“Ngươi biết ta?” Tiêu Hồng Phi nghi hoặc, dường như gương mặt trước mắt này quả thật có chút quen.
“Huynh quên rồi sao, chúng ta đã từng tranh cái dây buộc tóc kia!”
Chu Du nói, trong lòng có chút bội phục võ công của hắn. Nếu như hắn có
thể vì mình góp sức thì nói không chừng sau này sẽ có thêm một viên hổ
tướng.
“À.” Tiêu Hồng Phi đáp lời, nhớ tới việc ban ngày. Lúc ấy, hắn chỉ lo nghĩ đến nàng mà ngắm cái dây cột tóc nên căn bản không quá để ý đến
người nam nhân kia. “Ngươi nửa đêm còn tới chỗ này làm gì?” Hắn hỏi.
“Huynh là người của Kiều phủ?” Chu Du hỏi, xem khí thế của hắn không giống một gia nô.
“Phải thì thế nào mà không phải thì thế nào?” Tiêu Hồng Phi đáp.
Nếu đã trả lời như vậy, tám phần là không phải, Chu Du khẽ mỉm cười
dưới đáy lòng nói: “Ta tên là Chu Du, chưa thỉnh giáo đại danh của
huynh?”
Tiêu Hồng Phi nhíu mày, Chu Du, cái tên này hắn từng nghe qua, hắn ta là huynh đệ kết nghĩa của Tôn Sách, nghe nói là người có tài mưu lược
kiệt xuất. Ban đầu đến Hoàn Thành hắn cũng dự định đi gặp Tôn Sách một
lần, chỉ là việc đó nhất định phải vào sau khi tìm được nàng.
“Ta rất bội phục võ công của huynh, nếu như không chê, chúng ta kết
giao bằng hữu được không?” Chu Du nhìn hắn bằng ánh mắt thâm trầm, nói
tiếp.
“Ngươi nửa đêm lẻn vào nhà của người khác, chẳng lẽ chỉ là để kết
giao bằng hữu sao?” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng nói, mặc kệ thế nào thì ý đồ đến của hắn vẫn rất khả nghi.
Chu Du nhàn nhạt nở nụ cười: “Đương nhiên không phải vậy, chỉ là ngẫu nhiên đụng phải huynh mà thôi, như vậy đi, ta mời huynh ngày mai đến
Tôn phủ làm khách, chờ ngày mai huynh tới ta sẽ nói rõ với huynh về
nguyên nhân tối nay ta tới đây được chứ?”
Tiêu Hồng Phi suy nghĩ một chút, gật đầu. Ban đầu cũng có dự định gặp hai huynh đệ này, nếu đã vào tình huống này nhận được lời mời của hắn,
chọn ngày không bằng gặp ngày.
Cửa “két” một tiếng bị nhẹ nhàng đẩy ra, đánh thức Hoa Tố Vấn trong
giấc ngủ không sâu. Kể từ khi bị ép gả đến Tôn phủ, lúc ngủ nàng trở nên rất cảnh giác. Nàng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nhẹ nhàng đi
vào cửa rồi kéo ngăn tủ lấy chăn đệm ra nhưng nàng không hề động.
Chu Du để chăn đệm xuống, nhẹ nhàng đi đến trước giường, nhìn thấy
nàng đang nghiêng người đưa lưng về phía bên ngoài giường mà ngủ. Hắn
yên lặng nhìn nàng một lúc, nhớ tới chuyện buổi sáng nàng giúp mình xoa
cổ, trong lòng một mảnh mềm mại. Hắn nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve
một chút lên mái tóc rối tung xõa ở sau lưng nàng, sau đó từ trong lòng
lấy ra dây buộc tóc kia, lặng lẽ đặt bên gối nàng. Mặc kệ như thế nào,
hắn sớm muộn cũng sẽ làm cho nàng nhận lấy dây buộc tóc kia.
Hắn ở bên giường! Cho dù tiếng bước chân của hắn rất nhẹ nhưng nàng
vẫn có thể cảm giác được hơi thở của hắn chậm rãi đến gần. Khi tay hắn
sờ lên tóc nàng, dưới đáy lòng nàng run lên một chút, trong nháy mắt hạ
quyết tâm, chỉ cần hắn có cử chỉ gì vượt rào liền lập tức phản kháng,
nhưng mà, hắn cũng không làm gì, chỉ là khẽ vuốt tóc nàng một chút.
Lúc Hoa Tố Vấn nghe thấy tiếng hắn trải chăn đệm trên đất, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết, dạng nam nhân kiêu ngạo như hắn luôn xem thường việc cưỡng bách nữ nhân, cái hắn muốn chính là chinh phục!
Bỗng nhiên, nàng nhớ tới tình cảnh một năm trước tại ngôi miếu đổ
nát, khi chàng ấy cởi sạch áo, quả thật làm cho lòng nàng cảm thấy sợ
hãi. Kỳ thật chàng ấy và Chu Du là cùng một dạng, đều là nam nhân kiêu
ngạo, bây giờ cuối cùng nàng đã hiểu, lúc đó chàng ấy chỉ là đang hù dọa nàng. Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được khẽ nở nụ cười, tình cảm của
nàng dành cho chàng ấy bắt đầu từ khi nào? Là từ lần đầu tiên trông thấy chàng ấy, hay từ khoảnh khắc chàng ấy đem trường sam ném lên người
nàng?
Tiêu Hồng Phi, chàng có biết ta nhớ chàng nhiều lắm không?
“Huynh thật sự muốn đi sao!” Tiểu Kiều lo lắng đi theo sau lưng Tiêu
Hồng Phi hỏi, trong lòng có chút sợ hãi, sợ huynh ấy tìm được nàng ta,
càng sợ sau khi huynh ấy tìm được nàng ta rồi sẽ mang nàng ta đi. Tôn
Sách và Chu Du là ai, bọn họ là nhân vật oai phong một cõi, làm sao có
thể dễ dàng chịu để cho huynh ấy mang nàng ta đi, nàng sợ đến cuối cùng
sẽ mất đi huynh ấy.
“Ta muốn đi.” Tiêu Hồng Phi trả lời, hắn có chút bất ngờ với phản ứng của Tiểu Kiều, nàng ta đối với chuyện hắn đi bái phỏng Tôn Sách dường
như phản ứng hơi quá. Nàng ta đang lo lắng chuyện gì?
Tiểu Kiều dừng bước, kinh ngạc nhìn bóng dáng người đó ra khỏi cửa,
nàng biết nàng căn bản không ngăn được huynh ấy, nam nhân như huynh ấy
chắc chắn sẽ không bị người khác chi phối, ngoại trừ nữ nhân kia!
Tôn phủ.
Tiêu Hồng Phi khẽ uống một ngụm trà thơm trong chén, nhàn nhạt liếc nhìn Chu Du ngồi ở đối diện.
Tối hôm qua trong bóng tối nên không thấy rõ dung mạo hắn ta, hôm nay vừa nhìn quả nhiên không tầm thường. Nhất là đôi mắt, dường như rất
giống của một người nào đó, đúng, chính là đôi mắt trên đồi Ngọa Long
kia. Trong ánh mắt bọn họ đều lộ ra một loại hào quang, đó là loại hào
quang bình tĩnh mà trí tuệ, tựa như có thể hoàn toàn nhìn thấu thế giới
này vậy.
Chu Du đón nhận ánh mắt quan sát của Tiêu Hồng Phi, khẽ mỉm cười, hắn nhìn quả không sai, nam nhân này không chỉ có một thân võ nghệ cao
cường mà ý chí cũng nhất định rất kiên cường, nam nhân như vậy trong
lòng sẽ không thể không có chí lớn, nếu như sử dụng hắn ta đúng chỗ,
trên con đường lập nên nghiệp lớn của hắn và đại ca, hắn ta sẽ là một vũ khí sắc bén!
“Quen nhau lâu như vậy, ta còn chưa biết công tử họ gì tên gì đấy.” Chu Du khẽ uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
“Tiêu Hồng Phi.”
“À, Tiêu công tử.” Chu Du ung dung nói tiếp: “Không biết, trong lòng Tiêu công tử có chí hướng to lớn hay không?”
“Nghe nói hôm nay trong phủ có khách đến.” Vũ nhi ngồi bên cạnh Hoa Tố Vấn, vừa làm nữ công trên tay vừa nói.
Hoa Tố Vấn không trả lời, kinh ngạc nhìn dây buộc tóc trong tay. Đó
là thứ sáng sớm hôm nay nàng phát hiện bên gối, có lẽ tối qua hắn để ở
đó.
“Là Chu công tử tặng tỷ phải không?” Vũ nhi quay đầu nhìn dây buộc tóc trong tay nàng, khẽ mỉm cười hỏi.
“Ta không thể nhận.” Hoa Tố Vấn nói, đem dây buộc tóc đặt trên mặt bàn cách bọn họ một khoảng.
“Vì sao?” Vũ nhi nhìn nàng, “Chu công tử là nam nhân nổi tiếng anh
tuấn ở vùng Giang Đông này, lại đối tốt với tỷ như vậy, vì sao tỷ không
thể tiếp nhận? Mặc dù tỷ bị gả vào thay muội muội của muội, nhưng muội
cảm thấy việc này đối với tỷ cũng chưa hẳn không phải là một nhân duyên
tốt.”
“Nhân duyên tốt?” Hoa Tố Vấn cười lạnh một tiếng, “ngươi tình ta nguyện mới là nhân duyên tốt.”
Sự giận dữ trong giọng nói của Hoa Tố Vấn làm cho Vũ nhi bất ngờ,
nàng ta để nữ công xuống, thăm dò nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc,
nhỏ nhẹ hỏi: “Chẳng lẽ tỷ đã có người trong lòng?”
Một nha hoàn vội vã đi vào bẩm báo: “Phu nhân, Tôn tướng quân mời người và Chu phu nhân cùng ra dự tiệc đón khách.”
“Hả?” Vũ nhi hơi có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Tôn Sách mời
nàng ra ngoài cùng ăn với khách. “Hôm nay là vị khách nào đến vậy?” Nàng hỏi, xem ra vị khách này nhất định là người Tôn Sách khá coi trọng.
“Là một vị công tử, cụ thể nô tỳ cũng không rõ lắm, tướng quân chỉ
nhấn mạnh mời Chu phu nhân cùng ra dự tiệc.” Nha hoàn trả lời, trong đầu lại hiện ra gương mặt anh tuấn kia, mọi người đều nói Chu công tử là
người anh tuấn đệ nhất Giang Đông, nhưng vị công tử kia so với Chu công
tử tuyệt đối không hề thua kém, nghĩ như vậy, trên mặt nàng ta không
khỏi lặng lẽ xuất hiện một đóa mây đỏ.
“Chu công tử cũng ở đó sao?” Vũ nhi lại hỏi, không biết là ai mà có thể khiến huynh đệ hai người coi trọng như vậy.
“Ta không đi.” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói. Nàng không phải Chu phu
nhân, cũng không muốn hành động như Chu phu nhân trước mặt người khác.
“Nhưng mà…” Nha hoàn chần chờ, nếu như nàng ấy không đi, bản thân
cũng khó bẩm báo, nhưng vị Chu phu nhân này tính tình lạnh nhạt là
chuyện toàn bộ hạ nhân trong quý phủ đều biết.
“Ngươi không cần khó xử, ngươi chỉ cần chuyển nguyên văn lời nói của
ta với Chu Du là được. Ngài ấy sẽ không trách tội ngươi.” Hoa Tố Vấn
nhìn ra tâm tư của nha hoàn.
“Hoa tỷ tỷ, vì sao tỷ không đi?” Vũ nhi nhìn nàng ấy, có lúc nàng thật không thể hiểu rốt cuộc trong lòng nàng ấy đang nghĩ gì.
“Không phải ta đã nói rồi sao, ta không phải là thê tử của ngài ấy, cho nên ta không đi.”
“Nhưng mà, nam nhân rất sĩ diện, tỷ không nên khiến ngài ấy mất thể
diện ở trước mặt bằng hữu của mình. Hơn nữa dù thế nào Chu công tử cũng
là nhân vật nổi danh ở Giang Đông!”
“Nên ta sớm đã nói rõ với ngài ấy rồi, nếu ngài ấy đã biết rõ tính
tình của ta, cần gì phải làm chuyện như vậy, ta mặc kệ ngài ấy sĩ diện
hay không sĩ diện, ta chỉ làm chuyện ta muốn làm.” Hoa Tố Vấn vô tình
nói. Chu Du đối tốt với nàng, nàng không phải không biết, chỉ là cho dù
thế nào thì trong lòng nàng cũng sẽ không chứa thêm người thứ hai. Chỉ
có đối với hắn tuyệt tình biết đâu còn có cơ hội làm cho hắn đuổi mình
đi. Hoặc là thoát thân hoặc là hủy diệt, tuyệt sẽ không có loại khả năng thứ ba!
“Tiêu huynh, huynh và Kiều lão gia là bằng hữu sao?” Chu Du mang theo mỉm cười đặc trưng của hắn nhìn Tiêu Hồng Phi hỏi.
“Không phải.”
“Vậy tại sao huynh lại ở Kiều phủ?”
“Ta và tiểu thư Kiều gia… có thể xem là bằng hữu.”
“Ồ? Vậy à, đã như thế sao trong ngày hôn lễ của ta và đại ca lại
không nhìn thấy Tiêu huynh tham gia?” Chu Du hỏi tiếp, chỉ đơn giản là
bằng hữu thôi sao? Hắn và các nàng rốt cuộc là quan hệ gì một lát nữa
các nàng đến đây sẽ biết ngay.
Tiêu Hồng Phi nhướng mày, hắn có chút không hiểu rõ vì sao Chu Du lại hỏi mình như vậy, hôn lễ của bọn họ có liên quan gì với hắn.
Quả nhiên có vấn đề! Chu Du nhìn ra sự kinh ngạc của hắn, trong lòng
càng thêm chắc chắn một việc, nàng nói là sự thật. Hắn nhất định là bằng hữu của Kiều nhị tiểu thư thật kia, nhưng cũng không quen biết Kiều đại tiểu thư và nàng. “Đại ca ta cưới chính là đại tiểu thư của Kiều gia,
ta cưới là nhị tiểu thư của Kiều gia, huynh là bằng hữu của đại tiểu
thư, hay là bằng hữu của nhị tiểu thư?” Chu Du chậm rãi nói.
Chẳng lẽ cái Kiều gia kia chính là Kiều gia trong lời dân chúng! Tiêu Hồng Phi bị sự thật mơ hồ này làm cho kinh hãi một chút, hắn chưa từng
nghĩ đến Tuyết Nhi sẽ có quan hệ với Kiều gia tiếng tăm lừng lẫy ở Hoàn
thành. Hắn vốn cho rằng nàng ta chỉ là thiên kim tiểu thư nhà giàu có mà thôi. Đến lúc này hắn mới đột nhiên hiểu rõ vì sao lúc đầu nàng ta lại
nói với mình là không có nhà, nhưng sau khi trở lại Hoàn thành nhìn thấy Kiều gia gả nữ nhi lại bảo hắn đưa nàng ta về nhà. Thì ra nàng ta không muốn về nhà chỉ vì muốn trốn tránh hôn lễ này, nhưng mà, hai nữ nhi của Kiều gia đều gả đi, đây là chuyện mọi người đều biết, xem ra nhất định
là có nữ nhân đáng thương thay nàng gả đi! Hiện tại Chu Du hỏi hắn như
vậy, hắn khó mà nói, bởi vì nếu như hắn nói là bằng hữu của nhị tiểu
thư, như vậy chờ nữ nhân thay thế kia vừa ra tới không biết hắn là ai
thì tất cả mọi chuyện liền bị lộ tẩy, như vậy ắt sẽ đưa đến càng nhiều
phiền toái hơn.
Đang lúc Tiêu Hồng Phi do dự nên trả lời Chu Du thế nào thì nha hoàn
liền đến giải vây cho hắn. “Phu nhân nói người lập tức tới ngay, nhưng
mà Chu phu nhân nói…” Nha hoàn nói.
“Nàng nói gì?” Chu Du hỏi, hắn lờ mờ đoán được nàng sẽ có biểu hiện gì.
“Người nói người không đến.” Nha hoàn cẩn thận đáp.