Quận Lư Giang.
“Chúng ta ở lại đây một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, khoảng
giữa trưa là có thể đến Hoàn Thành.” Tiêu Hồng Phi giao ngựa cho tiểu
nhị quán trọ, dịu dàng nói với Hoa Tố Vấn. Đã đến Lư Giang, hẳn đã an
toàn hơn nhiều, chờ đến được Hoàn Thành thì xem như không còn nguy hiểm
nữa.
“Chàng muốn để ta ở lại Thiên Trụ Sơn sao?” Bọn họ vừa vào phòng, Hoa Tố Vấn liền hỏi.
“Chỉ là tạm thời thôi, bởi vì đó là chỗ an toàn nhất. Chờ ta trở về
quận Võ Lăng giải quyết chuyện kia xong, ta sẽ trở lại đón nàng.”
Hoa Tố Vấn không nói nữa, mặc dù không muốn, nhưng nàng sẽ không giữ
chàng ấy. Nàng hiểu chàng ấy, chàng ấy không phải một nam nhân bình
thường, chàng ấy có chủ kiến có quyết đoán có mưu lược. Phương pháp duy
nhất để nàng giúp đỡ chàng ấy chính là rời xa chàng ấy để bảo đảm an
toàn của mình, chỉ có như vậy chàng ấy mới có thể không lo lắng bận tâm
việc gì!
“Phụ thân ta là sơn chủ Thiên Trụ Sơn, yên tâm đi, không người nào
dám bắt nạt nàng đâu.” Tiêu Hồng Phi thấy nàng không nói gì, dịu dàng an ủi.
“Ta sẽ chăm sóc mình thật tốt, chỉ hy vọng chuyện của chàng có thể
sớm giải quyết xong!” Nàng nói, đôi mắt đen láy lóe ánh sáng kiên định.
Hắn cười, nhịn không được nâng mặt nàng lên nhẹ nhàng ấn nụ hôn của
mình vào, cực kỳ yêu nàng như thế này, trong kiên cường mang theo một
chút quật cường, bất cứ lúc nào cũng làm cho hắn vừa yên tâm lại vừa bận tâm.
Hoa Tố Vấn ôm chặt cổ hắn, ấn môi mềm mại của mình lên, lấy sự nhiệt tình của mình để tỏ rõ sự không nỡ trước khi biệt ly.
Giữa lúc môi lưỡi hai người đang trằn trọc triền miên không dứt, bên
ngoài đột nhiên vang lên một hồi xôn xao, trong mơ hồ nghe thấy tiếng
kinh hô của tiểu nhị.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đám người đuổi theo bọn họ đã tới? Tiêu
Hồng Phi nắm chặt tay Hoa Tố Vấn, đẩy cửa đi ra ngoài, cần phải đối mặt
thì muốn trốn cũng không trốn được!
Quán trọ quy mô không nhỏ, là một tiểu lâu hai tầng, bọn họ đi xuống
lầu, thấy có một đám người đứng giữa đại sảnh, đang vây quanh xem cái gì đó. Tiêu Hồng Phi đẩy đám người ra chen vào vừa nhìn, không khỏi thở
phào nhẹ nhõm, thì ra không liên quan đến bọn họ, chỉ là một người nằm
trên mặt đất, nhìn qua giống như bị hôn mê bất tỉnh.
“Làm sao vậy?” Hoa Tố Vấn hỏi khách nhân bên cạnh, sự nhạy cảm của
nghề thầy thuốc làm cho nàng cảm thấy người nằm trên đất nhất định là bị thương.
“Người này uống rượu say, từ lầu hai đụng gãy lan can ngã xuống.”
Hoa Tố Vấn không chút suy nghĩ, đi đến bên cạnh người nọ, ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ vào hai má hắn kêu lên: “Tỉnh! Tỉnh!”
Lại nữa rồi! Nàng luôn luôn như vậy, chỉ cần nhìn thấy người bệnh
liền bất chấp tất cả đi đến. Tiêu Hồng Phi chính là không thể nhìn nàng
cùng nam nhân khác có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào (anh này ăn giấm chua quá dữ), hắn nhịn không được lôi kéo cánh tay của nàng: “Không cần để ý, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.”
Hoa Tố Vấn nhăn mày lại, liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ ta thấy chết mà không cứu sao!”
Chỉ cần là lúc nàng trị liệu cho người bệnh, nàng sẽ trở nên rất hung dữ, một bộ dạng lục thân không nhận(*). Thôi, tùy ý nàng vậy, hắn yêu nàng cũng không phải chính là yêu tính
tình này của nàng sao? Tiêu Hồng Phi buông tay ra, quyết định đứng một
bên bàng quan.
(*)Lục thân không nhận: Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận
Người nằm trên đất chậm rãi mở mắt ra, Hoa Tố Vấn lập tức hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào? Chỗ nào không thoải mái?”
Nam nhân đang nằm ăn mặc giống như thương nhân, hắn cau mày rên rỉ
một tiếng, hoảng sợ kêu lên: “Đùi phải của ta rất đau, không thể cử
động!”
Hoa Tố Vấn cúi đầu quan sát đùi phải của hắn, bên ngoài chiếc quần
rộng thùng thình không có chút máu nào, xem ra da thịt không bị tổn
thương, về phần xương và dây chằng có bị tổn thương hay không phải xem
bên trong. Nàng không chút do dự xé quần đang mặc trên người của thương
nhân kia, xé từ bắp đùi đến mắt cá chân.
Mọi người vây xem đều hít vào một ngụm khí lạnh, có người kêu lên:
“Ngươi tiểu nương tử này, hắn ta đã bị thương, tại sao còn làm ra chuyện hạ lưu như vậy!”
Tiêu Hồng Phi nhướng mày, đang muốn hung hăng mắng người nọ một trận, lại nghe Hoa Tố Vấn rống lớn một câu: “Bớt nói nhảm đi, ta đang cứu
người, không muốn giúp thì đứng sang một bên!”
Một tiếng rống này rất có sức uy hiếp, kịp thời ngăn lời nói linh
tinh của người vây xem, mọi người không nói thêm gì nữa, chỉ là tò mò
nhìn, xem tiểu nương tử xinh đẹp này rốt cuộc muốn làm gì.
Trên bắp chân người bị thương sưng một khối, Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng nắn bóp chỗ da bầm tím, lập tức làm cho người bị thương kêu rên thống khổ.
Với vị trí bị thương cùng mức độ đau đớn này, xem ra tám phần là bị gãy
xương ống chân rồi!
“Có tấm ván gỗ và vải không?” Hoa Tố Vấn cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Tiêu Hồng Phi lập tức hưởng ứng, hắn cầm lấy một băng ghế dài, hai
tay nắm ở chân ghế dùng sức bẻ gãy chân ghế, hắn đưa chân ghế đó tới.
“Đúng là cái này.” Chân ghế này vừa dài lại vừa rộng, là công cụ cố định bắp chân tốt nhất, nàng nói tiếp, “cần một cái nữa.”
Tiêu Hồng Phi lại thuần thục lấy thêm một cái, khi Hoa Tố Vấn nhận lấy đã nhìn hắn mỉm cười.
Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng cử động bắp chân thương nhân một cái, thương
nhân lập tức đau đến kêu to lên. “Ta phải nắn lại giúp ngươi một chút,
ngươi chịu đựng thêm lát thôi.” Hoa Tố Vấn nói nhưng động tác trên tay
vẫn không ngừng, nhìn xung quanh chỗ bị gãy xương thì cũng rất bình
thường, gãy xương đơn giản như vậy thì chỉ cần cố định là được rồi, sau
này dưỡng tốt thì sẽ không có vấn đề. Nàng đem tấm ván gỗ kẹp vào hai
bên bắp chân thương nhân, nhanh chóng dùng vải quấn chặt tấm ván gỗ và
bắp chân lại với nhau, từ trên xuống dưới quấn rất chắc chắn.
“Chỉ bị gãy xương thôi, không có việc gì, mấy tháng sau ngươi cứ băng bó như vậy, đừng để tấm ván gỗ bị lỏng, từ từ xương sẽ liền lại.” Làm
xong tất cả, Hoa Tố Vấn lau mồ hôi trên trán, dặn dò người bị thương.
“Cảm ơn cô, cô nương!” Thương nhân kia mang vẻ mặt cảm kích nói.
“Thì ra cô nương là đại phu, thật xin lỗi, vừa rồi đã hiểu lầm cô! Ta chỉ là không nghĩ tới một nữ nhân cũng có thể là đại phu!” Người vừa
rồi lên tiếng ngăn cản cũng nói chuyện.
Hoa Tố Vấn đứng lên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trả lời: “Nữ nhân
cũng không thua kém nam nhân.” Nói xong xoay người kéo Tiêu Hồng Phi
chuẩn bị trở về phòng.
“Nói không sai!” Đúng lúc này, một người ở cửa vỗ tay đi đến.
Hoa Tố Vấn quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười xán lạn.
Hoa Đà theo tiểu nhị đi tới, nhìn người bệnh đã được xử lý tốt, khẽ
mỉm cười nhìn Hoa Tố Vấn nói: “Chúng ta cuối cùng lại gặp nhau!”
“Hành tung của huynh thật đúng là bất định, muội đã tìm huynh một thời gian đấy!” Hoa Tố Vấn cười tươi như hoa trả lời.
Hoa Đà liếc nhìn Tiêu Hồng Phi một cái, tay vuốt chòm râu hỏi: “Là tìm ta hay là tìm người khác?”
Hoa Tố Vấn ngượng ngùng cười, không khỏi đỏ mặt.
“Nàng thật sự muốn đi cùng ông ta sao?” Tiêu Hồng Phi nghiêm mặt, có
chút mất hứng. Mặc dù đó là một lão nhân, nhưng vừa nghĩ tới ông ta sẽ
cùng nàng sớm chiều ở chung thì vẫn làm cho hắn có chút chua trong lòng.
“Ta sẽ không rời khỏi Lư Giang, ta ở lại Hoàn Thành chờ chàng.” Hoa Tố Vấn khẽ hôn lên mặt hắn, dỗ ngọt.
“Ông ta rời khỏi, nàng cũng không rời khỏi chứ?”
“Ta không rời khỏi, ta còn chờ chàng tới đón ta mà.”
“Vậy sao nàng không đi Thiên Trụ Sơn, như vậy ta càng yên tâm hơn.”
“Đi Thiên Trụ Sơn ta có thể làm gì, chàng còn không hiểu ta sao, ta
thà đi khắp nơi xem bệnh giúp mọi người. Đi cùng Hoa Đà, chàng cũng
không cần lo lắng cho ta sẽ gặp phải chuyện gì.” Hoa Tố Vấn nhỏ nhẹ nói.
Tiêu Hồng Phi khẽ thở dài một hơi, trầm mặc. Vừa rồi hắn nhìn thấy
nàng trị bệnh cứu người, khi nàng làm việc toàn thân nàng tản mát ra một loại hào quang chói mắt, chính loại hào quang này đã hấp dẫn hắn sâu
sắc, từ đáy lòng, hắn cực kỳ yêu thời khắc tràn đầy tự tin ấy của nàng.
Hắn biết rõ, cho dù hắn không cho phép, nàng cũng sẽ không nghe hắn, cho nên, hắn đành phải nhượng bộ.
“Vậy… nàng nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng làm việc quá sức.” Hắn nói.
“Được, ta nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt!” Nàng cười xán lạn, nâng lấy mặt hắn hôn vài cái. (NY: đọc chỗ này em cứ tưởng chị ta đang hôn em bé, chụt chụt, NV: cũng giống giống :)))
Mặt trăng dần nhô cao, trong phòng người có tình đang nỉ non nhẹ nhàng bày tỏ sự không nỡ trước khi biệt ly…