Vào lúc sẩm tối, thành Tân Dã.
“Chúng ta trước hết ở nơi này ăn cơm, đặt phòng, nghỉ ngơi một đêm
đã, sáng sớm ngày mai ta lập tức đi tìm bằng hữu hỏi thăm một chút về
tung tích của Hoa thần y.” Từ Thứ dè dặt nói, nhìn khuôn mặt không chút
biểu cảm của Hoa Tố Vấn.
Hiện giờ, nữ nhân này đang có một bộ dáng khác, một cái khăn trùm đầu bằng vải bông bao lấy mái tóc, khuôn mặt ngăm đen, nếu không phải lúc
trước hắn đã nhìn thấy bộ dáng của nàng, thật đúng là sẽ cảm thấy nữ
nhân đen đúa này hơi xấu xí. Có điều, trong lòng hắn lại hi vọng nàng
trở nên xấu như vậy, bởi vì hắn ích kỷ không muốn để nhiều người cùng
hắn chia sẻ vẻ đẹp của nàng.
Bọn họ đặt phòng xong, ngồi xuống một cái bàn trong đại sảnh, tiểu
nhị đi đến tiếp đón, nhưng vừa liếc nhìn Hoa Tố Vấn một cái liền quay
mặt đi chỗ khác, hỏi Từ Thứ: “Không biết nhị vị muốn dùng gì?”
Hoa Tố Vấn thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, nam nhân chính là như vậy! Đều lấy dung mạo để chọn nữ nhân! Thế gian này có mấy người được
như Gia Cát Lượng?
Tiêu Hồng Phi vội vã vào quán trọ, tâm trạng có chút không tốt. Buổi
sáng hắn từ Ngọa Long Cương đi xuống, trong lúc vô tình nghe nói Hoa Đà ở Tân Dã, liền vội vàng đánh xe bò một mạch chạy tới. Ai ngờ nửa ngày sau hỏi thăm lại, thì nghe được tin ông ta đã đi rồi! Hoa Đà này giống như
gió vậy, bay khắp nơi!
“Khách quan, ở trọ hay là ăn cơm?” Tiểu nhị chào đón, quan sát từ trên xuống dưới một lần người nông phu y phục có vài miếng vá.
Tiêu Hồng Phi ngồi xuống cái bàn bên cạnh cao giọng nói: “Lấy cho ta
một phòng, rồi mang cho ta thêm vài cái bánh bao thịt.” Giả làm nông phu thì phải có bộ dạng của nông phu.
Trong lòng Hoa Tố Vấn run lên, giọng nói kia… là quen thuộc đến vậy!
Tim nàng không kiềm được đập loạn lên, quay đầu về nơi phát ra âm thanh.
Không có khuôn mặt quen thuộc, chỉ có một nông phu râu quai nón xồm xoàm.
Lại là hắn ta! Hắn ta không chỉ có bóng lưng giống huynh ấy, mà ngay cả giọng nói cũng giống như vậy!
Trong lòng Tiêu Hồng Phi run lên, sau đó là một trận vui mừng khôn
xiết dâng lên trong lòng! Là nàng! Rõ ràng chính là nàng! Mặc dù nàng
bôi nhọ nồi lên mặt, bọc tóc lại, nhưng hắn chỉ cần một cái liếc mắt
liền nhận ra nàng! Đôi mắt kia, khuôn mặt kia, đôi môi kia, tất cả mọi
thứ của nàng đều khắc sâu trong lòng hắn!
Không! Người đó không phải nông phu, là huynh ấy! Cặp mắt kia rõ ràng chính là huynh ấy, còn có sống mũi thẳng tắp bị chòm râu quai nón bao
quanh! Lòng Hoa Tố Vấn trong khoảnh khắc cùng hắn đối diện liền bị vui
sướng cực độ lấp đầy, nàng thậm chí có một loại xúc động muốn chạy tới
nhào vào lòng hắn!
Thời gian giống như ngừng lại, hai tầm mắt thâm tình giao nhau cùng
một chỗ, kể rõ nỗi nhớ nhung mãnh liệt trong lòng cả hai, hồi lâu không
thể tách rời.
Đêm đến, một đêm tĩnh lặng.
Hoa Tố Vấn rửa sạch mặt kỹ càng, dựa vào cửa sổ nhìn trăng sáng trên
bầu trời, bên tai vang lên câu nói “Nữ vi duyệt kỷ giả dung”(*) của
Hoàng Nguyệt Anh, không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt. Nếu như không phải vì để ý cái nhìn của huynh ấy thì sao lại cẩn thận rửa đi nhọ nồi bôi trên mặt như vậy? Nếu như không phải vì để ý cái nhìn của huynh ấy thì sao
lại chỉ muốn cho huynh ấy nhìn thấy mặt đẹp nhất của mình?
(*)Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Người con gái làm đẹp vì người mình yêu.
Nàng không cài then cửa, cố ý không cài. Lúc ăn cơm bọn họ nhìn chăm
chú đối phương rất lâu, nhưng cuối cùng hành động bị lý trí kiềm lại.
Trong lòng cả hai đều hiểu rõ, nhận biết nhau ở nơi đông người sẽ chỉ
khiến bọn họ lâm vào nguy hiểm. Cho nên nàng biết rõ buổi tối nhất định
hắn sẽ đến tìm nàng, nàng chính là đợi hắn đến tìm! Trong tích tắc khi
nàng và hắn đối mặt trong đại sảnh, rốt cuộc nàng cũng biết được mình đã nhớ hắn đến nhường nào, nàng yêu hắn, đã yêu đến tận xương tủy rồi! Cho nên, đêm nay, nàng muốn thẳng thắn đối mặt với tình cảm của mình.
Tiêu Hồng Phi khẽ đẩy cửa phòng nàng, bên trong không đốt đèn, trong
bóng tối, hắn trông thấy nàng đứng dựa vào cửa sổ, đang ngẩng đầu nhìn
trăng sáng. Ánh trăng màu bạc chiếu xuống sườn mặt xinh đẹp của nàng,
làm cho nàng trông giống như tiên nữ mộng ảo!
Nữ nhân, rốt cuộc cũng có thể ôm nàng vào lòng rồi!
Hoa Tố Vấn xoay đầu lại, nở ra nụ cười nhàn nhạt với Tiêu Hồng Phi
đang đi vào phòng. Nụ cười kia là dịu dàng như vậy, thật giống như bàn
tay ấm áp của thiếu nữ, xoa lên trái tim Tiêu Hồng Phi.
Trong lòng Tiêu Hồng Phi dâng trào từng đợt sóng, hắn bước nhanh về phía trước, ôm chặt Hoa Tố Vấn vào trong lòng.
Tất cả đều tự nhiên như vậy, không cần nhiều lời, chỉ một động tác đơn giản đã đủ biểu đạt tình yêu nồng nàn trong lòng cả hai.
Tiêu Hồng Phi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Hoa Tố Vấn lên, cẩn thận nhìn, gương mặt đó vẫn đẹp như vậy, đẹp đến nỗi đã làm cho hắn động tâm! Hắn
một tay tháo khăn trùm lấy mái tóc của nàng ra, mái tóc đen nhánh như
thác nước tuôn xuống, làm cho vẻ tuyệt mỹ của nàng tăng thêm một phần
quyến rũ. Hắn ôm lấy nàng thật chặt, vùi mặt thật sâu vào tóc nàng, mặc
sức hít lấy mùi thơm nhàn nhạt trong tóc nàng. “Nàng có biết ta đợi giờ
khắc này bao lâu rồi không?” Hắn nói, rung động trong lòng làm cho giọng nói của hắn trở nên khàn khàn.
Hoa Tố Vấn khẽ cười, tùy ý hắn không ngừng hôn nhẹ lên tóc của nàng, trả lời: “Ta không biết.”
“Rất lâu, rất lâu rồi!” Hắn nói, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào mắt nàng, mang theo một tia nghiêm túc.
“Ta không biết.” Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng nói, mang theo nụ cười trêu tức, hai tay ôm cổ của hắn, ở trên môi hắn hôn nhẹ một cái.
Xúc cảm mềm mại trong nháy mắt dấy lên tình cảm mãnh liệt của Tiêu
Hồng Phi, đóa hoa kiều diễm ướt át kia hắn đã muốn hái từ rất lâu rồi,
hắn không chút suy nghĩ hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Đây chính là cái hắn muốn, cánh môi như đóa hoa kia mang theo hương
thơm thấm người, làm cho hắn không nén được mê say. Hắn trằn trọc dây
dưa trên môi nàng thật lâu, nếm hết hương thơm, lúc này mới dùng lưỡi
khẽ tách hàm răng của nàng tiến quân thần tốc thỏa sức mút mật ngọt
trong miệng nàng.
Hoa Tố Vấn cảm thấy mê muội trước nay chưa từng có, mỗi một lần lưỡi
hắn khiêu khích, đều làm cho toàn thân nàng có cảm giác không còn sức
lực. Nàng xụi lơ trong lòng hắn, không nghĩ ngợi được gì, chỉ chuyên tâm làm cho lưỡi của mình cùng hắn dây dưa, cứ mãi dây dưa như vậy, dây dưa đến vĩnh viễn.
Rất lâu sau đó, khi hai người bởi vì hôn quá mức mà thiếu dưỡng khí,
mới không thể không tách ra. Hoa Tố Vấn dựa trong lòng Tiêu Hồng Phi,
khuôn mặt vì bị đỏ ửng giăng kín mà có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng
người.
Tiêu Hồng Phi nhìn người trong lòng dưới ánh trăng, nhiệt tình của
nàng lúc này càng thêm làm say lòng người, nàng không còn là đóa Sen
Xanh lạnh lùng kia nữa, mà đã thành một đóa Mẫu Đơn hé nở! Làm cho người ta không kiềm được muốn hái xuống, cất giữ thật kỹ. Hắn lại một lần nữa nâng khuôn mặt nàng, in lên đó những nụ hôn dày đặc của hắn, những nụ
hôn mang theo dịu dàng ấm áp cùng quý trọng. Nàng chính là nữ nhân mà
hắn muốn quý trọng cả đời!
Hoa Tố Vấn lẳng lặng hưởng thụ nụ hôn của hắn, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Hắn là quý trọng nàng, hắn là thật sự yêu nàng!
Môi hắn nhẹ nhàng dời lên trên vành tai nàng, trằn trọc dây dưa một
hồi liền ngậm vành tai nho nhỏ kia vào miệng. hơi thở dịu nhẹ của hắn
khẽ thổi tới sau tai nàng, răng của hắn nhẹ nhàng gặm cắn vành tai mềm
mại của nàng, mang theo khiêu khích vô tận.
Trên người Hoa Tố Vấn giống như có một dòng điện chạy qua, lòng hơi
gợn sóng trong nháy mắt liền chuyển thành sóng lớn mãnh liệt. “A!” Nàng
không khống chế được sự dâng trào trong lòng, không kiềm được kêu khẽ
một tiếng, khiến cho Tiêu Hồng Phi hôn càng thêm cuồng nhiệt. Nàng giống như lại rơi xuống sông lần nữa, chỉ có thể mặc cho sóng nước mãnh liệt
mang theo nàng trôi nổi, chỉ là, nước sông lần này là ngọt ngào ấm áp
làm cho người ta mất hồn.
Tiêu Hồng Phi tận tình “chạy lướt” trên cổ tuyết trắng của nàng, khi
thì dịu dàng khi thì cuồng dã, hạ xuống những vết tích thuộc về hắn chi
chít không sót chỗ nào.
“Ta yêu nàng!” Hắn khe khẽ bày tỏ tình cảm trong lòng bên tai nàng,
hắn chưa từng nói qua những lời như vậy, nhưng lần này lại không thể chờ đợi mà muốn nói.
“Ta cũng yêu chàng!” Nàng đáp lại, hoàn toàn mở rộng lòng mình.