Hoa Tố Vấn lẳng lặng ngồi trong phòng,
nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm ngọc trong tay, ta là thê tử của chàng, ta sẽ chỉ là thê tử của mình chàng, đúng không! Nàng từ từ đem tóc ở sau ót
của mình cuốn lại, cắm trâm ngọc vào, nhưng mà tóc lại quá ngắn, rất
nhanh liền xõa xuống, trâm ngọc cũng trượt xuống theo. Nàng ngẩn ngơ
nhìn cây trâm ngọc rơi xuống một lúc, trong lòng lại phiền muộn, khi nào nàng mới có thể cùng chàng ấy sống một cuộc sống bình thường đây?
“Cây trâm rất đẹp, chỉ tiếc nàng không dùng được.” Chu Du đi vào, làm xáo trộn không khí nhàn nhạt u buồn trong phòng.
Hoa Tố Vấn nhanh chóng cất cây trâm vào trong lòng, nhìn về phía nam nhân trong phòng.
“Hiện tại nàng cần dùng chính là cái
này.” Chu Du nhìn thấy dây cột tóc đặt ở trên bàn, cầm lên, đến gần
nàng, “nào, để ta cột lên giúp nàng.” Trong giọng nói của hắn có một
loại dịu dàng.
“Ta không cần.” Giọng nói Hoa Tố Vấn vẫn lạnh lùng như trước, nàng không tự giác nghiêng người qua một bên, cách xa hắn một chút.
“Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ làm cho nàng cam tâm tình nguyện buộc nó trên tóc!” Chu Du hơi tức giận, động
tác không tự giác của nàng đã chọc giận hắn. Thử nghĩ xem Chu Du hắn nếu muốn lấy thê tử thì có dạng nữ nhân gì cưới không được? Từ danh môn
khuê tú đến con gái một, nhờ bà mai đến gần như đạp hỏng cửa nhà hắn,
chỉ có nàng là không biết tốt xấu như vậy! Nghĩ tới đây, hắn đặt mạnh
dây cột tóc lên trên bàn, lạnh lùng nói với nàng: “Nàng thu dọn y phục
một chút, hai ngày nữa chúng ta sẽ nhổ trại rời đi!” Nói xong liền bỏ
đi.
“Huynh thật sự muốn dốc sức cho Tôn Sách sao?” Tiểu Kiều nhìn Tiêu Hồng Phi thu dọn hành lý, trong lòng đau đớn
không ngừng. Cho dù huynh ấy không tìm được nàng ta thì đến cuối cùng
nàng vẫn phải mất đi huynh ấy.
“Ừ, ngày mai ta sẽ đến trong doanh ở,
ngày kia chúng ta nhổ trại rời đi.” Tiêu Hồng Phi cũng không quay đầu
lại đáp. Có lẽ Tôn Sách chính là minh chủ mà hắn muốn tìm, mặc dù hắn ta tuổi còn trẻ, nhưng mà lúc này hắn ta đã có được tấm lòng có thể chứa
được trăm họ. Hắn ở Tôn phủ ngồi nửa ngày, Tôn Sách tiếp đãi hắn rất
nhiệt tình, đối xử chân thành giống như huynh đệ, chính sự chân thành
của hắn ta đã làm cảm động hắn.
“Huynh… không tìm nàng ấy nữa sao?” Tiểu Kiều thử thăm dò, định dùng việc này để giữ hắn lại.
“Không phải ngươi nói nàng đã rời khỏi
Hoàn Thành rồi sao?” Tiêu Hồng Phi dừng động tác trong tay, xoay người
lại đối mặt với nàng ta hỏi.
“A… đúng vậy.” Nàng chột dạ trả lời.
“Chờ chúng ta đánh bại Lưu Huân xong ta tự nhiên sẽ đi tìm nàng ấy.” Nàng nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, hắn biết rõ.
“Vậy ta cùng đi với huynh!” Tiểu Kiều không chút do dự nói.
“Ngươi đi với ta thế nào được? Chúng ta
là đi đánh giặc. Huống chi, ngươi dùng thân phận gì để đối mặt với Tôn
Sách và Chu Du? Chẳng lẽ ngươi muốn nói với bọn họ ngươi là nhị tiểu thư của Kiều gia sao?” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng nói.
Tiểu Kiều run lên trong lòng, nàng cố
hết sức giấu giếm thân phận nhưng cuối cùng huynh ấy vẫn biết rồi. Như
vậy, huynh ấy đã biết nữ nhân thay nàng gả là ai chưa? Nàng cẩn thận
nhìn vào mắt Tiêu Hồng Phi, trong mắt huynh ấy rất bình tĩnh, không có
phẫn nộ, nàng thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng. May quá, huynh ấy vẫn
chưa nhìn thấy nàng ta.
Tiểu Kiều không nói thêm gì nữa, yên
lặng rời khỏi phòng của hắn, nhưng mà trong lòng đã quyết định, bất kể
như thế nào nàng cũng muốn đi theo huynh ấy! Nàng yêu huynh ấy, giống
như huynh ấy yêu nữ nhân kia vậy.
“Ta muốn đi theo doanh.” Hoa Tố Vấn
không hề nghĩ ngợi nói với Chu Du. Vừa rồi Chu Du nói với nàng, để cho
nàng đi theo Vũ nhi cùng trở về quê nhà ở Giang Đông, bởi vì bọn họ phải đi đánh giặc, không tiện mang theo gia quyến.
“Vì sao?” Chu Du có chút ngạc nhiên, nữ nhân nghe nói đến chiến tranh chỉ e sợ trốn đi không kịp, chỉ có nàng là ngoại lệ.
“Thứ nhất, ta không phải là thê tử của
ngài nên căn bản không cần thiết đi về quê nhà ngài. Thứ hai, ta muốn ở
lại trong doanh để chữa bệnh cho mọi người.” Hoa Tố Vấn ngắn gọn nói ra ý nghĩ của mình. Nếu tạm thời không cách nào ở cùng chàng ấy, vậy trước
tiên phát triển sự nghiệp của mình một chút vậy.
“Nàng là đại phu?” Chu Du hỏi, từ khi
nàng trị cho hắn hết bị sái cổ có thể dễ dàng nhìn ra tính chuyên nghiệp của nàng, chỉ là, hắn chưa từng gặp qua nữ đại phu bao giờ.
“Ta là đại phu.” Hoa Tố Vấn khẳng định
kiêm nhấn mạnh, “Các người phải đánh trận, không thể không có người bị
thương, đến lúc đó trong doanh khẳng định cần đại phu.”
“Trong doanh chúng ta có đại phu rồi, huống chi, nàng là một nữ nhân.”
“Nữ nhân thì thế nào? Nữ nhân thì không thể làm đại phu sao?” Hoa Tố Vấn nhịn không được giọng nói liền trở nên bén nhọn.
Chu Du nở nụ cười, có vẻ lòng tự trọng
của nàng rất cao. “Ta không thể không nói, ta vẫn chưa từng gặp qua nữ
đại phu, nhưng ta cũng không có ý coi thường nàng, ta nói nàng là nữ
nhân, chỉ là vì không tiện, trong quân doanh toàn bộ đều là nam nhân,
nam nữ thụ thụ bất thân, nàng làm sao chữa bệnh cho bọn họ?”
“Ta là đại phu, ở trong mắt ta, người chỉ có hai loại, đó chính là người khỏe và người bệnh, không phân biệt nam nữ!”
Đó là một luận điệu kỳ quái! Chu Du hơi
kinh ngạc nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, lúc nàng nói lời này, quanh
thân tản mát ra một loại khí chất kỳ lạ, đó là loại khí chất hắn chưa
bao giờ nhìn thấy ở trên người nữ nhân khác. “Trong quân doanh đều là
nam nhân, bọn họ đã rất lâu chưa chạm qua nữ nhân, chẳng lẽ nàng không
sợ sao?” Chu Du không nhịn được mà hỏi, hắn thật tò mò nàng sẽ trả lời
như thế nào.
“Ngài không phải là quân sư sao? Từ trên danh nghĩa mà nói, ta vẫn là thê tử của quân sư. Ta nghĩ, bọn họ là không dám.”
“Lúc này, nàng ngược lại thừa nhận là thê tử của ta rồi?”
“Ta không có thừa nhận, ta nói chỉ là trên danh nghĩa.”
“Nàng lại có thể nói được rõ ràng như
vậy!” Chu Du cười lạnh một tiếng, nữ nhân này quá tinh quái, còn biết
lợi dụng một số thứ, hắn dám khẳng định, trong lòng nàng chắc chắn vẫn
có ý định chạy trốn như trước. Có điều đối với đề nghị của nàng, hắn lại động tâm, không phải ý là trong quân doanh thật sự cần một đại phu đến
vậy, mà là hắn thật sự có chút không nỡ, hắn muốn giữ nàng bên cạnh, cho dù là mỗi đêm chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng đi nữa.
Đêm yên tĩnh, Tiêu Hồng Phi cô độc đứng trong gió lạnh, nhìn ngôi sao ở phương xa, trong mắt hắn thâm thúy, tràn đầy thâm tình.
“Nàng sẽ hiểu cho ta, phải không?” Hắn khẽ nói, trong tay cầm dây cột tóc nhạt màu kia, giống như đang cầm mái tóc của nàng vậy.
Hắn biết rõ, nàng nhất định sẽ hiểu cho
hắn, mặc dù nàng chưa từng nói qua điều gì, nhưng từ trong ánh mắt nàng
hắn có thể cảm giác được, tâm linh bọn họ là tương thông. Lần này, là cơ hội của hắn, là cơ hội để hắn tạo dựng sự nghiệp, đây là cơ hội hắn chờ đợi đã lâu.
“Chờ đánh xong trận này, ta nhất định sẽ đi tìm nàng, bất kể là chân trời góc biển, ta cũng phải tìm được nàng!” Tiêu Hồng Phi thề dưới đáy lòng. “Nàng nhất định phải tự chăm sóc mình
thật tốt!” Hắn khẽ nói trong gió, hy vọng chúng có thể giúp hắn truyền
lại tiếng lòng.
Gió mang theo lời dặn dò nhẹ nhàng kia
thổi qua rừng trúc, thổi ra sân nhỏ, thổi vào Tôn phủ, xuyên thấu qua
khe hở cửa sổ thổi tới bên tai Hoa Tố Vấn.
Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng từ trên giường ngồi dậy, trong bóng tối, nàng nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của Chu Du. Vừa rồi nàng mơ một giấc mộng, trong mộng lờ mờ nghe được giọng nói của chàng ấy, hình như chàng ấy đã nói với nàng là phải tự chăm sóc mình
thật tốt.
“Ta nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật
tốt, ta sẽ khỏe mạnh chờ đến một ngày có thể cùng chàng đoàn tụ.” Nàng
thầm nói dưới đáy lòng, lại có một loại cảm giác, dường như chàng ấy
càng ngày càng gần mình.