Sáng sớm cuối thu vẫn còn sương mù mỏng, gió thu nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
Một chiếc xe bò trên con đường nhỏ giữa núi từ từ đi về phía trước,
trên xe bò rơm rạ chất cao, ngồi thản nhiên trên đống rơm là một đại hán râu quai nón xồm xoàm.
Đại hán trông như một nông phu, mặc y phục mỏng manh còn có thêm vài
miếng vá. Nghênh đón một trận gió thu thổi tới, nông phu không những
không co rúm mà ngược lại còn ngồi thẳng người hít một hơi thật sâu, cái lạnh thoáng chốc lan rộng toàn thân hắn, thế nhưng hắn không hề cảm
thấy lạnh, ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Ngọa Long Cương, hắn từng nghe nói qua. Sở dĩ sáng sớm hắn vội vàng
đánh xe bò lên núi, không phải vì bán xe rơm kia, mà là vì muốn gặp
người sống trên Ngọa Long Cương một lần.
Lá Phong đỏ rực dẫn đường cho hắn đi về phía trước, đi lên một ngọn
đồi bằng phẳng, Tiêu Hồng Phi nhìn thấy mấy gian nhà tranh thản nhiên
đứng sừng sững.
Khói bếp lờ mờ từ trong ống khói bay ra, bay tới mảnh ruộng phía
trước những gian nhà tranh kia. Trên ruộng, một người nam nhân đang khom lưng tưới nước cho các rau giống, xe bò đi đến gây nên sự chú ý của
hắn. Hắn để bình nước xuống, hơi vỗ vỗ ống quần dính bùn, đi về phía xe
bò.
Tiêu Hồng Phi bị cảnh sắc như thế ngoại đào nguyên trước mắt mê hoặc, phải là người có tâm siêu phàm thoát tục đến thế nào mới có thể ở một
nơi tuyệt đẹp như thế này chứ! Hắn kinh ngạc nhìn cả ngọn đồi, trước mắt không khỏi hiện lên dung nhan cao ngạo thoát tục kia, nàng nên ở một
nơi như thế này.
Gia Cát Lượng nhìn thấy nông phu ngồi trên đống rơm không khỏi nở nụ
cười, tới thật là sớm! “Là tới đưa rơm phải không?” Hắn hỏi.
Tiêu Hồng Phi phục hồi lại tinh thần, cúi đầu đáp một tiếng: “Đúng vậy.”
“Ngươi vất vả rồi! Không bằng xuống xe vào nhà uống một ngụm trà, giá cả chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Gia Cát Lượng nhìn cặp mắt của
nông phu, tuy rằng hắn ta dường như đang cố gắng che giấu hào quang
trong mắt mình, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, trong đôi mắt ấy lộ ra sắc
bén mơ hồ, đây cũng không phải là đôi mắt mà một nông phu bình thường có được. Hắn quyết định thăm dò hư thật của hắn ta một chút.
Đó là một nam nhân tuấn lãng bất phàm, trong đôi mắt mang theo tươi
cười kia lộ ra hào quang cơ trí, giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Tiêu Hồng Phi tận lực không để mình nhìn thẳng hắn, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn hắn thêm vài lần.
Trong nội viện nữ chủ nhân xăn tay áo đang bưng hai chén cháo từ
phòng bếp đi ra, trông thấy trượng phu dẫn theo nông phu vào phòng, liền đem cháo đặt lên trên bàn đá trong viện. “Ngươi sớm như vậy đã đưa rơm
đến cho chúng ta, vất vả rồi, nào, ăn chén cháo đi!” Nàng nói xong chuẩn bị đi vào phòng bếp.
“Trước mắt không cần gọi bọn họ, bọn họ đi tản bộ rồi.” Gia Cát Lượng gọi thê tử lại. Lúc nãy hắn ở dưới ruộng trông thấy Từ Thứ đi theo Hoa
Tố Vấn, hai người một trước một sau đi về phía xa.
Tiêu Hồng Phi hơi nhướng mày, hắn không ngờ nữ nhân tìm hắn mua rơm
lại chính là người mà hắn muốn tìm, hắn khẽ húp một hớp cháo nóng, suy
nghĩ xem nên mở miệng hỏi thăm nàng tung tích của Hoa Đà như thế nào.
“Xe rơm của ngươi định bán bao nhiêu tiền?” Hoàng Nguyệt Anh hỏi.
“Hai người cứ định giá, trong nhà có phụ thân đang bệnh nặng nên cần
tiền dùng, chỉ cần đủ tiền cho đại phu xem bệnh là được rồi.” Tiêu Hồng
Phi trả lời.
“Ồ, như vậy ư, vậy chúng ta lấy giá cao nhất ở chợ tính cho ngươi
nhé, niệm tình ngươi có một tấm lòng hiếu thảo.” Lòng tốt của Hoàng
Nguyệt Anh làm cho Gia Cát Lượng cười thầm, tiểu kiều thê này của hắn có đôi khi quá hảo tâm, người nông phu này rõ ràng đang nói dối, nhưng hắn cũng không muốn đả kích lòng nhiệt tình của thê tử.
“Không biết hai vị có biết đại phu nào giỏi không? Ta nghe người ta
nói hình như có một vị thần y gọi là Hoa Đà, không biết hai người từng
nghe qua tên ông ấy chưa?” Tiêu Hồng Phi hỏi tiếp.
“Ta cũng biết ông ấy, y thuật của ông ấy quả thật là cao minh, có
điều hành tung bất định, không dễ tìm đâu!” Hoàng Nguyệt Anh nhớ tới Hoa Tố Vấn, hình như nàng ấy cũng thất lạc với Hoa Đà.
“A! Vậy cám ơn hai người, hai người đều là người tốt, cho ta giá tiền cao như vậy!” Trông vẻ mặt của nữ nhân này hình như thật sự không biết
hành tung của Hoa Đà, Tiêu Hồng Phi giả bộ làm một dáng vẻ cung kính cầm tiền trên mặt bàn, đi ra sân nhỏ bắt đầu dỡ rơm từ trên xe xuống.
“Bọn họ làm gì mà vẫn chưa về nhỉ?” Hắn nghe thấy trong viện nữ nhân đang hỏi trượng phu của mình.
“Chắc là hôm nay đi hơi xa một chút, ta nhìn thấy bọn họ đi về phía rừng phong bên kia.” Trượng phu trả lời.
Tiêu Hồng Phi nghe xong đối thoại của hai người, không nhịn được quay đầu thoáng nhìn qua rừng phong đỏ rực kia, trong mơ hồ hình như thật sự có hai bóng người lờ mờ đứng ở phía xa. Hắn quay đầu lại, tiếp tục dỡ
rơm của hắn.
Hoa Tố Vấn đứng ở chỗ cao trong rừng phong một hồi, đón hết gió thu
mát lạnh, xoay người chậm rãi đi trở về. Sau lưng còn có một người nam
nhân gọi là Từ Thứ đi theo.
Nàng khẽ thở dài, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, bắt đầu từ sáng hôm qua hắn liền theo nàng cùng đi lên trên đỉnh đồi tản bộ. Hắn cũng không nói một câu nào với nàng, chỉ là đi theo nàng giữ khoảng cách chừng
mười thước, nàng đi đâu hắn cũng đi theo đó.
Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt si mê của hắn Hoa
Tố Vấn có thể hiểu ra, nam nhân này đã động tâm với nàng. Đều là vì
khuôn mặt xinh đẹp của nàng! Nàng nghĩ thầm trong lòng, không khỏi bắt
đầu có chút chán ghét với loại ánh mắt ấy, nên bước chân cũng nhanh hơn.
Khi Hoa Tố Vấn đi đến trước gian nhà tranh, vừa vặn trông thấy trên
xe bò có một bóng lưng quen thuộc đang dần biến mất tại chỗ rẽ sang con
đường nhỏ xuống núi. “Là ai vậy?” Nàng không kiềm được hỏi, trong lòng
có một loại cảm giác khác thường.
“Người bán rơm.” Hoàng Nguyệt Anh trả lời, nàng ấy và Gia Cát Lượng
đang đứng ở cửa viện, “cô nương nói có phải trùng hợp hay không, nông
phu bán rơm kia lại chính là người ngày hôm qua đụng phải ta đấy!”
“Ồ.” Trong lòng Hoa Tố Vấn xẹt qua một tia thất vọng, đó chẳng qua là một nông phu mà thôi, chỉ là có bóng lưng giống huynh ấy.
“Nàng cho rằng hắn thật sự là nông phu sao?” Gia Cát Lượng đột nhiên
nói, nhìn con đường nhỏ kéo dài, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
“Không phải nông phu thì là gì? Không phải nông phu mà sáng sớm lại
vội vàng đánh xe bò lên núi để lấy tiền bán rơm sao?” Hoàng Nguyệt Anh
phản bác.
Gia Cát Lượng không trả lời, lời của thê tử mặc dù không phải không
có lý, thế nhưng loại ánh mắt che đậy đó… Hắn luôn cảm thấy hắn ta không phải người bình thường, nhưng mà hắn ta rốt cuộc có mục đích gì?
“Hắn còn hỏi thăm Hoa Đà nữa, có thể là bệnh của phụ thân hắn thật sự rất nặng, Tố Vấn, cô cũng không biết ông ấy ở đâu sao?” Hoàng Nguyệt
Anh nói xong, đột nhiên vỗ ót, “một tháng nay chỉ nhìn cô dưỡng thương
nên ta đã quên mất, cô cũng là một đại phu, Hoa Đà không có ở đây, nói
không chừng cô cũng có thể chữa lành, ài, chỉ tiếc hắn đã đi rồi.”
Từ Thứ khẽ ồ lên một tiếng, hắn thật không ngờ nàng lại là một đại
phu, trong sự ngưỡng mộ đối với nàng lại tăng thêm một phần kính nể.
“Hoa Đà mà các người đang nói đến là Hoa thần y sao?” Hắn hỏi, trước đó
không lâu hắn từng nghe một bằng hữu nhắc tới.
“Đúng vậy.”
“Trước khi đến đây ta đã từng nghe một bằng hữu ở Tân Dã nhắc tới,
hắn có một người bà con mấy ngày hôm trước còn tìm ông ta xem bệnh đấy.” Từ Thứ trả lời.
“Nơi này cách Tân Dã bao xa?” Hoa Tố Vấn lập tức hỏi lại.
“Cô nương thật sự muốn đi tìm Hoa Đà sao? Ta còn hy vọng cô có thể ở
đây thêm mấy ngày, thương thế của cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thân
thể còn rất yếu.” Hoàng Nguyệt Anh vừa qua loa thu dọn quần áo, vừa nói
với Hoa Tố Vấn, trong lòng vô cùng không nỡ.
Hoa Tố Vấn nghe ra được sự không nỡ của nàng ta, trong lòng hơi chua
xót, nhưng mà biệt ly là chuyện sớm muộn, nàng không thuộc về nơi này.
“Ta sợ muộn vài ngày thì lại không tìm được ông ấy.” Nàng trả lời.
Khi các nàng ra khỏi phòng, nhìn thấy Từ Thứ đang chờ ở trong viện.
“Hoa cô nương, nếu như cô không chê, để ta cùng cô đi Tân Dã thế nào? Ta rất quen thuộc với vùng Tân Dã này, cũng có vài người quen, đến lúc đó
biết đâu có thể giúp cô mau chóng tìm được Hoa thần y.”
Lời cự tuyệt của Hoa Tố Vấn đã đến bên miệng, nhưng suy nghĩ một chút lại nuốt trở vào. Hắn nói rất có lý, nàng đối với mảnh đất ấy hoàn toàn không biết gì cả, Hoàng Nguyệt Anh có trượng phu nên không tiện đi xa,
cũng chỉ có hắn có thể giúp nàng.
Nàng không cự tuyệt! Trong lòng Từ Thứ vui như hoa nở, hai ngày nay
mặc dù hắn không tỏ rõ tâm ý với nàng, nhưng mà hành động của hắn đã rất rõ ràng, có điều nàng luôn lạnh lùng, thậm chí ngay cả một câu cũng
không nói cùng hắn, việc này làm cho hắn bị đả kích nặng nề. Thế nhưng
bây giờ, nàng lại không cự tuyệt! Chứng tỏ nàng không ghét hắn! (NY: anh này có bệnh hoang tưởng, tự suy diễn nặng :P)
Hoa Tố Vấn nhìn nét mặt mừng rỡ như điên của Từ Thứ trong lòng dâng
lên một cảm giác chán ghét nhàn nhạt, nàng bắt đầu hối hận đã cho hắn có cơ hội suy nghĩ viển vông.
Mặt trời treo cao, xua tan sương mù sáng sớm, nhưng lại không xua
được thương cảm lờ mờ trong lòng nàng. Nàng đi trên con đường nhỏ xuống
núi, quay đầu lại, trông thấy phu thê Hoàng Nguyệt Anh đang đứng trước
gian nhà tranh phất tay với nàng, nàng giơ tay lên đáp lại, mang theo nụ cười khẽ lớn tiếng nói: “Tạm biệt!”
Tạm biệt, đôi uyên ương thần tiên một dạo làm cho nàng hâm mộ!