Đêm đã khuya, mây mờ trôi nhẹ, che khuất mặt trăng sáng ngời, giống như phủ thêm một tấm màn che cho cả vùng đất.
Trong phòng mờ tối, ** cực nóng đang hừng hực thiêu đốt, đốt cháy cả hai người.
Hoa Tố Vấn bị Tiêu Hồng Phi ôm chặt lấy, dày đặc hôn, chỉ cảm thấy
toàn thân nóng hổi. Mà càng làm cho nàng xấu hổ hơn là, nàng cảm giác
được biến hóa của cơ thể hắn, trong nụ hôn mê say của hắn mang theo hô
hấp càng lúc càng nặng nề.
Rốt cục, hắn không thể kiềm chế được nữa, hắn bế người trong lòng
lên, đi đến bên giường. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nhưng khi
trông thấy đôi mắt sáng của nàng đột nhiên khôi phục một chút lý trí,
hắn nuốt một ngụm nước bọt đè nén ** trên người, nhẹ nhàng hỏi nàng: “Có thể chứ?”
Nàng suy nghĩ một chút, lý trí còn sót lại giúp nàng tính toán sơ qua chu kỳ sinh lý, hẳn là an toàn đi. Nàng rủ hàng mi dài xuống, mang theo thần thái vô cùng thẹn thùng, nhẹ nhàng trả lời: “Có thể.”
Tim của Tiêu Hồng Phi đập thình thịch liên hồi, hắn thật không ngờ
nàng lại đồng ý. Nỗi vui mừng khôn xiết một lần nữa dâng lên trong lòng
hắn, nàng bằng lòng giao bản thân cho hắn, liền chứng minh nàng đồng ý
gắn bó với hắn cả đời! Hắn cũng không khống chế mình được nữa, duỗi tay
tới vạt áo của nàng.
Trong phòng mờ tối xuân ý nồng đậm. Trên giường ấm áp, hai người ngồi đối diện nhau, hắn nhẹ nhàng cởi bỏ khuy áo nàng, cởi nội sam của nàng, dưới ánh trăng mờ ảo, cái yếm đỏ tươi càng tôn thêm vẻ tuyết trắng cho
da thịt mềm mại kia, khiến hắn lửa tình cuồng nhiệt. Hắn gần như xé
xuống lá chắn cuối cùng, môi nóng rực hôn lên da thịt mịn màng của nàng, một đường hôn xuống.
Hắn chưa từng đối xử dịu dàng với một nữ nhân như vậy, hắn dịu dàng
đoạt lấy nàng, cả quá trình có vẻ như rất cẩn thận, sợ nàng sẽ có một
mảy may đau đớn cùng không thoải mái. Mặc dù phản ứng của nàng rất cứng
ngắc, nhưng mà hắn lại từ trên người nàng đạt được vui vẻ cùng thỏa mãn
trước nay chưa từng có, đó là thứ bất kỳ nữ nhân nào trước đây cũng
không thể gây cho hắn. Nàng chính là nữ nhân mà hắn muốn! Nữ nhân mà cả
đời này hắn cũng sẽ không buông tay!
Hoa Tố Vấn sống ba mươi năm chưa từng có cảm giác kì lạ như vậy, đó
là một loại trạng thái hưng phấn cuồng nhiệt cực độ, đau đớn nhưng lại
sung sướng, khó nhịn rồi lại khát vọng. Lúc cao trào dần dần thoái lui, ở lại trong lòng nàng chỉ còn mật ngọt cùng thỏa mãn. Chỉ khi tâm hồn hai người giao hòa làm một, mới có thể từ sự dây dưa của thân thể đạt được
cảm giác hạnh phúc lớn nhất!
Tiêu Hồng Phi dưới ánh trăng mờ ảo cẩn thận nhìn người trong lòng,
nàng tựa đầu lên vai hắn, nghiêng người nằm sát vào hắn ngủ thiếp đi,
một cánh tay còn ôm eo của hắn. Nàng thật đẹp! Hắn nhìn nàng, ánh mắt
không cách nào rời khỏi người nàng. Hắn duỗi cánh tay không vướng bận gì ra, nhịn không được khẽ vuốt ve da thịt trơn mềm của nàng, từ trên mặt
chuyển xuống cổ, từ cổ xuống trước ngực, từ trước ngực trượt xuống vòng
eo mảnh khảnh, sau đó là cái mông đầy đặn cùng sống lưng bóng loáng.
Đó là? Tay hắn dừng lại trên lưng nàng, nhớ tới cái đêm làm người ta
phẫn nộ kia, đêm đó, nàng không nghĩ cho bản thân mà thay hắn cản một
đao, đây chính là vết đao mà nàng chịu! Trong lòng hắn có chút đau xót,
chậm rãi vuốt ve vết sẹo nổi lên dọc theo tấm lưng, vết sẹo kia rất dài, liên tục kéo dài đến vai nàng. Nữ nhân ngốc! Hắn mang lòng tràn đầy
thương tiếc một lần lại một lần vuốt ve vết thương kia, mãi cho đến khi
cơ thể của nàng khẽ nhúc nhích.
Vuốt ve rất nhẹ làm nàng hơi ngứa, Hoa Tố Vấn hừ nhẹ một tiếng từ
trong giấc mộng tỉnh lại. “Có hơi nhột.” Nàng nói, mang theo giọng mũi
mông lung.
“Cho ta xem một chút.” Tiêu Hồng Phi khẽ hôn lên gương mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Không, rất khó coi.” Mặc dù nàng nhìn không thấy, nhưng mà nàng biết chắc chắn rất khó coi.
“Ta muốn xem.” Tiêu Hồng Phi kiên định nói, nhẹ nhàng xoay người nàng lại.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, vết sẹo kia giống như một con rết màu đỏ ngoằn ngoèo bò ở trên lưng nàng.
“Ta nói rất khó coi đúng không.” Hoa Tố Vấn than nhẹ một tiếng nói,
kỹ thuật khâu của Hoàng Nguyệt Anh có hạn, cũng chỉ có thể như vậy, dù
sao miệng vết thương cũng hơi sâu.
“Không! Rất đẹp!” Tiêu Hồng Phi nhẹ nhàng nói, đem môi ấm nóng nhẹ
nhàng áp lên trên vết sẹo kia. Hắn nhẹ nhàng hôn, dày đặc hôn, hôn từ
trên xuống dưới, mang theo thương tiếc sâu sắc.
“Đừng như vậy.” Trong lòng Hoa Tố Vấn tràn đầy ngọt ngào.
“Nó là vì ta mà có, nó là bảo bối của ta.” Hắn khàn giọng nói, cho dù hôn vết sẹo của nàng, hắn cũng sẽ có phản ứng.
Hoa Tố Vấn xoay người lại, ôm cổ hắn: “Ta yêu chàng!” Nàng lại lần nữa bày tỏ tình cảm sâu nặng trong lòng.
“Ta cũng yêu nàng!” Hắn đáp lại, một lần nữa dùng nụ hôn cuồng nhiệt bao phủ nàng.
Từ Thứ kinh ngạc nhìn nữ nhân thần thái sáng láng trước mắt.
Chỉ qua một đêm, nàng giống như đã thay đổi, trở nên càng thêm quyến
rũ động lòng người. Mắt của nàng phát ra ánh sáng, khuôn mặt vốn trông
hơi tái nhợt nay mang theo nhàn nhạt ửng hồng, đôi môi vốn thiếu huyết
sắc tựa hồ đã đầy đặn mang một chút màu hồng kiều diễm, càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là, khóe miệng duyên dáng của nàng khẽ giương lên,
mang theo tươi cười xán lạn! Hắn chưa từng nhìn thấy nàng cười như vậy
bao giờ.
“Ta đã tìm được người ta muốn tìm rồi, hai ngày nay cám ơn huynh, Từ
công tử.” Hoa Tố Vấn nói với Từ Thứ, đối với sự ngẩn ngơ của Từ Thứ nàng không thèm để ý.
“A! A!” Từ Thứ phục hồi tinh thần lại, nghe ra ý trong lời nói của
nàng, đó chính là muốn cùng hắn mỗi người một ngả. Chỉ là hắn không rõ,
chỉ qua một đêm, nàng làm sao đã tìm được Hoa Đà rồi? “Vậy ta nên bái
kiến Hoa thần y một cái.” Hắn nói, thần y trong truyền thuyết kia hắn
quả thực cũng muốn gặp một lần.
“Không phải ông ấy, ta tìm được một người khác.” Hoa Tố Vấn nói.
“Ai?” Từ Thứ không kiềm được hỏi, bọn họ không phải là đi tìm Hoa thần y sao, như thế nào lại biến thành người khác.
“Người yêu của ta!” Hoa Tố Vấn mỉm cười trả lời, trực tiếp mà ngắn gọn.
Lòng Từ Thứ giống như bị nện một búa nặng nề! Người yêu của nàng!
Nàng có người yêu! Chua xót khổ sở nồng đậm dâng lên trong lòng, lại
mang theo bất đắc dĩ sâu sắc. Nàng cuối cùng cũng không thuộc về hắn!
Ngồi trên xe bò là một nông phu râu quai nón xồm xoàm, Từ Thứ nhìn
thấy Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên xe bò, nghênh ngang rời đi. Hắn vạn lần không ngờ, nàng sẽ đi theo một tên nông phu như vậy, chẳng
lẽ tên ấy chính là người yêu của nàng? Không, không thể nào! Nàng là một nữ nhân siêu phàm thoát tục như vậy, làm sao có thể yêu một mãng phu
như thế! Nhưng mà, hắn làm sao có thể biết được, ẩn dưới chòm râu quai
nón kia chính là một khuôn mặt anh tuấn đến nhường nào.
“Chúng ta đi đâu?” Hoa Tố Vấn ngồi trên xe bò, rất tự nhiên tựa vào bờ vai vững chãi của Tiêu Hồng Phi.
“Đi Thiên Trụ Sơn.”
“Đó là nơi nào?”
“Đó là địa bàn của phụ thân ta, ở Hoàn thành.”
“Chàng có tính toán gì không?” Hoa Tố Vấn hỏi.
“Ta dự định đưa nàng đến Thiên Trụ Sơn trước, sau đó quay lại giải
quyết xong xuôi chuyện ở nơi này.” Tiêu Hồng Phi quay đầu nhìn người bên cạnh, không nhịn được nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán nàng, “nàng ở
lại chỗ này, ta không yên tâm.” Hắn không thể vì chuyện của mình mà lại
một lần nữa để nàng đặt mình vào trong nguy hiểm.
“Hắn ta… không chết đúng không?” Nàng nhớ tới cái đêm kinh hoàng kia.
Lòng hắn nhói đau một tý. “Yên tâm đi, về sau hắn ta sẽ không còn
xuất hiện ở trước mắt nàng được nữa!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Dù hắn ta có xuất hiện nữa ta cũng không sợ!” Nàng nói, trong mắt lộ ra ánh sáng kiên định.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp không thoa phấn son của nàng, trong lòng
một mảnh mềm mại, hắn không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm nhận
của mình, chỉ có thể duỗi cánh tay dài ra gắt gao ôm nàng vào trong
lòng.