Y Nữ Lạnh Nhạt Vs Tướng Quân Nóng Tính

Chương 29: Chương 29: Nam Tử Làm Động Lòng Người




Tiểu Kiều một trận mê muội, bất thình lình bị hôn nên có chút hoảng, nhưng tiếp đó trong lòng lại dâng lên một nỗi vui mừng. Hắn hôn nàng, còn hôn đến nhiệt liệt như vậy, cảm xúc của hắn mãnh liệt như lửa, nhanh chóng đốt lên tình cảm mãnh liệt trong lòng nàng.

Không! Không phải là nàng! Ngay vào lúc Tiểu Kiều không lưu loát chuẩn bị đáp trả hắn, Tiêu Hồng Phi lại nhanh chóng đẩy nàng ta ra. Đó không phải là hương vị của nàng, hương vị của nàng tốt đẹp như vậy, hắn không thể nào lầm được. Trong nháy mắt hắn thanh tỉnh không ít, nhìn rõ người trước mắt. “Xin lỗi, ta uống rượu say.” Hắn nói.

Trái tim Tiểu Kiều trong nháy mắt từ đỉnh núi rớt xuống đáy cốc, vì sao, vì sao lại như vậy, vì sao hắn cứ luôn như vậy, khi mà nàng chuẩn bị giao trái tim cho hắn, hắn lại lạnh nhạt với nàng! Đã như vậy, vì sao lúc đầu lại muốn trêu chọc trái tim vốn đã không yên bình của nàng! Trong mắt của nàng hiển hiện nước mắt nhàn nhạt.

“Ta uống rượu say, cho nên nhận lầm ngươi thành người khác.” Tiêu Hồng Phi nhìn thấy bộ dạng đáng thương đau đớn của nàng, trong lòng không nỡ, vẫn nên nói thật thì hơn.

Tiểu Kiều xoay người chạy như bay về phòng, trong lòng quặn đau từng hồi, nước mắt cuối cùng cũng không nén được nữa mà chảy xuống. Nàng đột nhiên hiểu rõ, thì ra thâm tình trong mắt hắn, nhiệt tình của hắn, đều không phải dành cho nàng, hắn chỉ coi nàng như vật thay thế cho một nữ nhân khác! Là nữ nhân tên “Tố Vấn” kia sao? Khi lần đầu tiên hắn ôm nàng vào lòng đã gọi cái tên ấy.

Ánh trăng cũng tạm được, ít nhất có thể giúp nàng thấy rõ đường đi ra ngoài.

Hoa Tố Vấn đeo bọc hành lý đơn giản, lặng lẽ ra khỏi phòng mình, đi tới hậu viện.

Cửa hậu viện đã sớm bị khóa, nhưng mà nàng có chìa khóa, là Vũ nhi cho nàng. Nàng lấy chìa khóa nhanh nhẹn mở cửa, đi ra ngoài viện. Mặc dù không nỡ rời khỏi nơi này, nhưng mà trong lòng lại thoải mái hơn nhiều, nàng nhẹ nhàng thở một hơi.

Thế nhưng nàng còn chưa kịp thở ra hết đã bị hai nam nhân cản đường đi. “Đã trễ thế này, ai cũng không được ra khỏi viện!” Một người nam nhân trong đó nói.

“Các ngươi là ai?” Hoa Tố Vấn quan sát nam nhân trước mắt, xem bộ dáng của bọn họ giống như là binh lính.

Quả nhiên, nam nhân nọ trả lời: “Chúng ta là do Tôn Sách tướng quân phái tới, chịu trách nhiệm canh gác nơi này. Tôn tướng quân nói, buổi tối ai cũng không được tùy tiện ra ngoài!”

“Ta là nha hoàn nhà này, thân nhân của ta bị bệnh, ta vội vã trở về thăm ông ấy, các người linh hoạt châm chước cho ta đi!” Hoa Tố Vấn giả bộ lo lắng nói.

“Không được!” Nam nhân kiên quyết không cho.

“Không được thì ta cũng phải trở về!” Hoa Tố Vấn cũng kiên quyết nói, tính tình quật cường lại nổi lên.

“Có chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, từ chỗ tối đột nhiên có một người đi tới hỏi.

Hai nam nhân lập tức cung kính gọi một tiếng “Công tử “, sau đó đứng qua một bên.

Hoa Tố Vấn nhìn theo hướng người tới, chỉ thấy dưới ánh trăng màu trắng bạc, một nam nhân cao gầy tuấn dật đang chậm rãi đi về phía nàng. Ngũ quan hắn anh tuấn mang theo một chút khí độ của người đọc sách, ánh mắt sáng ngời lộ ra một tia cơ trí, khóe môi nhếch lên mỉm cười lộ ra một tia bình tĩnh. Không thể nghi ngờ hắn chính là một nam nhân sẽ khiến nữ nhân động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà trong đầu Hoa Tố Vấn lại hiện lên hình bóng của một nam nhân khác, đó là một nam nhân khiến nàng vừa nghĩ tới sẽ ngọt ngào sẽ vì hắn mà đau lòng! Cũng là nam nhân duy nhất trong lòng nàng!

Chu Du mỉm cười nhìn nữ nhân trước mắt có gương mặt đen như nhọ nồi, nàng có một đôi mắt đẹp, bên trong đó hiển lộ một loại hào quang.

“Ngươi là thủ lĩnh của bọn họ?” Hoa Tố Vấn lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy thì thế nào?” Chu Du đáp, càng thêm hứng thú nhìn nàng, nữ nhân này tuyệt đối không phải nha hoàn!

“Ta muốn đi ra ngoài, người nhà của ta bị bệnh, ta vội vã trở về thăm ông ấy.”

“Như vậy đi, ta cho hắn cùng ngươi trở về, nếu như ngươi thiếu cái gì cứ việc bảo hắn mua.” Chu Du vẫn mỉm cười như cũ, lời nói dối của nàng rất kém, thế mà nàng lại nói giống như cây ngay không sợ chết đứng vậy.

“Không cần, hắn đi theo ta sợ sẽ hù dọa người nhà của ta.” Hoa Tố Vấn nói.

Không phải nha hoàn thì chính là tiểu thư! Nghe nói hai vị tiểu thư Kiều gia đều rất đẹp, tại sao lại xấu như vậy? Chu Du khom lưng kề sát mặt nàng, nhìn một hồi, chợt hiểu ra nở nụ cười, đã nói mà, mắt đẹp như vậy làm sao lại ở trên một gương mặt xấu xí được chứ?

Hoa Tố Vấn thấy hắn nhìn chằm chằm vào mắt mình, một cảm giác lạnh từ lòng bàn chân chạy lên, ánh mắt hắn mặc dù rất ôn hòa, nhưng dường như lại có thể xuyên thấu lòng người. Xem ra, tối nay không đi được rồi.

“Đưa cô nương này trở lại Kiều phủ.” Chu Du ôn hòa nói, nhưng trong giọng nói lại biểu hiện ra uy quyền không cho phép từ chối.

“Không cần đưa, ta tự đi được.” Hoa Tố Vấn xoay người từ cửa sau đi ngược trở về.

Chu Du nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng nhàn nhạt nở nụ cười, vốn tối nay hắn đến là muốn lén nhìn xem cô gái mà đại ca hỏi cưới cho hắn có bộ dạng thế nào. Đại ca nói Kiều nhị tiểu thư bộ dạng cũng rất xinh đẹp, chỉ là không đủ dịu dàng, nhưng mà, cưới một cô gái như vậy dường như cũng không tệ lắm!

Hoa Đà đã rời khỏi Hoàn thành từ nửa tháng trước, còn nàng đâu rồi? Nàng từng nói sẽ ở Hoàn thành chờ hắn trở lại, nhưng vì sao lại tìm không thấy nàng chứ?

Tiêu Hồng Phi sốt ruột đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Hoàn thành, hắn nghe ngóng được trước đó Hoa Đà quả thực có dẫn theo một nữ đại phu, nhưng từ sau khi ông ta đi khỏi thì không ai biết về hành tung của nữ đại phu kia nữa. Chẳng lẽ nàng đi theo Hoa Đà rồi sao? Không! Sẽ không! Nàng đã nói sẽ ở Hoàn thành đợi hắn thì nhất định sẽ giữ lời! Nữ nhân, nàng đang ở đâu?

Tiểu Kiều lẳng lặng đi theo sau lưng Tiêu Hồng Phi, nhìn bộ dạng lòng nóng như lửa đốt của hắn, trong lòng không khỏi từng đợt chua xót. Nhưng mà, nàng đã hạ quyết tâm, chỉ cần một ngày hắn không tìm được nàng ta, nàng liền một ngày không rời khỏi hắn. Nàng không cách nào quên được ánh mắt tràn ngập thâm tình đó, mặc dù nàng biết rõ đó là dành cho một nữ nhân khác. Nàng càng cảm thấy hắn đối với nàng vô tình nàng lại càng yêu hắn, yêu sự thâm tình của hắn, yêu sự chung thủy của hắn, nàng hy vọng dùng thâm tình của mình để cảm động hắn, dao động hắn, cho nên nàng đi theo hắn xuống núi vào Hoàn thành.

Tiêu Hồng Phi dừng bước, quay đầu lại nhìn nữ nhân phía sau, nàng ta đã đi theo hắn suốt từ trên núi cho tới tận đây. “Vì sao ngươi lại đi theo ta?” Hắn hỏi.

“Bọn họ đều nói ta là nữ nhân của huynh, ta có thể nào không đi theo huynh xuống núi?” Tiểu Kiều trả lời.

“Ta đã từng nói với ngươi, bọn họ đã hiểu lầm, ngươi chỉ là có vẻ ngoài rất giống nữ nhân của ta, cho nên mới bị bắt nhầm lên núi.”

Chân tướng đều thường tàn khốc, Tiểu Kiều đau lòng một chút, nhưng nàng vẫn nói: “Huynh không cần lo cho ta, huynh cứ làm chuyện của huynh là được.”

Tiêu Hồng Phi xoay người bỏ đi, nếu nàng ta muốn đi cùng thì cứ đi theo, đối với nữ nhân chỉ có tàn nhẫn tổn thương mới có thể làm cho họ hết hy vọng. Hắn chưa bao giờ thương tiếc nữ nhân, ngoại trừ Tố Vấn của hắn!

“Ôi, bà biết gì chưa, Đại Kiều Tiểu Kiều sắp lập gia đình rồi!” Đoạn đối thoại của hai nữ nhân trên đường làm cho lòng Tiểu Kiều run sợ một chút, nàng dừng bước.

“Thật sao, gả cho ai vậy? Nghe nói các nàng ấy đều xinh đẹp tựa thiên tiên, có nam nhân nào xứng đôi được với các nàng à?”

“Đương nhiên là mỹ nhân xứng với anh hùng rồi! Hiện tại ai là lớn nhất trong Hoàn thành chúng ta nào?”

“Là Tôn tướng quân và huynh đệ của hắn.”

“Nghe nói bọn họ đã hướng Kiều Quốc Lão xin cưới, muốn chia nhau cưới hai tỷ muội kia, Kiều Quốc Lão dường như không muốn lắm, nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo bọn họ chính là người nắm binh quyền chứ!”

Tiểu Kiều nghe thế không khỏi bước nhanh hơn đuổi kịp Tiêu Hồng Phi. Nàng không thể trở về! Mặc dù rất nhớ tỷ tỷ cùng phụ thân của nàng, nhưng hiện tại nàng không thể trở về! Nàng không thể gả cho một nam nhân chưa từng gặp mặt, nhất là khi trong lòng nàng đã có hắn. Xin lỗi, tỷ tỷ và phụ thân! Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của con! Nàng thầm nói dưới đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.