nam nhân chi thân thể suy nhược, bệnh tật liên miên đang hôn mê trên long sàng. Đã đến nước này rồi, ấy vậy mà không chiêu mộ nhân tài đến khám chữa, lại cư nhiên giấu đi, quả thật không thỏa đáng. Vân Tuyết Y cũng bất lực mà thở dài.

Nàng quỳ xuống bên cạnh long sàng - “Đã mạo phạm rồi!”

Mọi người khi có mặt ở Càn Ninh cung đều căng thẳng, nín thở chờ đợi từng khắc trôi qua. Họ nhìn Vân Tuyết Y có kẻ khinh thường, có kẻ lại hoài nghi, có kẻ hy vọng... Mà nàng cũng chẳng thèm quan tâm.

Đưa tay đến bắt mạch, chốc chốc lại nhìn nhân khí sắc mặt. Quả nhiên là căn bệnh giống với căn bệnh kì lạ ở kiếp trước, là nguyên nhân khiến hoàng đế đương triều băng hà sau nửa năm kéo bệnh. Tuy nhiên, hơn bốn năm sau có một vị thần y tái thế đã khai phá ra cách trị liệu dứt điểm cho căn bệnh này. Trùng sinh về, cũng coi như kiến thức cũ đã học lại có chỗ cần dùng đến.

“Dù khí huyết không lưu thông nặng nề, nhưng chưa đến giai đoạn nguy hiểm. Thật may, vẫn còn cứu được.”

Nàng quay lại mỉm cười nói với hoàng hậu - “Nương nương, nếu tận lực bồi dưỡng điều độ thân thể, hẳn là nửa tháng sau bệ hạ sẽ khỏi hẳn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.