Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét báo hiệu mùa đông sắp đến. Trong phòng, khí nóng bốc lên, lại có chút hương vị của mùa xuân.
Hoa Tố Vấn ngồi trong bồn tắm bằng gỗ để tắm rửa, toàn thân ngâm trong nước ấm áp, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, đây là thở dài thả lỏng. Tắm
nước nóng thật thoải mái!
Nước ấm áp rửa đi lớp ngụy trang trên mặt nàng, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh
lệ. Tóc đen nhánh xõa trên đầu vai, làm cho làn da trắng nõn càng thêm
nổi bật! Nàng nhẹ nhàng cầm một lọn tóc lên, ngơ ngác nhìn, trên mặt
không khỏi nở ra nụ cười hạnh phúc, chàng ấy rất thích mái tóc này, lúc
nào cũng muốn vùi đầu sâu vào trong thật lâu, chàng ấy luôn nói tóc nàng thơm, luôn hỏi nàng khi nào mới dài đến có thể quấn quanh thắt lưng
chàng ấy.
Ngoài cửa, một hồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Vũ nhi ở bên ngoài nói: “Hoa tỷ
tỷ, tỷ còn đang tắm sao! Nhanh lên một chút! Hoàn thành đã bị phá, quân
đội công thành đã vào thành rồi! Chúng ta có nên ra ngoài tránh một chút không!”
Hoa Tố Vấn nhanh chóng lau khô thân thể, mặc y phục thật dày vào, vội vàng đi mở cửa, thậm chí đã quên ngụy trang cho mình.
“Đi đâu tránh?” Hoa Tố Vấn mở cửa hỏi nàng.
“Muội đang ??” Lời của Vũ nhi vừa ra khỏi miệng đã dừng lại, đôi mắt thẳng tắp
nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt này, “tỷ ??” Nàng không thể nói ra
lời, bởi vì gương mặt trước mắt này không phải là gương mặt của muội
muội sao!
“Làm sao vậy?” Hoa Tố Vấn chưa ý thức được mặt mình đã bại lộ.
“Tuyết nhi!” Ngay lập tức, Vũ nhi đã ôm thật chặt lấy Hoa Tố Vấn, “Muội muội ngoan của ta, ta nhớ muội muốn chết!”
Hoa Tố Vấn ngẩn ra, nhớ tới mặt của mình bị bại lộ, nhưng mà, cho dù bị bại lộ thì cũng không phải là muội muội của nàng ấy. Nàng nhẹ nhàng đẩy Vũ nhi
đang ôm chặt mình ra, dùng một giọng nói cực kỳ bình tĩnh nói: “Ta không phải là muội muội của muội!”
Vũ nhi
ngây ngẩn cả người, vui sướng trong lòng bị giọng nói lãnh đạm của Hoa
Tố Vấn dập tắt, nàng kinh ngạc nhìn gương mặt trước mắt này, có chút mê
muội, mặt của tỷ ấy rất giống muội muội, chỉ là cằm hơi tròn hơn, môi
hơi dày hơn, sống mũi so với muội muội cao hơn, lông mày so với muội
muội dày hơn, còn có đôi mắt, trong đôi mắt hạnh kia phát ra ánh sáng
lạnh lùng, muội muội chưa bao giờ có. Thế nhưng, ngoại trừ những thứ ấy
ra, thật sự rất giống, nếu không phải nàng là tỷ tỷ, đổi lại người khác e rằng thật sự sẽ lầm tỷ ấy là Tuyết Nhi.
“Làm sao lại giống như vậy được!” Vũ nhi vẫn là không kiềm được nói ra câu này.
“Ta giống muội muội Tuyết Nhi của muội sao?” Hoa Tố Vấn nhăn mày lại, thiên hạ làm thế nào lại có chuyện trùng hợp như vậy?
“Thật sự rất giống!” Vũ nhi khẳng định nói, sâu kín thở dài một hơi, “Chỉ là muội biết rõ, tỷ không phải muội ấy.”
Hoa Tố Vấn vỗ nhẹ vai nàng ta, nàng biết, Vũ nhi lại bắt đầu nhớ muội muội.
“Tiểu thư, lão gia lại tức giận rồi, người mau qua nhanh đi!” Một nha hoàn vừa nói vừa chạy tới, trông thấy Hoa Tố Vấn liền ngẩn ngơ, không nén được reo
lên: “Trời ạ, nhị tiểu thư đã về rồi! Người rốt cục đã trở về rồi, nhị
tiểu thư!”
“Ta không
phải nhị tiểu thư của các ngươi.” Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng vỗ vai nha hoàn,
theo sau Vũ nhi đi về hướng phòng Kiều lão gia.
Trong phòng vang lên tiếng ‘binh binh bang bang’, nha hoàn hầu hạ trốn ở ngoài cửa nhìn.
“Cha ta làm sao vậy?” Vũ nhi níu nha hoàn lại hỏi.
“Lão gia
không biết làm sao lại nhớ đến nhị tiểu thư, liền bắt đầu đập đồ.” Nha
hoàn trả lời, lúc nhìn thấy Hoa Tố Vấn không khỏi ngây người, “nhị tiểu
thư! Người đã về rồi!”
Lại là câu này! Hoa Tố Vấn khẽ thở dài một hơi, không để ý đến nàng, đi vào trong
phòng. Kiều lão gia hiện tại mặc dù cử động vẫn chưa thuận tiện, nhưng
tư duy đã rất rõ ràng, ông ấy có thể nhớ tới nữ nhi, là một hiện tượng
tốt! Hoa Tố Vấn chỉ lo quan sát bệnh tình người bệnh, hoàn toàn không hề chú ý tới tướng mạo của nàng sẽ mang đến biến cố thế nào cho nàng.
Kiều lão
gia trông thấy Hoa Tố Vấn đi vào, đột nhiên dừng động tác lại, trong mắt già nua liền tràn đầy vui sướng. Ông kéo tay Hoa Tố Vấn, trong miệng
thì thầm nói một vài câu nghe không rõ, một bộ dạng kích động.
Hoa Tố Vấn trong nháy mắt liền hiểu, ông ấy cũng giống như nhóm nha hoàn, coi nàng là nhị nữ nhi. Nàng nhẹ nhàng rút khỏi tay ông, mới vừa định lên tiếng
làm sáng tỏ, Vũ nhi lại một tay đè lại đầu vai của nàng nhẹ nhàng nhìn
nàng lắc đầu.
“Hoa tỷ
tỷ! Van xin tỷ, tỷ tạm thời giả làm Tuyết Nhi đi, coi như là an ủi phụ
thân muội một chút! Bệnh của phụ thân muội chính là vì muội muội mới mắc phải, nếu như tỷ nói với ông rằng tỷ không phải, sẽ một lần nữa đả kích ông, muội sợ ông thật sự sẽ không chống đỡ được nữa đâu!” Vũ nhi kéo
Hoa Tố Vấn qua một bên, nước mắt như mưa khẩn cầu.
Hoa Tố Vấn khẽ thở dài một hơi, khẩn cầu bi thiết như vậy bảo lòng nàng làm sao có thể cứng rắn được đây? Nàng lần nữa đi đến bên người Kiều lão gia, cầm
hai tay hơi run rẩy của ông ấy lên, nhẹ nhàng nói: “Cha, con đã trở về
rồi, con đã bình an trở về rồi.”
Trên đường nhỏ đi đến Thiên Trụ Sơn, Tiêu Hồng Phi giục ngựa chạy như bay, mặc dù
chỉ gần tới thôi, thế nhưng tâm của hắn đã bay đến núi từ lâu. Nữ nhân,
ta đã trở về!
Chia lìa
đã một tháng, mặc dù trong một tháng này hắn bề bộn nhiều việc, bận rộn
mang theo các huynh đệ bình định tất cả các sơn trại lớn nhỏ trong quận
Võ Lăng. Thế nhưng, mỗi khi đêm khuya vắng người một mình cô đơn nằm
ngủ, hắn luôn nhớ đến nàng, vô cùng nhớ đến nàng. Nàng đã in dấu ấn thật sâu vào đáy lòng hắn, đó là dấu ấn vĩnh viễn không thể nào biến mất!
Nửa tháng
trước, cha hắn phái người đưa một phong thư cho hắn, trong thư nói nữ
nhân hắn bỏ lại Lư Giang đang nằm trong tay ông, nếu như hắn không nhanh chóng quay về Thiên Trụ Sơn ông sẽ bắt nàng ở trong núi làm **. Hắn nở
nụ cười, ném thư qua một bên. Hắn biết rõ, cha chắc chắn sẽ không làm
việc tổn hại đến nàng, bởi vì hắn rất hiểu cha hắn, mà cha hắn cũng rất
hiểu hắn. Trong bốn năm hắn rời khỏi, cha hắn luôn nghĩ hết các loại
biện pháp uy hiếp hắn trở về, hắn biết rõ đó là cha nhớ hắn, chỉ là cả
hai phụ tử bọn họ đều quật cường giống nhau, ai cũng không chịu cúi đầu
trước, ngay cả muốn gặp nhi tử cũng phải dùng phương pháp uy hiếp này.
Hắn không phải là không muốn trở về, chỉ là bản thân còn có chuyện mình
muốn làm, kỳ thật bốn năm nay hắn sớm đã quên mất nguyên nhân lúc trước
rời khỏi Thiên Trụ Sơn, cũng dần dần tha thứ cho phụ thân rồi.
Trong bụi
cỏ ven con đường nhỏ đột nhiên chạy ra một người, Tiêu Hồng Phi cả kinh, vội vàng kéo con ngựa đang chạy như bay lại, con ngựa hí vang giơ chân
trước lên, đứng lại.
Đó là một nữ nhân, đầu tóc rối bời, y phục vấy bẩn ngã ở giữa đường nhỏ. Tiêu Hồng Phi xuống ngựa, đi về phía nữ nhân.
Một người
nam nhân đột nhiên cũng từ trong bụi cỏ đi ra, giữ lấy cánh tay nữ nhân, hét lớn với người trong bụi cỏ: “Bắt được nàng ta rồi!”
Tiêu Hồng
Phi hừ lạnh một tiếng, chắc lại là sơn kỹ nào đó chạy trốn rồi đây! Bất
mãn lớn nhất của hắn đối với Thiên Trụ Sơn chính là sơn kỹ, nếu đã để
hắn nhìn thấy thì không thể không xen vào. Hắn đi lên phía trước, chỉ
một chưởng liền đánh tới cánh tay đang ấn nữ nhân của nam nhân kia.
“Ngươi là ai! Dám xen vào việc của Thiên Trụ Sơn chúng ta ư!” Nam nhân kia giận dữ nói.
“Ta chính là muốn xen vào thì thế nào!” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng nói.
“A! Công tử!” Lúc này trong bụi cỏ đi ra một nam nhân mặc áo xám khác, trông thấy Tiêu Hồng Phi không khỏi ngây dại.
Tiêu Hồng Phi lạnh lùng liếc nam nhân áo xám một cái, xoay người đỡ nữ nhân ngã trên mặt đất dậy.
Nàng kia
yêu kiều cúi chào, dùng giọng nói uyển chuyển êm tai nhẹ nhàng nói: “Đa
tạ ân cứu mạng của công tử!” Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái.
“Tố Vấn!” Tiêu Hồng Phi trong nháy mắt tràn ngập mừng rỡ, là nàng, là nữ nhân hắn ngày đêm mong nhớ!