Nghe câu nói khẳng định chắc nịch của Vân Tuyết Y, các bá quan, các vị phi tần đều thêm phần kinh ngạc hơn. Trong một khoảnh khắc nào đó, Càn Ninh cung lặng như tờ, không khí tỏa ra thật căng thẳng.
“Chẳng lẽ các vị không tin khả năng của ta?”
Tưởng chừng không ai lên tiếng, song Trương đại nhân lại xen vào - “Thân thể của bệ hạ đã đến độ suy nhược thế này, lại còn hôn mê sâu! Tất cả đều là do thất vương gia, hoàng hậu và Hòa phi bao che, mưu đồ bất chính.”
“Hỗn xược!”
Liễu mama vốn đã chướng tai gai mắt Trương đại nhân này ở trên triều toàn tấu những điều dơ lẽ xấu cho hoàng hậu. Bây giờ, ông ta lại dám không sợ chết mà gán tội khi quân. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
“Hoàng hậu nương nương tôn quý từ lúc nào đã trở thành người mà các ngươi có thể một hai câu đã định đoạt như vậy?”
Vân Tuyết Y nhếch miệng cười, câu nói có phần ẩn ý - “Trương đại nhân là quan văn mới được thăng quan tiến chức không lâu, trước mặt hoàng hậu ăn nói lỗ mãng, người còn có thể bao dung không truy cứu. Nhưng phàm là cái bản tính này đứng trước mặt bệ hạ, đến lúc muộn rồi, liệu “người đó” có cứu ngài nổi không?”
Có tật giật mình, Trương đại nhân ấy lúng túng biện minh - “Vân Tuyết Y! Ý ngươi là gì?!?”
“Y Nhi không phải người mà ngươi có thể dễ dàng gọi tên.”
Thanh âm băng lãnh của một nam nhân phát ra từ phía sau khiến Vân Tuyết Y giật mình. Giọng nói này quen thuộc lắm, quen đến nỗi nàng chỉ nghe thôi lại nhớ về bi kịch tiền kiếp, mãi mãi trở thành nỗi ám ảnh trong lòng nàng.
“Tham kiến Thất vương gia!”
Tử Xuyên bước vào trong Càn Ninh cung, đưa mắt nhìn Vân Tuyết Y. Nàng cố ý giữ khoảng cách, đôi mắt nhìn ra chỗ khác, không có ý muốn nói chuyện với hắn quá nhiều.
Không còn cách nào, hắn đành lên tiếng trước - “Vừa nãy ngươi nói ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng, là thật sao?”
Nàng gật đầu.
“Có cần bổn vương giúp gì không?”
Vân Tuyết Y sủng nhược kinh. Nàng chưa bao giờ thấy hắn nói chuyện với nàng bằng giọng ôn hòa đến thế.
“Thần nữ cần một bộ châm cứu. Ngoài ra, còn có một cây Hoạt Tử, một nắm cỏ Tiệt Dược và một... con dao phay.”
“Dao phay?”
Vân Tuyết Y gật đầu. Lát sau, đồ cần mang đều đã mang đến. Trương đại nhân nhất quyết muốn ở lại, nói rằng để nàng không dùng dao phay đó mưu sát thánh thượng, ông ta cần canh chừng. Cũng không ai buồn cản ông ta.
Vân Tuyết Y cho người đỡ vua nằm sấp lại, rút vài ngân châm ra, nhẹ nhàng đâm lên những vùng huyệt. Lát sau, nàng giáng mạnh vào sau lưng hoàng thượng, khiến ngài thổ huyết. Chỗ máu vừa được giải phóng, đã lập tức chuyển thành màu đen.
Trương đại nhân lại thừa cơ la lối - “Vân tiểu thư! Ngươi đang cố mưu hại bệ hạ!! Ta phải giết ngươi!”
Nàng không chú tâm, chuyện của ông ta đã có Tử Xuyên đứng đó kiểm soát. Ông ta lại chẳng càng hận vạn lần không thể ngăn nàng châm cứu cho hoàng thượng.
Sau đợt thổ huyết đó, những người chứng kiến đều tỏ ra bàng hoàng. Họ lo cho cái tính mạng của nàng. Nhưng khi dò xét lại nét mặt của Vân Tuyết Y, họ lại thấy có điều không đúng với suy nghĩ.
Nàng là đang cười! Quả thực đang mỉm cười! Hơn nữa, còn là nụ cười của người thắng.
Vân Tuyết Y đưa dao phay kề cạnh tay mình, rạch ra một đường nhỏ, lấy máu cho vào một chiếc chén lưu ly, đem Hoạt Tử và Tiệt Dược cứ thế dung hòa. Kế đó, nàng đưa lên gần miệng hoàng thượng, dùng nội lực ép máu vào long khẩu.
“Vân tiểu thư... Cô ấy làm cái gì vậy?”
“Cách cứu chữa này... có thể thành công không thế? Ta thấy nó thật kì dị!”
Nàng biết đây là lần đầu tiên họ thấy cách cứu chữa bệnh bằng máu. Nhưng vị thần y đó cũng nói rồi, dùng máu của người thực hiện châm cứu và một vài thảo dược tính hàn thông dụng, đó là cách duy nhất để giải mã căn bệnh này.
“Nội trong vòng nửa nén nhang, hoàng thượng sẽ tỉnh.” - Vân Tuyết Y băng tạm lại cánh tay của mình, rồi bước ra khỏi Càn Ninh cung.
Không khí ngột ngạt như đã lâu bây giờ mới được giải tỏa. Thế nhưng dù không khí có thoáng đãng đến mấy, dù hít một hơi thật sâu để thư giãn, nàng vẫn không cảm thấy bớt áp lực. Chốn thâm cung này, quả nhiên không phải là nơi mà nàng nên đến.
“Y Nhi!”
Nàng giật mình quay đầu lại nhìn người phía sau đang đuổi theo nàng.
“Tử Xuyên? Sao hắn lại đuổi theo ta? Lẽ nào cách châm cứu của ta có vấn đề?”
“Thất vương gia!” - Nàng đặt hai tay xuống thấp, hành lễ như thường lệ.
“Không cần đa lễ!” - Hắn lắc đầu - “Phụ hoàng quả thực đã tỉnh lại. Chuyện ngày hôm nay, bổn vương muốn cảm ơn nàng đã ra tay chữa bệnh cho người.”
“Cảm ơn?! Tên này... cũng biết cảm ơn sao?”
“Nếu thật vậy thì trời sắp sập rồi.”
“Vương gia! Chuyện này chính là chức trách của ta, không cầu được một lời cảm ơn.” - Vân Tuyết Y gương mặt có chút tái nhợt, tiếp tục giữ khoảng cách với hắn - “Còn nữa, ngài... sau này đừng gọi khuê danh của ta như thế, ta sẽ không để bụng... rằng hôm nay ngài bất đắc dĩ gọi thế để bảo vệ ta...”
“Tại sao?” - Nàng chưa dứt lời, hắn đã chặn ngang.
“Ý vương gia là gì?”
“Trước đây, nàng đối với bổn vương ba phần yêu thích, bảy phần ái mộ. Bây giờ, tại sao lại như thể đã thành một người khác?”
“Vương gia! Chuyện quá khứ hãy để cho qua đi.”
Không để cho Tử Xuyên có phản ứng gì, nàng đã quay đầu chạy thật nhanh, cũng không ngoái đầu lại. Bộ dáng bây giờ của nàng giống như đang né tà vậy.
“Tại sao bổn vương... lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.”