“Công tử!” Tiểu Kiều dùng giọng yếu ớt gọi, nam nhân này ôm nàng quá chặt, chặt đến nỗi làm cho nàng ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức.
Có điều,
lồng ngực của hắn rất rộng rãi rất ấm áp, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tiếng tim đập này làm cho nàng có cảm
giác an toàn. Còn có ánh mắt hắn nhìn nàng, đó là ánh mắt chứa đầy tình
yêu, chẳng biết tại sao, ánh mắt như thế lại làm cho cõi lòng vốn bình
tĩnh như nước hồ thu của nàng dâng lên từng đợt sóng rung động.
Không! Không phải là nàng! Tiêu Hồng Phi nhanh chóng đẩy nàng ta ra, cái loại cảm giác này không đúng, hắn ôm nàng ta lại có một loại cảm giác xa lạ, còn mùi thơm của cơ thể nữa, trên người nàng tuyệt đối không phải mùi hương này! Hắn kinh ngạc mở to mắt nhìn
gương mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, rất giống nàng, nhưng mà, lại
căn bản không phải nàng!
Trên mặt
nàng ta mang theo đỏ ửng xấu hổ, trong mắt lộ ra dịu dàng nhàn nhạt.
Nàng ta đứng ở đó, trong yếu đuối mang theo một tia e lệ, trong rụt rè
mang theo một tia điềm đạm. Nàng ta tựa như một chú thỏ trắng rơi từ
cung trăng xuống phàm trần, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Nàng ta không
phải là nàng!
“Ngươi là
ai!” Tiêu Hồng Phi nhìn mái tóc bồng bềnh như mây của nàng ta lạnh lùng
hỏi. Chỉ với điểm này thôi cũng đã đủ để phân biệt được nàng ta không
phải là nàng.
“Ta tên là Tuyết nhi, công tử.” Tiểu Kiều rũ mí mắt xuống, ánh mắt hắn trong nháy mắt lạnh như băng làm cho nàng có chút sợ hãi.
“Công tử, người không biết nàng ta sao?” Nam tử áo xám nhìn sự thay đổi biểu cảm của hai người trước mắt, kinh ngạc vô cùng.
“Xảy ra chuyện gì, nàng ta là ai?” Tiêu Hồng Phi hỏi, mơ hồ cảm thấy chuyện này có cái gì đó không đúng.
“Hoa tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta có cần đi ra ngoài trốn một thời gian không?” Vũ nhi lo lắng hỏi Hoa Tố Vấn.
Hoa Tố Vấn suy tư một chút: “Thành bị phá cũng đã hai ngày, những quan binh kia
dường như cũng không giết người cướp bóc, vậy nên không cần đi ra ngoài
trốn đâu.”
“Ừm, hình
như quan binh lần này không giống những lần trước đây.” Vũ nhi cũng có
cùng suy nghĩ, trước kia không phải chưa từng xảy ra chiến tranh, lần
nào quan binh phá thành mà không đốt thành, cướp giật.
“Không biết ai là người cầm quân?”
“Muội nào biết.” Vũ nhi cười nói, “muội đối với những chuyện đánh đánh giết giết kia không có hứng thú.”
“Tiểu thư, tiểu thư! Không hay rồi, nhà chúng ta đã bị quân đội bao vây!” Gia đinh giữ cửa nhanh chóng chạy vào, bẩm báo.
“Sao có thể như vậy!” Vũ nhi lời còn chưa dứt liền thấy một đám người đã vào sân.
Dẫn đầu là một nam tử cao lớn tuấn lãng, người mặc áo giáp, hông đeo kiếm nặng,
hắn vừa vào viện liền sang sảng cười ha ha nói: “Vốn nghe nói Kiều lão
gia là hương thân đức cao vọng trọng ở Hoàn Thành, Tôn Sách lần này là
đặc biệt đến viếng thăm!”
Hắn đi đến trước mặt Vũ nhi liền dừng lại. Thật là một tuyệt sắc mỹ nhân, mày dài như vẽ, mắt như nước mùa thu, môi hồng răng trắng, da trắng như tuyết,
tuy chỉ là lẳng lặng đứng, lại tự nhiên toát ra một tư thái thướt tha.
“Vậy xin
ngài chờ chốc lát, ta sẽ đi mời cha ta ra.” Vũ nhi cũng biết nam nhân
trước mặt không dễ chọc, nói rồi xoay người muốn đi vào nhà.
“Không
cần!” Nam nhân kéo cánh tay nàng lại, “ta nghe nói thân thể Kiều lão gia không khỏe, ta đi vào bái kiến ông ấy là được.” Tay hắn giữ chặt cánh
tay nàng không buông.
Trong mắt Vũ nhi hiện lên một tia sợ hãi, nhẹ nhàng tránh né, nhưng lại không tránh thoát được.
“Xin ngươi buông nàng ra!” Hoa Tố Vấn đi lên trước, chỉ vào tay Tôn Sách, lạnh lùng nói.
Lại là một tuyệt sắc mỹ nhân! Tôn Sách híp hai mắt lại, xem ra tin đồn trước đó
không hề sai, những người ở Hoàn Thành đều nói hai nữ nhi của Kiều Quốc
lão đều có dung mạo quốc sắc thiên hương, quả nhiên đúng vậy! Trong lòng hắn lập tức có tính toán, khẽ mỉm cười, buông tay đang giữ tay Đại Kiều ra, đi vào trong nhà.
Sáng sớm
đầu đông trời u ám, gió lạnh tiêu điều rít gào thổi đến thiếu nữ ngồi
bên cạnh giếng. Thiếu nữ lặng yên ngồi, nhìn nước giếng thật sâu, nước
mắt trong suốt từng giọt từng giọt nhỏ xuống giếng.
“Không muốn gả thì đừng gả.” Hoa Tố Vấn đi đến bên cạnh giếng, khẽ xoa đầu vai Vũ nhi, nhẹ nhàng nói.
Vũ nhi nâng đôi mắt mang lệ lên: “Gả hay không muội được quyền quyết định sao?”
Hôm qua
cái người gọi là Tôn Sách kia đến, nửa mang uy hiếp hướng phụ thân xin
cưới, phụ thân đã lớn tuổi, dù có không muốn cũng có thể làm sao? Vì phụ thân, nàng không muốn gả cũng phải gả.
“Chỉ là đã làm liên lụy tới tỷ, Hoa tỷ tỷ.” Vũ nhi trong lòng áy náy, vốn chỉ là
để cho cha già an tâm mới năn nỉ tỷ ấy giả làm muội muội, nhưng thật
không ngờ lại làm liên lụy tới tỷ ấy.
Tôn Sách
hướng phụ thân cầu hôn cả hai tỷ muội nàng, một người gả cho hắn, một
người gả cho nghĩa đệ hắn. Nàng mặc dù ngàn vạn lần không muốn cũng
không thể làm sao hơn. Nhưng mà, Hoa tỷ tỷ thì vốn không cần gặp phải
chuyện bất công như vậy.
“Chúng ta cùng nhau trốn đi.” Hoa Tố Vấn nói.
“Tỷ trốn
đi, Hoa tỷ tỷ! Còn muội thì không thể trốn, Phụ thân muội còn đang ở
đây, sao muội có thể vì mình mà không quan tâm đến người được.” Vũ nhi
lệ như suối trào, “khuya hôm nay tỷ đi đi, tỷ cứ yên tâm mà đi, mọi
chuyện sau đó để cho muội lo liệu.”
“Ta sợ bọn họ sẽ gây bất lợi với muội.”
“Sẽ không, hắn muốn lấy muội, dù thế nào cũng sẽ không giết muội đâu.” Vũ nhi mang chút thê thảm khẽ mỉm cười, làm cho tim Hoa Tố Vấn không kiềm được mà
nhói lên.
“Ngươi họ gì?” Tiêu Hồng Phi nhìn cô gái quá giống nàng trước mắt hỏi.
“Ta…” Tiểu Kiều rũ mí mắt xuống, lúc đầu lừa họ nói rằng mình họ Lý là vì sợ bọn
họ sẽ gây bất lợi với phụ thân và tỷ tỷ, nhưng bây giờ…
“Nhà ngươi ở đâu, ta phái người đưa ngươi trở về.” Không muốn nói thì khỏi nói, đưa trở về là được, Tiêu Hồng Phi hỏi tiếp.
Tiểu Kiều
lông mi hơi vểnh, mí mắt run nhè nhẹ một chút, nam nhân này nói muốn đưa nàng về nhà! Nhưng mà… vì sao trong lòng lại có một chút không muốn?
“Ta không có nhà.” Nói ra câu này xong, chính nàng cũng tự giật mình,
sao có thể nói lời như vậy!
Trong lòng Tiêu Hồng Phi không khỏi run lên, câu nói này quen thuộc biết bao,
giống như từ miệng của nàng nói ra. Tại sao lại trùng hợp như vậy, cô
gái rất giống nàng này thế mà lại nói ra câu cũng giống với nàng!
Dưới ánh nến nhàn nhạt, một cô gái xinh đẹp tay chống má trầm tư.
Có lẽ hắn
đã tin tưởng nàng, bởi vì hắn không hỏi gì thêm liền giữ nàng lại, còn
điều phòng của nàng đến bên cạnh phòng hắn. Vì sao hắn lại chuyển nàng
đến bên cạnh phòng nhỉ? Tiểu Kiều nghĩ vậy, tim liền đập thình thịch,
hắn có phải hay không… ít nhất là có hảo cảm với nàng rồi? Nếu không, vì sao lại ôm nàng như vậy? Nhưng mà, lại vì sao thoáng cái đã trở nên
lạnh lùng tàn khốc thế kia?
Lòng của thiếu nữ lúc lạnh lúc nóng, rơi vào trong mâu thuẫn của lưới tình.
Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, khi đi đến cửa phòng nàng thì dừng lại.
Tim Tiểu
Kiều trong nháy mắt đập mãnh liệt, hắn là đến tìm nàng sao? Nàng đứng
dậy, đang định ra mở cửa, rồi lại do dự. Nàng nên rụt rè một chút thì
hơn.
Tiếng bước chân chỉ là dừng một chút, lại tiếp tục đi về phía trước, đi tới phòng
bên cạnh. Lòng Tiểu Kiều hơi mất mát, bước chân cũng không tự chủ được
đi đến cửa, nàng mở cửa.
Tiêu Hồng
Phi có chút say, buổi tối cùng phụ thân uống không ít rượu, mấy năm gần
đây cũng không uống nhiều rượu như vậy. Vừa rồi lúc hắn đi đến trước cửa phòng cô gái kia, thiếu chút nữa đã đi vào. Hắn cũng không muốn làm gì, chỉ là muốn nhìn khuôn mặt nàng ta một chút, khuôn mặt nàng ta thật sự
là quá giống nàng, hắn chỉ là rất nhớ nàng! Nhất là sau khi uống rượu.
Nam nhân kia là anh tuấn biết nhường nào, Tiểu Kiều đỏ mặt, sợ hãi gọi một tiếng: “Công tử.”
Tiêu Hồng
Phi xoay người lại, dưới ánh trăng mông lung, người thương yêu đứng ngay trước mặt mình. Trong lòng hắn trào lên một đợt sóng, một tay ôm nàng
ta vào trong lòng, không chút suy nghĩ liền áp môi đến. (NY: ghét anh này ghê L, biết là không phải rồi mà còn zậy nữa.)