Y Nữ Lạnh Nhạt Vs Tướng Quân Nóng Tính

Chương 31: Chương 31: Ta Không Phải Là Nữ Nhân Ngài Muốn Thành Thân




Nến đỏ chập chờn, chữ hỷ đỏ thẫm, màn giường đỏ tươi, còn có chăn dày đỏ thẫm mới tinh, tất cả đều là màu đỏ, tràn ngập không khí vui mừng. Hỉ bà và các nha hoàn đã rời khỏi, để tân nương tử một mình lặng lẽ chờ tân lang say khướt đến động phòng.

Hoa Tố Vấn kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống, từ bên giường đi tới bàn ghế bên cạnh ngồi xuống, nàng không muốn ngồi ở trên giường như thế, bởi vì nàng căn bản không đồng ý làm chủ nhân của cái giường kia.

Cửa khẽ vang lên một tiếng, liền bị đẩy ra. Nam tử cao gầy anh tuấn mang theo nụ cười đặc trưng của hắn đi đến. Từ rất xa Hoa Tố Vấn đã ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nhưng nhìn bộ dạng hắn bước đi căn bản không hề có dấu hiệu say.

Nếu như say thì tốt hơn! Hoa Tố Vấn thầm thở dài trong lòng một hơi, nhăn mày lại. Làm thế nào để bình yên vượt qua đêm nay đây?

Là nàng! Hắn nhận ra cặp mắt kia, đây mới là dung mạo thật sự của nàng chứ, quả nhiên là dung mạo khuynh thành! Chu Du nhàn nhạt cười, trong lòng rất vừa ý. “Tân nương không nên tự mình mở khăn voan.” Hắn nói.

“Ta không phải là tân nương của ngài.” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói.

“Nàng không phải thì ai phải?”

“Nhị tiểu thư của Kiều gia.”

“Chẳng lẽ nàng không phải nhị tiểu thư của Kiều gia sao?”

“Ta tên là Hoa Tố Vấn.” Hoa Tố Vấn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói từng chữ từng câu.

Chu Du có chút bất ngờ, nhìn vẻ mặt nàng không giống như đang nói dối, chẳng lẽ Kiều gia tìm nữ nhân khác để thay thế nhị tiểu thư thật sự sao? Nhưng mà… trong lòng Chu Du dâng lên một loại tình cảm nho nhỏ, nàng thật sự có chút là khẩu vị của hắn.

“Nàng biết lời nàng nói ra sẽ có hậu quả gì không, bất kể như thế nào nàng cũng phải có trách nhiệm với phụ thân và tỷ tỷ của nàng.” Chu Du thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói.

Lòng Hoa Tố Vấn trầm xuống, hiện tại hai cha con Kiều gia đã thành nhược điểm trí mạng của nàng, mặc dù nàng cũng không tính là thiện lương, nhưng cũng không muốn vì mình mà làm cho hai người bỏ mạng.

“Cho nên, nàng hãy cứ ngoan ngoãn làm tân nương của ta đi.” Chu Du khôi phục lại mỉm cười trên mặt, từ từ đến gần nàng. Dung nhan tươi đẹp dưới ánh nến kia thoạt nhìn lại động lòng người như vậy.

Hoa Tố Vấn bắt đầu cảnh giác, lui về sau hai bước. Không được! Nàng không thể ở chỗ này! Nàng chạy về hướng cửa, mới vừa chạy hai bước, cánh tay lại bị giữ chặt.

“Nàng thật sự không định lo lắng cho phụ thân và tỷ tỷ nữa sao?” Chu Du lạnh lùng cười, mang theo giọng điệu đe dọa.

Hẳn là không, bất kể như thế nào thì Tôn Sách cũng đã cưới Vũ nhi, cho dù là chuyện nàng đã lừa gạt bọn họ, hắn cũng không đến mức làm ra chuyện quá tuyệt tình với Vũ nhi. Nghĩ tới đây, Hoa Tố Vấn dần dần bình tĩnh trở lại, nam nhân này chỉ đang hù dọa nàng mà thôi. “Bọn họ cũng không phải là phụ thân và tỷ tỷ thật sự của ta, vì sao ta phải lo lắng cho bọn họ?” Nàng trả lời, bình tĩnh nhìn Chu Du.

“Nàng là đi không được.” Hắn nói, buông lỏng tay nàng ra. Mặc dù nàng nói không quan tâm hai cha con kia, nhưng hắn biết rõ đó là nói dối, nếu như nàng không quan tâm sinh tử của bọn họ, làm sao lại ngoan ngoãn gả đến đây?

Hắn nói rất đúng, cho dù nàng từ cửa phòng này đi ra ngoài thì cũng chạy không thoát cái nhà này. Hoa Tố Vấn khẽ sờ cánh tay bị giữ đau, một lần nữa đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, nếu đã không đi được, hay là nghĩ biện pháp khác vậy. Hắn là Chu Du, là nam nhân tài hoa hơn người, nam nhân như vậy bình thường đều có tự tôn rất cao, hẳn là sẽ không làm ra chuyện cưỡng bách nữ nhân đâu.

“Ta không phải nữ nhân ngài muốn thành thân.” Hoa Tố Vấn nhìn hắn lạnh lùng nói rõ.

“Bất kể như thế nào, người cùng ta bái đường chính là nàng.” Chu Du nói, nữ nhân này rất nhiều tâm kế, phải cẩn thận ứng phó.

“Nhưng mà bái đường cùng ngài cũng không phải là ý muốn của ta. Ta nghĩ chính ngài phải rất rõ ràng ta và đại tiểu thư của Kiều gia là gả cho các người thế nào!”

Nhanh mồm nhanh miệng! Không chỉ có nhanh mồm nhanh miệng còn rất thông minh, biết dùng lời lẽ để đáp trả, nhưng mà nàng không biết như vậy chỉ làm nổi lên dục vọng chinh phục của nam nhân ư, nữ nhân và ngựa tốt cũng như nhau, càng khó khống chế càng làm cho nam nhân muốn khống chế. “Nữ nhân như vậy nếu như có thể chinh phục, nhất định sẽ một lòng một dạ đi theo ngươi.” Chu Du nghĩ thầm trong lòng, hạ quyết tâm, hắn phải chinh phục nữ nhân thông minh lại xinh đẹp này.

“Nàng đang ở đâu vậy?” Tiêu Hồng Phi đứng trong đêm đông gió rét nhìn trời khẽ hỏi. Hắn không cách nào ngủ được, trong lòng trong mắt đều tràn đầy bóng hình xinh đẹp của nàng, chẳng biết tại sao, lòng hắn luôn lo sợ bất an, luôn cảm giác dường như sẽ có chuyện gì đó xảy đến với nàng.

“Tiêu đại ca!” Bỗng nhiên một giọng nói dịu dàng vang lên, một cô gái xinh đẹp từ trong bóng tối chầm chậm đi tới.

Tiêu Hồng Phi nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái rồi lập tức dời mắt khỏi nàng ta, hắn không thể nhìn nàng ta, mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều nhịn không được nhớ tới nàng, mỗi lần nhớ tới nàng thì lòng hắn liền nén không được nỗi đau.

Tiểu Kiều nhìn Tiêu Hồng Phi quay lưng về phía mình, trong lòng không ngăn được đau xót, vì sao ngay cả liếc nhìn nàng nhiều hơn huynh ấy cũng không muốn? Nàng bổ nhào lên phía trước, ôm chặt tấm lưng rắn chắc ấm áp của hắn từ phía sau, nước mắt thi nhau chảy xuống: “Ta biết rõ huynh đang nhớ nàng ấy, huynh nhìn ta đi, coi ta như nàng ấy cũng được, ta không quan tâm đâu!”

Tiêu Hồng Phi tránh khỏi cánh tay nàng ta, ánh mắt nhìn nàng ta không có một chút độ ấm: “Không người nào có thể thay thế nàng ấy!” (NY: Ta thích câu này của Tiêu Hồng Phi)

“Ta không thể nào đi ra ngoài ngủ, trong đêm động phòng mà đi ra ngoài ngủ là sỉ nhục của nam nhân.” Chu Du buồn cười nhìn vẻ mặt đề phòng của Hoa Tố Vấn, tạm thời hắn còn chưa định Bá Vương ngạnh thượng cung (*), hắn còn muốn cùng nàng đọ sức một trận.

(*)“Bá vương ngạnh thượng cung”: “Bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” là chỉ cây cung rắn chắc phải dùng lực rất lớn mới kéo được, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

“Vậy ta đi ra ngoài ngủ, ta là nữ nhân.” Hoa Tố Vấn lập tức nói, mặc dù nàng biết rõ câu nói này rất buồn cười, nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra.

Chu Du khẽ nở nụ cười: “Nàng đi ra ngoài hay ta đi ra ngoài có gì khác nhau sao? Nàng không cần khẩn trương như vậy, yên tâm đi, Chu Du ta không phải loại người Bá Vương ngạnh thượng cung đâu.”

Hoa Tố Vấn thầm thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng, thân thể cũng không tự chủ trầm tĩnh lại. Chờ qua đêm nay sau này lại nghĩ biện pháp trốn đi.

“Ta biết rõ trong lòng nàng đang nghĩ gì.” Chu Du kề sát mặt nàng, nhẹ nhàng nói, “nàng không cần phải nghĩ cách chạy trốn, ta chỉ là không thích cưỡng bách nữ nhân, nhưng cũng sẽ không cho phép thê tử của ta chạy trốn!” Hắn đi đến trước tủ quần áo, từ bên trong lấy ra chăn đệm trải trên đất: “Tối nay nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất, có điều ta hi vọng không quá vài ngày, nàng sẽ cam tâm tình nguyện để ta ngủ bên cạnh nàng.”

Đêm nay dường như đặc biệt dài, Hoa Tố Vấn nằm trên giường chăn đệm mới tinh, nghe tiếng hít thở đều đều của nam nhân nằm dưới đất mà thế nào cũng không ngủ được. Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Hồng Phi cứ một lần lại một lần hiện lên trước mắt nàng. Chàng có biết rằng, ta đã cùng người khác bái đường!

Sáng sớm, Chu Du nhìn khuôn mặt đang trong giấc mộng trên giường, lông mi vừa dài vừa dày che trên mắt nàng, sống mũi xinh xắn thẳng tắp là thanh tú như vậy, môi đỏ thắm như cánh hoa hấp dẫn người ta. Thứ không hoàn mỹ chính là đôi mày đẹp của nàng hơi nhíu lại, giống như trong lúc ngủ vẫn mang theo phòng bị. Chu Du nhìn một chút, nhịn không được khẽ nở nụ cười, nữ nhân, một ngày nào đó ta sẽ chinh phục được nàng!

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, cũng chiếu lên người nam nhân đang đứng trước giường nàng. Hoa Tố Vấn từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân anh tuấn đắm chìm trong ánh mặt trời liền nhanh chóng ngồi dậy.

“Dáng vẻ nàng ngủ rất đẹp.” Hắn cười, dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn nhìn qua càng thêm mê người.

“Câu nói này ngài không nên nói với ta.” Mặc dù lời ca ngợi như vậy nghe vào rất động lòng người nhưng lại không đả động được đến lòng Hoa Tố Vấn.

“Vậy ta nên nói với ai?”

“Thê tử thật sự của ngài.”

“Người cùng ta bái đường là nàng, nên nàng chính là thê tử của ta.”

“Không! Ta không phải!” Hoa Tố Vấn lớn tiếng nói, “Ai cũng biết thê tử của ngài là Tiểu Kiều, mà ta không phải Tiểu Kiều!”

“Không cần biết nàng là ai, nàng chính là thê tử của ta!” Chu Du vẫn là khẽ cười, nhưng khẩu khí lại mang theo kiên quyết.

“Có tin tức chưa?”

“Vẫn chưa.” Tiểu Kiều rũ mí mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hồng Phi. Nàng không phải có ý muốn lừa huynh ấy, chỉ là không muốn để huynh ấy vì nữ nhân kia mà đi mạo hiểm.

“Ngươi không phải nói phụ thân ngươi có rất nhiều bằng hữu sao, chẳng lẽ bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua có một nữ đại phu như vậy?” Tiêu Hồng Phi sốt ruột hỏi, đã mấy ngày rồi, một chút tin tức của nàng cũng không có, sớm biết như vậy đã bảo người của phụ thân cùng xuống núi hỏi thăm.

“Huynh đừng quá sốt ruột, Tiêu đại ca, ta cũng mới vừa đi nhờ mấy thế bá ngày hôm qua thôi nên không nhanh như vậy đâu.” Tiểu Kiều cố gắng an ủi, nhưng lại cảm thấy lời của mình có vẻ không thuyết phục.

“Ta không thể cứ chờ như vậy, ta phải tự mình đi tìm!” Tiêu Hồng Phi nói xong đi nhanh ra khỏi cửa.

Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn đi ra cửa, hai hàng nước mắt không ngăn được mà rơi xuống. Nếu như, huynh ấy có thể đối tốt với nàng bằng một nửa người kia thì nàng dù có chết cũng mãn nguyện !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.