Hoa Đà thi châm cho lão nhân xong, chỉ chốc lát sau, lão nhân đã từ từ mở mắt ra.
“Đại tiểu thư, lão gia tỉnh rồi!” Nha hoàn mừng rỡ kêu lên.
Lão nhân mở mắt ra kinh ngạc nhìn một chút, khóe miệng khẽ động muốn nói, nhưng lời nói ra chỉ là “Wu lu wa la” không ai hiểu.
Hoa Tố Vấn đi đến, lật chăn ra, nâng hai tay hai chân lão nhân lên
hoạt động một chút, sức dãn của cơ cánh tay trái và chân trái đều rất
cao. Nàng cởi tất của lão nhân, dùng móng tay nhọn vạch lên mu bàn chân
và lòng bàn chân lão nhân, kết quả kiểm tra các triệu chứng tổn thương ở bên ngoài đều dương tính, xem ra là tai biến mạch máu não, nói đơn giản chính là trúng gió! Nhưng có thể tỉnh lại và còn có chút ý thức muốn
nói chuyện thì bệnh tình phỏng chừng đã khống chế được.
“Ta kê một phương thuốc lưu thông máu, các người mau chóng đi sắc
thuốc.” Hoa Đà vội vã viết phương thuốc trên giấy, nha hoàn vội vàng cầm lấy chạy ra ngoài.
“Yên tâm đi, tính mạng phụ thân cô nương đã được an toàn.” Hoa Đà an ủi thiếu nữ đứng khóc ở một bên.
Thiếu nữ dịu dàng hành lễ: “Cảm tạ ân cứu mạng của Hoa thần y, tiểu nữ cả đời sẽ không quên!”
Hoa Đà khẽ mỉm cười: “Cứu người là bổn phận của ta, không cần đa lễ.
Tính mạng phụ thân cô nương mặc dù đã giữ được, nhưng từ nay về sau lại
bị liệt nửa người hành động bất tiện, sau này về mặt sinh hoạt hàng ngày cô nương phải càng thêm chú ý chăm sóc ông ấy đấy.”
“Tôi đương nhiên sẽ chăm sóc phụ thân thật tốt!” Thiếu nữ kiên định nói.
“Kỳ thật cũng không cần lo lắng quá, phụ thân cô nương chỉ cần kiên
trì luyện tập cộng thêm châm cứu thì vẫn có hy vọng tự mình đứng lên đi
lại được.” Hoa Tố Vấn nhìn vẻ mặt đau thương của thiếu nữ không kiềm
được mà an ủi nàng ta.
“Thật vậy ư!” Mắt thiếu nữ sáng rực lên.
“Cô nương ấy nói đúng!” Hoa Đà mỉm cười trả lời.
“Tiểu thư! Trước cửa có vài quan binh đến!” Lúc này một nha hoàn vội vã chạy vào báo cáo.
“Nhà chúng ta luôn luôn làm việc theo quy củ, sẽ có chuyện gì? Chẳng
lẽ là có tin tức của muội muội sao?” Ánh mắt Kiều tiểu thư lộ ra một
phần vui sướng, nói một tiếng “xin lỗi, không tiếp chuyện được” liền vội vã đi theo nha hoàn ra cửa.
Không lâu sau, Kiều tiểu thư lại vội vã quay vào, trong ánh mắt nàng
hiện ra lo âu thay thế cho sự mừng rỡ, nói với Hoa Đà: “Hoa thần y, quan binh là tới tìm người !”
Hoa Đà vội vã đi ra ngoài, một lát liền trở lại: “Tào Tháo mời ta đi
làm quân y, quan binh đang chờ ở ngoài viện, xem ra lần này không thể
không đi một chuyến.” Thần sắc rất nghiêm túc.
“Muội đi theo huynh!” Hoa Tố Vấn không chút do dự nói.
“Không! Ta đi cũng không có ý định ở lâu, huống chi muội không thể
rời khỏi Hoàn thành, chẳng phải muội còn đợi hắn tới sao?” Hoa Đà nói.
Hoa Tố Vấn im lặng, đúng vậy, nhất thời lại quên lời hứa với chàng ấy, nhưng mà Hoa Đà phải đi, trong lòng thật sự rất không nỡ.
“Các vị đi rồi thì bệnh phụ thân tôi phải làm sao bây giờ?” Lúc này Kiều tiểu thư nhịn không được chen miệng.
“Ta thấy, Tố Vấn, hay là muội ở lại đi, vừa vặn có thể trợ giúp Kiều
lão gia bình phục. Việc quân y kia ta tuyệt đối sẽ không làm, lần này đi cũng chỉ là để từ chối mà thôi, qua một thời gian, ta sẽ tới tìm muội.” Hoa Đà nói, trong lòng cũng có cảm giác không nỡ tương tự, nhiều ngày
trôi qua như vậy, nàng đã trở thành người thân trong lòng của ông.
“Đúng vậy, đúng vậy, tỷ ở lại đi, tỷ tỷ!” Kiều tiểu thư ra sức gật
đầu phụ họa, “Tỷ sẽ ở nhà muội, muội sẽ đối đãi với tỷ như thượng
khách!”
Đã như vậy, chỉ có thể như thế, Hoa Tố Vấn gật gật đầu.
Nữ nhân đẹp quá! Tiêu Định Thiên nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt
này, trong lòng không khỏi tán thưởng. Trong mắt nàng lóe lên một tia sợ hãi, giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ, làm cho người ta không tự chủ
được dâng lên lòng thương tiếc. Hắn rốt cuộc biết con trai tại sao lại
thích nàng ta, cô gái xinh đẹp như vậy có người nam nhân nào lại không
động lòng?
“Ngươi họ gì?” Ông hỏi.
“Lý.” Thiếu nữ trả lời, nàng mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn có
thể suy nghĩ. Nhà nàng là nhà giàu ở Hoàn thành, nếu như nói ra họ thật
của mình, bọn họ nhất định có thể đoán được, đến lúc đó có lẽ sẽ gây bất lợi cho phụ thân và tỷ tỷ, nếu như vậy, nàng thà tình nguyện bản thân
mình bị tổn thương.
Tiêu Định Thiên gật gật đầu, dặn dò thuộc hạ: “Các ngươi tìm một
người đến hầu hạ nàng ta, ngoài cửa viện phái hai người canh gác, không
có lệnh của ta, ai cũng không được đến gần sân nhỏ nàng ở!” Nữ nhân xinh đẹp như vậy ở trong một đám nam nhân sơn dã rất nguy hiểm, ông nhất
định phải bảo đảm an toàn cho nàng ta, nếu không chờ con trai trở về sẽ
không để yên cho ông đâu.
Buổi sáng không có mặt trời, mây đen giăng kín, gió thu lạnh thấu xương, báo hiệu mùa đông sắp tới.
Hoa Tố Vấn mặc y phục dày, nhưng khi gió thu thổi qua vẫn không nhịn
được rùng mình một cái. Nhưng nàng lại chưa muốn đi vào nhà, nàng thích
nghe âm thanh gió thổi bụi trúc xào xạc, nàng thích ngồi bên miệng giếng có những bụi trúc vây quanh kia mà suy tư.
Gần một tháng rồi, không biết chuyện của chàng ấy đã giải quyết xong
chưa, khi nào thì có thể gặp lại chàng? Nếu như giếng nước kia có thể
thông đến chỗ chàng ở, thật muốn đem tất cả nhớ nhung của mình dành cho
chàng trút vào trong giếng.
Đại tiểu thư Kiều gia từ trong phòng phụ thân đi tới, lẳng lặng nhìn
Hoa Tố Vấn ngồi ở bên cạnh giếng đã được một lúc. Nữ đại phu này mặc dù
mặt như đáy nồi, bộ dạng hơi xấu nhưng y thuật lại không tồi, nửa tháng
nay mỗi ngày tỷ ấy đều giúp phụ thân châm cứu, đốc thúc phụ thân luyện
tập, hiện tại phụ thân đã có thể chống gậy miễn cưỡng đứng được đều là
công lao của tỷ ấy. Chỉ là, vì sao mỗi ngày tỷ ấy đều ngồi bên cạnh
giếng suy tư? Trong lòng tỷ ấy có chuyện gì phiền não sao?
“Hoa tỷ tỷ!” Kiều đại tiểu thư nhẹ nhàng gọi một tiếng, tỷ ấy mặc dù
xấu, nhưng tâm lại rất tốt, thường giống như tỷ tỷ an ủi nàng giúp đỡ
nàng.
Hoa Tố Vấn phục hồi tinh thần lại, quay đầu mỉm cười với nàng gọi một tiếng “Vũ nhi”. Nàng ta là đại tiểu thư Kiều gia, cũng là “Đại Kiều”
trong miệng mọi người, Vũ nhi là nhũ danh của nàng ta.
Vũ nhi hơi ngẩn ra, trong nháy mắt nữ nhân này mỉm cười, dường như lại có một vẻ đẹp đặc biệt, là ảo giác của nàng sao?
“Phụ thân muội ngủ rồi sao?” Hoa Tố Vấn hỏi.
“Vâng, ông ấy mệt mỏi.” Vũ nhi trả lời, mỗi buổi sáng phụ thân đều
phải luyện đứng thẳng, thể lực hao tổn quá lớn, cho nên mỗi khi luyện
xong trở về đều sẽ ngủ một giấc.
“Đã có tin tức của muội muội chưa?” Hoa Tố Vấn lại hỏi.
Trong mắt Vũ nhi nhanh chóng hiện lên một tầng hơi nước, nàng lắc
đầu: “Vẫn chưa, có thể là thổ phỉ, nhưng mà ở Hoàn thành này rất nhiều
thổ phỉ, phái người thăm dò cũng như đá chìm đáy biển. Muội thật sự lo
rằng muội muội…” Nàng nói xong nước mắt cũng không đè nén được nữa mà
chảy xuống.
Nếu như chàng ở đây thì tốt rồi, có lẽ có thể giúp đỡ được! Hoa Tố Vấn nghĩ, khẽ thở dài một tiếng.
Kiều lão gia chính là sau khi nghe nha hoàn trở về nói nhị tiểu thư
bị bắt mới trúng gió, nhất định là lo lắng sốt ruột mà phát bệnh. Chuyện đã qua nửa tháng, Kiều nhị tiểu thư lại biến mất giống như không hề tồn tại trên đời này, không có một chút tin tức nào. Tỷ tỷ nhu nhược này
của nàng ta chỉ có thể ngày ngày ở nhà lo lắng mà rơi lệ.
“Sẽ không, thổ phỉ sẽ không vô cớ mà giết một cô gái nhu nhược đâu.”
Hoa Tố Vấn an ủi nàng ấy, nhưng trong lòng biết “Tiểu Kiều” cho dù tính
mạng có thể giữ, nhưng trinh tiết cũng khó bảo toàn, thổ phỉ thì nàng đã gặp phải rồi. Chỉ hi vọng nàng ta cuối cùng có thể bình an trở về!
Lại một trận thu gió thổi tới, Hoa Tố Vấn nhịn không được hắt hơi hai cái. Vũ nhi ân cần nói: “Tỷ vẫn nên vào nhà đi, bên ngoài lạnh lẽo. Chờ ăn cơm trưa xong, muội sẽ sai người lấy một ít nước nóng đến, tỷ thư
thả tắm một cái tiêu trừ khí lạnh.” Nàng biết rõ tỷ tỷ này rất thích tắm rửa, cho nên chỉ có thể dùng cách này để cảm tạ tỷ ấy đã dốc lòng chữa
trị cho phụ thân mình.
Hoa Tố Vấn gật gật đầu, đang định đi về phòng, đột nhiên nghe thấy ở
đằng xa dường như mơ hồ có tiếng sấm, ầm ầm. “Gì vậy? Sắp mưa sao?” Nàng có chút kinh ngạc hỏi.
Vũ nhi lắc lắc đầu, trả lời: “Muội cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng tiếng ấy không giống như tiếng sấm…”
Lúc này, một nha hoàn hổn hển chạy vào lớn tiếng nói: “Tiểu thư, tiểu thư! Không hay rồi, cửa thành phía bắc có chiến tranh!”
“Đang yên đang lành làm sao lại có chiến tranh chứ!” Vũ nhi cả kinh.
“Đầu năm nay, ai có thể nói chắc được.” Hoa Tố Vấn bình tĩnh đáp, đây vốn là thời đại hỗn loạn, đối với chiến tranh, dân chúng bọn họ chỉ có
thể tiếp nhận cùng thích ứng thôi.