Y Nữ Lạnh Nhạt Vs Tướng Quân Nóng Tính

Chương 25: Chương 25: Nữ Nhân Của Công Tử




Thiên Trụ Sơn.

“Ngươi nói cái gì, thấy công tử ở đâu?” Một nam nhân trung niên hai bên tóc mai hơi chút điểm bạc ngồi trên ghế lớn, trừng mắt hỏi thuộc hạ đứng ở một bên.

“Tại một quán trọ ở Lư Giang.”

“Nó ở đó làm gì?” Trong lòng nam nhân trung niên có chút vui mừng, tiểu tử này rốt cục cũng chịu về thăm phụ thân rồi sao, trên gương mặt anh tuấn của ông không khỏi nở nụ cười.

“Công tử ở đó một đêm sau đó lại đi rồi.”

“Cái gì? Lại đi rồi! Vậy nó đến quận Lư Giang làm gì?” Nụ cười trên mặt nam nhân trung niên biến mất, nóng nảy hỏi. Tính tình nóng nảy này, ông đã di truyền rất tốt cho con của mình.

“Không biết ạ. Chúng thuộc hạ không dám lại quá gần công tử, chỉ ở xa xa hỏi thăm một chút.” Thuộc hạ cúi đầu xuống, bọn họ biết tính tình công tử, cũng nóng nảy y như người chủ tử này vậy.

“Bên cạnh nó còn có người khác sao?” Nam nhân trung niên suy nghĩ một chút lại hỏi.

“Có một nữ nhân, dáng vẻ rất xinh đẹp.”

“Hả?” Tiêu Định Thiên sơn chủ của Thiên Trụ Sơn nhướng mày, ông biết rõ con trai từng có không ít nữ nhân, nhưng mà mang theo một nữ nhân đi cùng thì đây là lần đầu tiên.

“Công tử để nữ nhân kia lại, một mình quay về.” Thuộc hạ nói tiếp.

“Hử?” Tiêu Định Thiên nhăn mày lại, có chuyện gì thế nhỉ? Ông nghĩ một lát, rồi ra lệnh cho thuộc hạ: “Các ngươi đi dẫn nữ nhân kia về đây cho ta, ta thật muốn biết trong hồ lô của nó đang bán thuốc gì.”

“Đại ca, đã hơn nửa tháng rồi, huynh nói chúng ta còn phải tìm tới khi nào đây! Quận Lư Giang này lớn như vậy, tìm một người không phải dễ dàng, đệ thật không hiểu, vì sao sơn chủ cứ bắt chúng ta phải tìm nữ nhân kia về!” Trên con đường ở ngoại ô, một hán tử áo lam đang kêu ca với hán tử áo xám bên cạnh.

“Đệ biết cái gì, đó là vì sơn chủ nhớ con trai, tìm được nữ nhân kia ít nhất có thể khiến công tử trở về một chuyến.” Hán tử áo xám trả lời.

“Như vậy đệ lại càng không hiểu, sơn chủ nhớ công tử thì trực tiếp phái người gọi công tử trở về là được rồi, cần gì phải tốn công tốn sức như thế.” Hán tử áo lam sờ sờ đầu.

“Đệ mới tới đây, đại khái ngay cả mặt công tử cũng chưa từng thấy qua, tính tình công tử đệ cũng không biết, tính tình của ngài ấy và sơn chủ là cùng một khuôn đúc ra, hai cha con bọn họ là bởi vì trong lòng có vướng mắc một việc, cho nên công tử xuống núi tự lập môn hộ, nghe nói đã đạt được thành tựu tại quận Võ Lăng bên kia.” Nam tử áo xám bắt đầu bát quái, “nhưng mà, ta đoán, lần này chúng ta đừng nói là không tìm được nữ nhân kia, cho dù có tìm được rồi cũng không làm được gì đâu!”

“Sao đại ca lại nói như vậy?”

“Ta hiểu công tử, ngài ấy chưa bao giờ thiếu nữ nhân, nhưng mà trước nay chưa từng thấy ngài ấy để nữ nhân nào trong lòng. Nữ nhân này còn không biết là thế nào với ngài ấy, nói không chừng là bị ngài ấy vứt bỏ ở đây. Sơn chủ muốn dựa vào nữ nhân ấy để con trai trở về, ta thấy ấy mà, khó lắm!” Nam tử áo xám chậm rãi nói, bộ dạng như một ông lão.

“Ài! Nói như vậy lần này chúng ta bị phái đi là uổng công rồi!” Nam tử áo lam sa sút tinh thần gõ đầu.

“Ai bảo ta ngày đó trông thấy công tử và nữ nhân kia làm chi, sớm biết như vậy đã không nói cho sơn chủ biết rồi, ta thật xui xẻo mà!” Nam tử áo xám cũng không khỏi bắt đầu chán nản, “Đệ nếu đã là tiểu đệ của ta, cũng chỉ đành cùng ca ca ta vất vả chuyến này vậy.” Hắn vỗ vai huynh đệ, bày tỏ an ủi, khi vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai nữ tử đang đi tới.

“Tiểu thư, muội nói chúng ta không nên đi mà, người nhất định muốn đi, người xem bây giờ trời cũng sắp tối rồi, nghe nói vùng này có thổ phỉ, chúng ta phải đi nhanh một chút, đừng để gặp phải.” Một cô gái mặc trang phục nha hoàn trên tay khoác một cái giỏ trúc, trong giỏ có nhiều bông hoa đủ mọi màu sắc.

Cô gái được gọi là tiểu thư có làn da trắng như tuyết (NY: thêm môi đỏ như son nữa là giống đang tả Bạch Tuyết ghê), một đôi mắt to trong veo như nước, khuôn mặt trái xoan, sống mũi thẳng tắp, xinh đẹp tuyệt trần. Chỉ thấy nàng khẽ mỉm cười, ngay cả những bông hoa ở trong giỏ cũng không khỏi giảm bớt màu sắc. “Gặp thổ phỉ hay không, chẳng liên quan gì đến sắc trời cả mà hoàn toàn dựa vào vận khí, muội xem chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy cũng không gặp phải, ta nghĩ, bây giờ cũng sẽ không gặp đâu.” Nàng ung dung nói, giọng nói uyển chuyển êm tai.

Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu [1]! Nam tử áo xám nhìn hai nữ nhân càng lúc càng đến gần, trong lòng vui mừng một hồi, nữ nhân đi trước kia không phải chính là người bọn họ muốn tìm sao! Hắn cúi đầu nói nhỏ một tiếng bên tai thủ hạ, rồi chờ đợi các nàng đi tới.

[1]Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu – Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công: Nghĩa là tìm một cái gì đó rất phí sức nhưng lại không thấy nhưng trong lúc vô tình lại tìm ra.

Hoàn thành.

“Bệnh của cô nương để nàng ấy xem đi, đều là nữ nhân với nhau sẽ tiện hơn.” Hoa Đà mỉm cười chỉ Hoa Tố Vấn.

Người bệnh là một nữ nhân xinh đẹp, trang điểm rất đậm, lúc đi còn õng à õng ẹo có chút lẳng lơ, vừa nghe Hoa Đà nói như vậy liền che miệng cười nói: “Ai da, đại phu các ngài không phải không biết thẹn thùng ư, ta cũng không ngại, ngài còn ngại cái gì chứ!”

Hoa Tố Vấn nhìn nữ nhân kia õng à õng ẹo đi tới, trong lòng thật chán ghét, nàng biết rõ loại nữ nhân này làm nghề gì, có tay chân khỏe mạnh lại không chịu lao động, cứ muốn bán đứng thân thể sống mơ mơ màng màng. “Cô nương không thoải mái ở đâu?” Nàng lạnh lùng hỏi.

Nữ nhân kề sát vào nàng, chớp mắt vài cái, nói nhỏ: “Phía dưới, cô nương biết mà.”

“Ta làm sao biết được, rốt cuộc là không thoải mái ở đâu?” Hoa Tố Vấn lùi người về phía sau cách xa nàng ta một chút, lạnh lùng hỏi.

“Chúng ta đều là nữ nhân, lẽ nào cô nương lại không biết? Bệnh của nữ nhân mà.” Nữ nhân kia hừ nhẹ một tiếng, nói.

“Không thoải mái như thế nào?”

“Bên trong thường hay bị ngứa.” Nữ nhân nói.

Làm sao có thể không ngứa, quan hệ tình dục lung tung như vậy, không bị viêm ** mới là lạ đấy! Hoa Tố Vấn lạnh lùng nghĩ, xoát xoát xoát viết xuống giấy hai phương thuốc, đưa cho nàng ta nói: “Phương thuốc bên trên là thuốc uống, đem về sắc, một ngày dùng hai lần. Phương thuốc bên dưới là thuốc dùng bên ngoài, nấu nước, mỗi ngày tắm ba lần, lúc cần thiết dùng khăn thấm với nước thuốc để lau bên trong. Ngoài ra, ngày thường phải chú ý sạch sẽ, sau khi làm những chuyện kia xong nhất định phải tắm rửa sạch!” Đi theo Hoa Đà lâu như vậy, thuốc Đông y cũng có thể vận dụng thuần thục.

Nữ nhân mặt mày hớn hở nhận lấy toa thuốc, nói: “Cảm ơn cô nhé, nữ đại phu!” Bỏ lại vài đồng tiền, sau đó rời đi.

Hoa Tố Vấn cầm lấy tiền, đi ra cửa, nhìn thấy ở cách cửa không xa có vài tên ăn mày, liền đi qua ném tiền cho bọn họ. Đám ăn mày vội vàng quỳ xuống dập đầu, đội ơn, Hoa Tố Vấn xua xua tay, xoay người đi trở vào, khi đến cửa lại bị một cô bé đang vội vã đi vào va phải.

Cô bé kia lại chẳng hề xin lỗi, vừa chạy vào phòng, vừa lớn tiếng kêu lên: “Hoa thần y, Hoa thần y! Mau cứu lão gia nhà tôi với, ông ấy sắp không ổn rồi!”

Hoa Tố Vấn ba bước nhập thành hai bước vào phòng, vội vàng thu xếp hòm thuốc theo Hoa Đà cùng cô bé kia ra cửa.

Ở ngoại ô phía đông Hoàn thành có một đại viện, nơi đó ở Hoàn Thành có một lão nhân đức cao vọng trọng gia cảnh giàu có, được dân chúng gọi là “Kiều lão”. Mà điều làm cho Kiều gia bọn họ danh tiếng lẫy lừng một phương như thế, cũng không phải nhờ phẩm hạnh của Kiều lão gia, mà là nhờ hai nữ nhi của Kiều lão gia. Theo lời kể Kiều lão gia có hai nữ nhi, mặc dù các nàng rất ít đi ra ngoài, nhưng trong lời người dân Hoàn thành, các nàng được miêu tả là có dung mạo quốc sắc thiên hương (sắc nước hương trời), dáng điệu khuynh quốc khuynh thành. Mọi người không biết khuê danh hai vị mỹ nữ, vì vậy liền gọi hai người họ là “Nhị Kiều”.

Hoa Tố Vấn và Hoa Đà đi theo nha hoàn đã đến cầu xin chẩn bệnh vào đại viện ở ngoại ô phía đông ấy, trong phủ vốn náo nhiệt, hiện giờ từ trên xuống dưới lại bao phủ một tầng mây mù bi thương.

Trong phòng rộng rãi vài nha hoàn đứng hầu một bên, trước giường gỗ chạm khắc có một thiếu nữ đang tựa ở bên giường khóc thút thít.

“Đại tiểu thư! Hoa thần y đến rồi, Hoa thần y đến rồi!” Nha hoàn dẫn đường vừa vào phòng liền kêu lên.

Ba chữ Hoa thần y này liền giống như thuốc kích thích rót vào lòng thiếu nữ, làm cho nàng lập tức ngồi thẳng lên. Nàng quay đầu lại, bộ dạng lê hoa đái vũ [2] thoáng đả động tâm Hoa Tố Vấn, một cô gái thật đẹp! (NY: chị này háo sắc cả nam lẫn nữ đều không bỏ qua)

[2] Lê hoa đái vũ: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi rơi lệ.

“Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”

[Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân]

“Hoa thần y, ngài mau xem cha ta!” Cô gái vội vã nhường vị trí bên giường cho Hoa Đà.

Lão nhân tuổi xế chiều nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng chảy nước miếng, bộ dạng hấp hối.

“Không tốt! Là trúng gió!” Hoa Đà nói xong lấy ngân châm ra, “ta thi châm cho ông ấy trước, nếu như ông ấy có thể khôi phục thần trí thì không có việc gì nữa rồi!” Nói xong đem ngân châm đâm vào vị trí các đại huyệt của ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.