Hoa Tố Vấn ngơ ngác ngồi ngây ngốc, buông kim thêu trong tay xuống.
“Hoa tỷ tỷ, không phải tỷ vẫn đang nghĩ cách chạy trốn đấy chứ?” Vũ nhi bên cạnh cũng buông kim thêu xuống hỏi.
Hoa Tố
Vấn quay đầu nhìn nàng ấy, thành thân đã hai ngày, nàng ấy dường như trở nên đẹp hơn, trong dịu dàng lại thêm một phần quyến rũ. “Muội xem ra
rất hạnh phúc.” Nàng nói, chỉ có hạnh phúc mới làm cho nữ nhân trở nên
xinh đẹp hơn.
Vũ nhi
cúi đầu, trên gò má đỏ ửng lên: “Muội vốn nghĩ rằng chàng ấy là một
người lỗ mãng chỉ biết giết chóc, xem ra là muội hiểu lầm rồi, chàng ấy
không phải một người thô lỗ mà là một anh hùng.”
“Muội mới lấy hắn hai ngày mà đã hiểu hắn rồi sao, muội đừng quên trước khi xuất
giá ai là người khóc đến chết đi sống lại.” Đây là bi ai của nữ nhân cổ
đại sao, gả cho một người thì chỉ đành gắn bó tình cảm của bản thân với
người đó mà thôi.
“Có khi
để hiểu một người cũng không cần đến thời gian quá dài, chỉ cần một động tác thậm chí là một ánh mắt…” Vũ nhi ngẩng đầu lên, trong mắt có ước mơ và hạnh phúc, đó là ánh mắt yêu thương.
Hoa Tố
Vấn không nói gì, nàng ấy nói chẳng lẽ không đúng sao, có khi yêu một
người chỉ bởi vì một động tác hoặc một ánh mắt. “Chỉ cần muội hạnh phúc
là tốt rồi.” Qua thật lâu, Hoa Tố Vấn mới yếu ớt nói ra một câu như vậy.
Chu Du đi ở chợ trong Hoàn thành, nhịp bước dưới chân phá lệ nhẹ nhàng.
Sáng sớm
hôm nay thức dậy, hắn phát hiện đầu mình bị trật khỏi gối làm cho cổ hắn đau đớn lợi hại đến nỗi không thể cử động. Hắn nhẹ nhàng xoa sau gáy
mình, trong lòng dâng lên một sự ngọt ngào nhàn nhạt. Là nàng giúp hắn
chữa trị, nàng chẳng qua chỉ nhẹ nhàng xoay cổ hắn mấy vòng, rồi xoa nhẹ vài cái thì cổ bị sái của hắn liền đỡ hơn rất nhiều. Đến bây giờ hắn
vẫn nhớ rõ cảm giác bàn tay ngọc ngà mềm mại của nàng xoa trên da hắn,
cực kỳ thoải mái. Không thể tưởng được, nàng còn có thể trị cái này,
nàng làm cho hắn có chút bất ngờ cùng ngạc nhiên mừng rỡ, thế nên quyết
tâm muốn lấy được trái tim nàng lại càng ngày càng kiên định.
Chu Du
dừng lại trước gian hàng bán vật trang sức của nữ tử, nhìn bên trên
trưng rất nhiều dây buộc tóc đủ mọi màu sắc. Nàng có một đầu tóc ngắn kỳ quái, nàng không búi tóc, luôn tùy ý dùng một sợi thừng nhẹ nhàng buộc
tóc chặt lại ở sau ót. Hắn khẽ mỉm cười, dự định mua một dây buộc tóc
xinh đẹp tặng cho nàng.
Đó là một dây buộc bằng lụa màu hồng nhạt hơi trong suốt, treo ở đằng kia, theo
gió nhẹ nhàng lay động. Chỉ có loại màu sắc cùng kiểu dáng này mới xứng
với nàng, Chu Du liếc mắt một cái liền nhìn trúng nó, đưa tay ra lấy.
Một bên
khác của dây buộc tóc lại bị một bàn tay khác kéo lại, Chu Du kinh ngạc
nhìn về phía chủ nhân cái tay kia, chỉ thấy là một nam nhân cao lớn anh
tuấn, nam nhân hơi nhíu mày, lạnh lùng nói với hắn: “Nhường cho ta.”
“Dựa vào cái gì phải nhường cho huynh?” Chu Du nhướng mày.
“Chẳng dựa vào gì cả, chính là muốn nhường cho ta, ta ra gấp đôi giá tiền.” Tiêu Hồng Phi quay đầu nói với chủ sạp.
“Huynh nghĩ rằng ta đây không trả nổi tiền sao?” Chu Du có chút tức giận, người nam nhân này quá bá đạo.
“Ôi chao, ta nói hai vị công tử, hai người không cần tranh giành, ta đây còn rất
nhiều, hai người mỗi người mua một cái là được.” Chủ sạp cuối cùng cũng
lên tiếng, thành công dập tắt được cơn giận sắp bùng nổ giữa hai người.
Tiêu Hồng Phi nhẹ nhàng đem dây cột tóc bỏ vào trong lòng, đợi khi tìm được nàng
nhất định phải tự tay buộc lên cho nàng. Nhớ tới nàng, trong lòng hắn
lại nhịn không được đau xót, đã mấy ngày, hắn tìm khắp hơn phân nửa cái
thành này nhưng làm sao cũng không thấy bóng dáng của nàng?
“Ta không cần.” Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng đẩy dây buộc tóc trở về.
“Vì sao không cần?” Nữ nhân này thực ngoan cố, chỉ cần là hắn tặng thì bất kể là lời khen ngợi hay đồ vật gì cũng đều không cần.
“Ngài nên tặng cho thê tử chân chính của ngài, ta không phải người đó.” Hoa Tố Vấn nói.
“Đã như vậy vì sao buổi sáng nàng còn giúp ta xoa bả vai?” Chu Du có hơi chút tức giận.
“Ta là
một đại phu, lúc ấy ngài chỉ là người bệnh của ta. Bất kể là ai, chỉ cần có bệnh ta cũng sẽ trị.” Hoa Tố Vấn lạnh lùng trả lời.
“Được
rồi, nàng không nhận cũng không sao, ta giữ lại, ta sẽ chờ đến ngày nàng chịu nhận nó.” Đây cũng giống như một con ngựa tốt không dễ thu phục,
cần phải dành nhiều thời gian và kiên nhẫn.
Dưới ánh
nến nhàn nhạt, Hoa Tố Vấn ngồi một mình bên giường. Đêm nay,Chu Du bị
Tôn Sách gọi đi uống rượu, chẳng biết lúc nào mới trở về. Hoa Tố Vấn
nghĩ đến Chu Du không khỏi lại có chút phiền não, người nam nhân này có
lẽ là nhận định nàng rồi, nói như vậy, nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này
sẽ càng thêm khó khăn.
“Chàng có khỏe không?” Hoa Tố Vấn từ trong lòng lấy ra một cây trâm ngọc, ở dưới
ánh nến cẩn thận vuốt ve nói khẽ, giống như nhìn thấy được chàng ấy. Giờ phút này nàng chỉ hy vọng mình có thể biến thành một con chim nhỏ, sớm
ngày bay ra khỏi cái lồng giam này đến bên cạnh chàng ấy.
Kiều phủ ở ngoại ô phía đông của Hoàn Thành.
Chu Du
nhẹ nhàng xoay mình nhảy lên tường, tối nay hắn muốn đến xem rốt cuộc
nàng nói có phải sự thật hay không. Nếu như nàng thật sự không phải là
nhị tiểu thư của Kiều gia vậy thì bây giờ nhị tiểu thư của Kiều gia hẳn
là ở trong phủ. Hắn từ trên đầu tường nhảy vào trong viện, lặng lẽ đi về khu nhà chính.
“Tiêu đại ca, có tin tức.” Tiểu Kiều hạ mí mắt nói.
“Nói mau! Nàng ở đâu?” Tim Tiêu Hồng Phi trong nháy mắt nhảy dựng lên.
“Ta hy
vọng huynh nghe xong đừng quá thất vọng.” Tiểu Kiều nói xong trong lòng
không nén được sự áy náy, nhưng mà nàng chỉ có thể làm thế này, nếu
không huynh ấy sẽ không hết hy vọng.
“Nói mau!”
“Nàng ấy đã rời khỏi Hoàn thành, cụ thể đi đâu thì không ai biết. Hoa Đà rời khỏi hôm trước thì hôm sau nàng ấy cũng rời khỏi.”
“Không
thể nào! Nàng từng nói sẽ ở Hoàn thành chờ ta, nàng sẽ không rời đi!”
Tiêu Hồng Phi rống lên, nàng chắc chắn sẽ không rời đi.
“Có người tận mắt nhìn thấy nàng ấy ra khỏi thành.”
“Không thể nào!” Tiêu Hồng Phi lớn tiếng gầm lên. Vì sao! Bọn họ đã hẹn rồi, vì sao nàng lại đi! Không thể nào!
“Tiêu đại ca! Huynh đừng như vậy, nàng ấy đi rồi vẫn còn có ta đây.” Trên lông mi thon dài của Tiểu Kiều vương một giọt nước mắt, nếu như, nếu như huynh
ấy có thể đem tình cảm đối với nàng ta chia cho nàng một chút, nàng liền thỏa mãn.
“Ta phải đi tìm nàng ấy.” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng nói, mở cửa đi ra ngoài.
“Huynh đi đâu tìm! Thiên hạ lớn như vậy, huynh tìm thế nào!” Tiểu Kiều đuổi theo
ra cửa, lớn tiếng hỏi, vì sao, vì sao huynh ấy cứ làm như không thấy
nàng?
“Cho dù
đi đến chân trời ta cũng phải tìm!” Tiêu Hồng Phi cũng không quay đầu
lại nói, vội vã đi qua hành lang gấp khúc hướng về phía gian phòng của
mình. Hắn muốn đi thu dọn hành lý, ngày mai liền đi tìm nàng.
Chu Du
nhẹ nhàng ẩn núp trong rừng trúc, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn thật
không ngờ đã trễ thế này mà vẫn còn có người đi lại.
Tiêu Hồng Phi dừng bước, mặc dù chỉ là âm thanh rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy,
đây không phải là tiếng gió thổi vào lá trúc. Hắn từ từ đi về hướng rừng trúc.
Chu Du
ngừng thở, hắn không ngờ người kia lại là một người có võ công cao
cường, người bình thường tuyệt đối sẽ không phát giác ra được. Hắn nắm
chặt hai đấm, chỉ chờ khi người kia công kích sẽ đánh trả.
Tiêu Hồng Phi từ từ đi đến bìa rừng trúc, lẳng lặng đứng một lúc, chung quanh
hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hắn. Nhưng hắn biết rõ
người kia đang trốn ở đó, hắn làm bộ nhìn chung quanh một lần sau đó
xoay người rời đi.
Chu Du
thở phào nhẹ nhõm một hơi, có thể là trùng hợp thôi, người kia chỉ là
vừa khéo đi đến nơi này. Hắn nhẹ nhàng từ bụi trúc đi ra, đang chuẩn bị
kiểm tra bốn phía chung quanh một chút đột nhiên một trận gió mạnh thổi
đến, trong hốt hoảng hắn nghiêng đầu, một chưởng nguy hiểm lướt qua sát
mặt hắn.
“Ngươi là ai!” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng hét, động tác trên tay một chút cũng không lơ là.
Chu Du
vội vàng tiếp chiêu, lại có chút lực bất tòng tâm, nam nhân này võ nghệ
hiển nhiên cao hơn hắn. “Ta không có ác ý!” Hắn lớn tiếng kêu.
Tiêu Hồng Phi ngừng lại, hắn dù sao cũng không phải là đối thủ của mình, vậy trước tiên xem hắn nói cái gì đã.
Chu Du
lấy lại bình tĩnh, dưới ánh trăng mờ nhạt hắn nhìn về khuôn mặt nam nhân kia, vừa nhìn thấy bỗng không khỏi thất thanh kêu lên: “Là huynh!”