Y Nữ Lạnh Nhạt Vs Tướng Quân Nóng Tính

Chương 23: Chương 23: Hãy Để Ánh Trăng Làm Chứng




Trên đường từ quận Giang Hạ đến Lư Giang, một con ngựa phi rất nhanh, trên lưng ngựa có hai người một nam một nữ, nam là một đại hán râu quai nón xồm xoàm, còn nữ nhân trong lòng hắn lại là một mỹ nữ dung mạo khuynh thành.

Con ngựa đang chạy nhanh, đột nhiên hí dài một tiếng, quỳ rạp xuống đất, hai người ngồi trên bị hất lên cao.

Tiêu Hồng Phi ở giữa không trung ôm chặt Hoa Tố Vấn, nhẹ nhàng xoay người một cái, liền vững vàng đáp xuống mặt đất. Đó là dây thừng gạt chân ngựa! Đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại, nhìn sợi dây thừng trên mặt đất.

“Chuyện gì vậy?” Hoa Tố Vấn vừa đứng vững, còn chưa phục hồi tinh thần.

“Có mai phục!” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng trả lời, một đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm bốn phía của rừng cây.

“Tiêu Hồng Phi! Mau giao thứ đó ra đây!” Trong rừng cây ùa ra hai mươi mấy võ lâm nhân sĩ, vừa kêu to vừa vây bọn họ vào giữa.

“Các ngươi nhận nhầm người rồi! Ta không phải Tiêu Hồng Phi gì đó đâu.” Tiêu Hồng Phi bình tĩnh nói.

“Không cần giả bộ nữa, chúng ta đã biết ngươi là Tiêu Hồng Phi rồi!” Một nam nhân mặc trường sam(*) màu nâu đất trong số đó nói, “Cho dù ngươi dán râu lên mặt đi nữa thì cũng có người nhận được ra ngươi! Nếu ngươi đã chạy trốn rồi hà cớ gì còn ham mê nữ sắc? Mỹ nhân bên cạnh ngươi quá chói mắt, sớm muộn gì cũng sẽ làm cho người khác chú ý.”

(*)Trường sam: áo dài nam (kiểu Trung Quốc, dài quá đầu gối)

Lòng Hoa Tố Vấn trầm xuống, mấy ngày nay nàng lười hóa trang xấu, không thể tưởng được cuối cùng vì vậy mà mang đến nguy hiểm cho hắn.

Tiêu Hồng Phi cười ha ha, một tay xé chòm râu giả trên mặt xuống, nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng không cần giả bộ nữa. Thứ các ngươi muốn ta đương nhiên là sẽ không cho, có bản lĩnh các ngươi tự đến mà lấy!” Nói xong hắn rút đao ra, một tay nắm chặt cổ tay Hoa Tố Vấn.

Vòng vây dần dần thu nhỏ lại, đại đao sáng loáng dưới ánh mặt trời chói mắt từ từ tiến tới gần hai người.

Máu tươi văng ra, giết chóc bắt đầu. Hoa Tố Vấn theo sát bên người Tiêu Hồng Phi, mở to mắt nhìn mưa máu đang bay múa đầy trời. Nàng không hề sợ, sau khi trải qua cái đêm thê thảm ấy, nàng không còn e ngại cái chết nữa. Nàng cũng xem như là người đã chết qua một lần, bây giờ cho dù chết thêm lần nữa cũng chẳng sao, cùng chết chung với chàng ấy cũng là hạnh phúc!

Bỗng nhiên một thanh đại đao chém tới, nhằm vào người Hoa Tố Vấn mà chém, Hoa Tố Vấn bất ngờ không kịp đề phòng, thậm chí không kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao sắp cắm vào thân thể của mình. Đúng lúc này, một cánh tay chắn phía trước Hoa Tố Vấn, ‘phập’ một tiếng, đại đao chém lên cánh tay kia, máu đỏ tươi bắn tung tóe, văng đến trên mặt nàng.

“Chàng thật ngốc, tại sao lại ngăn cản một đao kia!” Hoa Tố Vấn đau xót trong lòng, không ức chế được mà rống lên.

“Đây là ta nợ nàng!” Tiêu Hồng Phi khẽ mỉm cười, nói xong xoay người lại một đao chém vào trên người một đại hán.

Giết chóc vẫn đang tiếp tục, nhưng Hoa Tố Vấn cái gì cũng không nhìn thấy, trong mắt nàng chỉ có cánh tay đang chảy máu của Tiêu Hồng Phi, cánh tay chảy máu ấy còn đang ra sức giết địch. Trên mặt, trên người nàng dính phải một chút máu, mang theo một sự nóng ấm, nàng đã không phân biệt được đó là máu của hắn hay của kẻ địch.

“Chạy mau! Bọn chúng đông người quá!” Tiêu Hồng Phi mắt thoáng thấy ngựa của bọn họ còn đang đứng hí vang cách đó không xa, mặc dù vừa rồi nó ngã quỵ nhưng cũng may chân không bị gãy, hắn cố hết sức mở một đường máu kéo Hoa Tố Vấn chạy về phía con ngựa kia.

“Bọn họ muốn chạy, mau, chém ngựa!” Trong hỗn loạn có người kêu to lên.

Bọn họ nhanh, nhưng mà Tiêu Hồng Phi so với bọn họ còn nhanh hơn, hắn một tay gắt gao ôm eo Hoa Tố Vấn, dùng khinh công, nhẹ nhàng nhảy vài bước liền vững vàng ngồi trên ngựa. “Giá!” Hai chân hắn hung hăng kẹp bụng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng chạy nhanh như gió.

“Cánh tay của chàng còn đang chảy máu!” Hoa Tố Vấn lớn tiếng kêu, nàng không thể tiếp tục nhìn máu của hắn cứ chảy ra như vậy nữa.

“Vết thương nhỏ không có gì đáng ngại!” Tiêu Hồng Phi nói, ra sức thúc ngựa, “chúng ta chạy xa một chút nữa, bỏ rơi bọn họ hoàn toàn đã.” Hắn ghìm cương quay đầu ngựa, chạy vào đường lớn ven cánh rừng, nếu đi dọc theo đường chính thì sớm muộn cũng sẽ bị bọn chúng đuổi kịp.

Đi trong rừng một hồi, đi qua một cái thôn hẻo lánh, lúc này trời đã tối, bọn họ dừng chân lại ở một ngôi miếu đổ nát cách thôn không xa.

Ngôi miếu thật rất đổ nát, bên trong bốn phía đầy bụi bặm, tượng Phật cũng bị bong tróc không còn ra hình dáng gì, có lẽ là bị bỏ hoang. Tiêu Hồng Phi nhìn bốn phía, hài lòng gật gật đầu, ngôi miếu đổ nát này cách nhà người ở trong thôn rất xa, buổi tối chắc là không có chuyện thôn dân phát hiện bọn họ.

“Ta giúp chàng băng bó một chút!” Hoa Tố Vấn lưu loát xé mép váy của mình, quấn lên cánh tay chảy máu của Tiêu Hồng Phi.

Tiêu Hồng Phi nhìn dáng vẻ khẩn trương của nữ nhân trước mắt, không nhịn được phì cười một tiếng.

“Chàng cười cái gì?” Hoa Tố Vấn nhíu mày, chảy nhiều máu như vậy đã không quan tâm chút nào lại còn cười lớn.

“Ta đang nhớ tới buổi tối bị tập kích khi đi mời Hoa Đà, đêm đó nàng cũng giúp ta băng bó như thế này, hơn nữa băng cũng chính là cánh tay này. Nàng biết lúc ấy trong lòng ta cao hứng biết bao nhiêu không?” Hắn đưa tay vuốt mái tóc có chút rối của nàng, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

“Sau này chàng đừng đỡ đao cho ta nữa.” Hoa Tố Vấn đón nhận ánh mắt thâm tình của hắn, muôn ngàn lời nói chỉ hóa thành một câu như thế.

“Vậy nàng cũng đừng đỡ đao cho ta nữa.” Tiêu Hồng Phi khẽ vuốt lưng của nàng nói.

Trời cao mây thưa, trăng sáng nhô lên cao. Ánh trăng mờ chiếu vào ngôi miếu đổ nát, chiếu vào hai người có tình đang ngồi ôm nhau.

“Chàng cảm thấy sao rồi?” Hoa Tố Vấn tựa đầu vào lòng Tiêu Hồng Phi hỏi.

“Ta cảm thấy máu mình đang sôi trào.” Tiêu Hồng Phi trả lời.

Hoa Tố Vấn giật mình, mất máu nhiều như vậy thì phải yếu đi chứ, làm sao mà máu lại sôi trào. Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ý tứ trong lời của hắn, không khỏi tức giận đánh nhẹ hắn một cái. “Ta là hỏi thân thể chàng, chàng nói nhăng cuội gì đấy?”

“Ta không nói nhăng cuội, cái ta nói đúng là thân thể của ta, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được sao?” Tiêu Hồng Phi cười khẽ, cúi đầu chuẩn xác tìm được môi thơm mềm mại kia, mút vào thật sâu. Tay hắn không nhịn được luồn vào trong y phục của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn chơi đùa nơi nhạy cảm của nàng.

Hoa Tố Vấn tập trung đáp lại nhiệt tình của người nam nhân này, toàn thân dấy lên cảm xúc mãnh liệt nóng hổi. Nhưng mà, khi người nam nhân này nhẹ nhàng đẩy nàng xuống, lý trí còn sót lại khiến nàng khẽ đẩy hắn ra.

“Không được.” Nàng nói, mấy ngày trước là an toàn, nhưng mà hôm nay…

“Làm sao vậy?” Tiêu Hồng Phi ngừng động tác, nếu như nàng nói không được, hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng. Đây là tình yêu, trước kia hắn không bao giờ chấp nhận nữ nhân nói hai chữ không được, thế nhưng từ khi trong lòng đã có nàng, chính là mặc cho nàng muốn gì được nấy như vậy, tuyệt không muốn để nàng bị uất ức.

“Sẽ có con.” Hoa Tố Vấn nói, mặc dù yêu hắn yêu đến đau lòng, nhưng cũng không thể dễ dàng có thêm một sinh mệnh như vậy.

A! Hắn bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng có chút ảo não vì chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nàng là nữ nhân cao ngạo như thế, không có danh phận ủy thân cho hắn đã là uất ức rồi, bây giờ sao có thể vô danh vô phận mang thai con của hắn nữa?

Hắn nhẹ nhàng kéo Hoa Tố Vấn, đi ra bên ngoài miếu. “Chúng ta thành thân ngay đêm nay đi!” Hắn nói.

“Thành thân!” Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, “thành thân như thế nào?”

“Mặc dù ta không có kiệu lớn tám người khiêng, nhưng ta có một tấm lòng chân thật!” Hắn kéo tay nàng đặt vào trong lòng mình, “đêm nay hãy để ánh trăng này làm chứng cho chúng ta, ta hôm nay xin thề, từ nay về sau cả đời yêu thương nàng, không để nàng chịu một chút uất ức nào!” Hắn giơ ba ngón tay lên, lập lời thề son sắt với ánh trăng.

Chỉ là mấy câu đơn giản, không có hoa tươi cũng không có rượu ngon, thế nhưng Hoa Tố Vấn cảm thấy giờ phút này là thời khắc lãng mạn nhất mà nàng đã trải qua trong đời! Khóe mắt nàng không kiềm được trào ra giọt nước mắt trong suốt, đó là nước mắt cảm động, là nước mắt hạnh phúc. Mặc dù nàng chưa từng nghĩ tới sẽ ở thời đại này lập gia đình sinh con dưỡng cái, nhưng hiện tại nàng đã không muốn nghĩ đến những vấn đề đó nữa, nàng chỉ muốn để tình cảm trong lòng mình làm chủ.

“Làm thê tử của ta được không?” Tiêu Hồng Phi hôn lên tay nàng, thâm tình hỏi.

Hoa Tố Vấn khẽ mỉm cười, dùng nụ hôn nhiệt liệt nhất của mình làm câu trả lời.

Dưới ánh trăng, hai trái tim cuối cùng cũng quấn chặt với nhau!

“Chàng bao nhiêu tuổi rồi?” Hoa Tố Vấn tựa trong lòng Tiêu Hồng Phi, nhìn nam nhân này thật sâu, chàng cuối cùng đã thành trượng phu của mình, tất cả đều giống như một giấc mộng vậy.

“Hai mươi sáu.” Hắn trả lời, ở tuổi như hắn đáng lẽ đã là cha của mấy đứa con rồi. Hắn sở dĩ vẫn không cưới thê tử chính là vì hoài bão trong lòng mình, một ngày chưa gặp minh chủ, làm sao có thể cưới thê tử? Kỳ thật tất cả chẳng qua là viện cớ cho bản thân, hắn chỉ là vẫn chưa gặp được nữ nhân khiến mình động tâm mà thôi, hắn nghĩ vậy không nhịn được cười khẽ.

“Ta đã ba mươi tuổi, lớn hơn chàng bốn tuổi.” Hoa Tố Vấn nói, trong lòng có chút thấp thỏm, ở thời đại này nữ nhân ba mươi tuổi vẫn chưa gả ra ngoài rất có thể bị xem là người quái gở.

“Vậy thì sao?” Tiêu Hồng Phi nhẹ nhàng hôn lên gò má như thiếu nữ của nàng, hắn mới không để ý nàng bao nhiêu tuổi, cho dù là bốn mươi tuổi cũng chẳng hề gì.

Hoa Tố Vấn nở nụ cười, đúng rồi, trượng phu của nàng làm sao lại để ý việc này!

“Sau này không được chạm vào nữ nhân khác!” Nàng đáp lại nụ hôn của hắn, ở bên miệng hắn thì thào nói, bóng lưng xinh đẹp kia luôn luôn hiện lên trước mắt nàng.

Tiêu Hồng Phi nâng mặt thê tử khẽ nở nụ cười: “Từ cái đêm bắt nàng lên núi kia, ta liền chưa từng chạm qua nữ nhân khác! Nàng cho rằng sau khi có nàng, ta còn có thể hứng thú với nữ nhân khác sao?”

“Gạt người!” Hoa Tố Vấn chu cái miệng nhỏ nhắn, giống như một thiếu nữ. “Đêm đó ở quán trọ chàng cho rằng ta không thấy sao, nữ nhân kia đã vào phòng của chàng!”

Hóa ra là vì nữ nhân kia! Tiêu Hồng Phi cười nói: “Nếu nàng đã trông thấy nàng ta vào phòng ta, chẳng lẽ không trông thấy chưa đầy một lát nàng ta đã ra khỏi phòng ta sao?”

“Ta nào — ưm…” Hoa Tố Vấn còn định nói thêm, lại bị nụ hôn nóng bỏng chặn môi anh đào.

Cuối cùng, hắn cũng có được trái tim cao ngạo kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.