Hoa Tố Vấn ngồi trong phòng kinh ngạc nhìn hỉ phục chất đống ở trên
giường. Đó là do Tôn Sách sai người đưa tới, nàng và Vũ nhi mỗi người
một bộ. Ngày mai các nàng sẽ phải đồng thời ngồi lên kiệu hoa chia nhau
thành thân với hai nam nhân kia!
Từ sau đêm đó, Tôn Sách đã tăng cường canh gác đối với Kiều phủ, nhất định là do nam nhân kia cáo trạng! Nàng âm thầm quan sát rất lâu, phát
hiện căn bản không có cách nào chạy thoát. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ
thật sự phải lên cái kiệu hoa kia sao!
Tối hôm qua nàng nhìn thấy trong phòng đặt một tờ giấy, trên tờ giấy
viết: Nếu như cô nương biết nghĩ cho cha mình và tỷ tỷ thì hãy ngoan
ngoãn lên kiệu hoa đi. Nàng biết rõ tám phần là nam nhân kia viết, hiện
tại cho dù nàng muốn chạy trốn cũng không thể, nàng không thể vì mình mà liên lụy hai cha con Kiều lão! Chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh,
biết đâu ngày thành thân có thể thừa dịp bận rộn mà chạy trốn thì sao?
Nhiều ngày mây đen cuối cùng cũng thấy được ánh nắng mặt trời, dường
như ngay cả ông trời cũng vui mừng vì hôn lễ sắp cử hành này. Nhưng mà,
nữ nhân ngồi trong kiệu hoa lại tuyệt không vui mừng.
Hoa Tố Vấn ngồi trong kiệu, mày nhíu chặt lại, từ lúc rời khuê phòng
đến lúc lên kiệu hoa, đều là do bà mối mà Tôn Sách mời tới dắt đi, chung quanh là binh sĩ hộ tống, căn bản không có cơ hội chạy trốn. Thậm chí
vào trước lúc ra cửa, bà mối còn hỏi nàng có muốn đi mao xí hay không,
đồng thời nhiều lần dặn dò trên đường không được ra khỏi kiệu. Làm sao
bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải bái đường sao?
Ngoài kiệu là tiếng đánh trống thổi kèn, ồn ào làm cho nàng phiền
lòng. Hoa Tố Vấn nhấc khăn voan lên, khẽ vén một góc màn kiệu, nhìn ra
bên ngoài.
Hai bên đường ngoài kiệu có rất nhiều người vây xem, chắc là ai cũng
muốn nhìn xem quang cảnh hai mỹ nữ nổi tiếng Hoàn thành gả trượng phu sẽ như thế nào. Hoa Tố Vấn tùy ý nhìn sang đám người bên đường, ánh mắt
bỗng nhiên dừng lại.
Một nam nhân cao lớn đang khó khăn đi qua trong đám người, hắn rất
cao lớn, cao hơn so với người bình thường, cho nên rất dễ thấy được.
Là chàng ấy! Chỉ cần nhìn một cái, Hoa Tố Vấn liền có thể nhận định
nam nhân kia chính là người đó! Là nam nhân nàng ngày nhớ đêm mong!
“Tiêu…” Một chữ vừa tới bên miệng, nhưng lại im bặt. Không! Nàng
không thể gọi chàng ấy vào lúc này, như vậy chỉ là hại chàng ấy mà thôi! Chỉ cần nàng gọi, chàng ấy nhất định sẽ liều lĩnh tới cứu nàng, nhưng
mà, binh sĩ đi theo không dưới trăm người, những binh sĩ này đều được
huấn luyện nghiêm chỉnh. Huống chi, hai tân lang trên hai con ngựa cao
to phía trước cũng không phải nhân vật bình thường.
Không có gì đau đớn hơn điều này, rõ ràng người yêu gần trong gang
tấc lại không thể gặp nhau! Hoa Tố Vấn lòng đau từng hồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng lướt qua trước mắt nàng.
Tiêu Hồng Phi dừng bước, nhìn thoáng qua kiệu hoa. Không biết tại sao vừa rồi hắn dường như lờ mờ nghe được tiếng nàng gọi hắn, hắn cảm thấy
nàng dường như đang ở rất gần hắn. Hắn nhìn lướt qua đám người chung
quanh một lượt, không khỏi có chút thất vọng, nếu như nàng ở đây, mặc kệ nàng giả trang thành bộ dáng gì hắn đều có thể nhận ra nàng, nhưng mà,
nàng căn bản không có ở trong những người kia.
Tiểu Kiều ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin vào tai mình. Vừa rồi hai người kia là nói như vậy ư, bọn họ nói hai nữ nhi Kiều gia hôm
nay đồng thời xuất giá, người trên ngựa phía trước chính là tân lang.
Chẳng lẽ tỷ tỷ đã tìm người khác thay thế nàng? Dù sao hai tỷ muội bọn
họ rất ít đi ra ngoài, những người bên ngoài từng nhìn thấy qua dung mạo của bọn họ cũng không nhiều lắm. Nàng nhịn không được lập tức quay đầu nhìn hai nam nhân trên ngựa phía trước, tỷ tỷ gả cho người nào vậy? Mặc kệ là gả cho người nào cũng không uất ức. Nghĩ như vậy, áy náy trong
lòng nàng đối với tỷ tỷ cùng thế thân cũng giảm đi không ít. Hi vọng hai người đều có thể hạnh phúc! Nàng thầm chúc phúc trong lòng.
Tiêu Hồng Phi có cảm giác y phục của mình bị người ta khẽ túm lấy, hắn đè nén không kiên nhẫn trong lòng, quay đầu lại.
“Huynh có thể đưa ta về nhà không?” Tiểu Kiều hỏi.
Tiêu Hồng Phi hơi nhướng mày, không phải nàng ta nói mình không có nhà sao? Tại sao phải nói dối?
“Ta là vì không muốn gả cho nam nhân mình không thích nên mới bỏ nhà
đi.” Tiểu Kiều nhìn ra hoài nghi của Tiêu Hồng Phi, vội vàng dùng một
lời nói dối khác để che giấu, “hiện tại chuyện đã lâu như vậy, nhà trai
chắc là đã từ hôn.” Trước kia nàng chưa bao giờ thế này, nhưng vì người
nam nhân này…
Tiêu Hồng Phi vốn muốn nói không, nhưng nhìn khuôn mặt nàng ta rất
giống khuôn mặt nàng thì lại không đành lòng cự tuyệt. Khuôn mặt nàng ta xinh đẹp như vậy, một mình đi trên đường có lẽ sẽ đưa tới nhiều chuyện
phiền phức, thôi, xem như làm chuyện tốt đi.
“Nhị tiểu thư! Sao người lại trở về rồi!” Tiểu nha hoàn nhìn tiểu thư một thân y phục màu trắng trước mắt, kinh ngạc đến nỗi cằm cũng không
khép được. Không phải nàng ấy vừa mới ngồi lên kiệu hoa đi rồi sao!
“Cha ta đâu?” Tiểu Kiều không để ý đến nha hoàn, đi thẳng về hướng
phòng phụ thân. Nàng ở trên đường nghe nói phụ thân vì bị buộc phải gả
nữ nhi trong lòng không vui nên cự tuyệt tham gia hôn lễ.
Trong phòng, một nam nhân già nua ngồi trên giường lặng lẽ rơi lệ,
trái tim ông vào thời khắc nữ nhi xuất giá kia đã bị lấy mất. Đại nữ nhi đêm qua kéo tay ông rơi lệ nhiều lần nói đợi nàng ở bên kia ổn định
nhất định sẽ nghĩ cách đón ông qua sống cùng. Ông chỉ có thể cùng nàng
rơi lệ chứ không có chút biện pháp nào.
“Phụ thân!” Tiểu Kiều trong nháy mắt bước vào phòng nước mắt liền rơi xuống, đây là phụ thân nàng sao, phụ thân phong thái tràn trề của nàng
từ khi nào đã trở nên già nua như vậy?
Người Kiều Quốc lão run lên, không thể tin vào tai mình, kia rõ ràng
là giọng nói điềm đạm của tiểu nữ nhi! Ông quay đầu lại thì nhìn thấy
tiểu công chúa mình yêu thương nhất đang nhào vào lòng mình.
Tiêu Hồng Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được trong lòng
lại có chút chua xót nổi lên, hắn nhớ tới nàng, nàng luôn nói mình không có nhà, chưa từng nhắc đến thân nhân. Nàng nhất định là trải qua nỗi
thống khổ rất lớn của việc mất đi thân nhân rồi, đợi khi tìm được nàng,
mặc kệ như thế nào hắn cũng sẽ không bao giờ rời nàng đi nữa!
“Huynh phải đi sao?” Trong viện, Tiểu Kiều nhìn bóng lưng hắn hỏi, trong lòng chua xót một trận.
Tiêu Hồng Phi gật đầu: “Ta muốn đi tìm người.”
“Ta giúp huynh tìm nhé, cha ta ở Hoàn thành vẫn có chút danh tiếng,
ta có thể nhờ bằng hữu của ông ấy giúp huynh tìm.” Tiểu Kiều vội vàng
nói.
Tiêu Hồng Phi dừng bước, hắn có chút động tâm. Mặc dù Hoàn thành cũng không xem là lớn, nhưng nàng đã thay đổi dung mạo thật của mình, nếu
như có người hỗ trợ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
“Tiêu đại ca, huynh ở lại nhà ta vài ngày đi, Hoàn thành không xem là lớn, nhất định có thể tìm được nàng ấy.” Tiểu Kiều vội vàng bổ sung
thêm một câu, trông thấy Tiêu Hồng Phi gật đầu, trong lòng mừng rỡ như
điên.
Vừa rồi từ lời của nha hoàn đã đơn giản biết một chút tình hình trong nhà sau khi mình bị bắt đi, theo những gì nha hoàn kể lại, nàng mơ hồ
có thể đoán được, người đã gả thay nàng chính là người huynh ấy muốn
tìm! Biết được tin này, trong lòng Tiểu Kiều có cảm giác nói không nên
lời, nàng đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn không thể nói rõ chân tướng
với Tiêu Hồng Phi. Nàng ta đã gả cho người khác, huynh ấy đi sẽ chỉ dẫn
tới nguy hiểm, nếu nàng ta đã gả thay nàng, vậy để cho nàng thay nàng ta chiếu cố huynh ấy đi! Hiện tại phải giữ huynh ấy lại trước, dần dần nếu không tìm được nàng ta huynh ấy sẽ hết hy vọng thôi.(NY: đúng là nữ nhân xấu xa mà, NV: ghét ghét)
Tình yêu, sẽ khiến con người ta coi thường sinh tử, cũng sẽ khiến con người ta trở nên ích kỷ!