Một trận đánh trên sông Nghi(*) đã giành được toàn thắng, thu được hơn một ngàn chiến thuyền, Tôn Sách cực kỳ
vui mừng, hạ lệnh trong doanh giết heo mổ dê, ăn mừng một ngày, để khao
hậu hĩnh cho các tướng sĩ đã vất vả.
Sông Nghi(*): là một con sông bắt
nguồn từ tỉnh Sơn Đông, chảy vào tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Ai muốn biết rõ them thì cứ vào hỏi bác gooogle nha :3
Toàn bộ quân doanh đều hoan hô vui mừng, chỉ có một nơi phát ra tiếng kêu la thảm thiết liên tục, đó chính là
trong lều của quân y.
Hoa Tố Vấn xắn tay áo đang xử lý vết
thương của một binh sĩ bị đao chém. “Có chút đau, bất quá một tý là xong ngay.” Nàng lấy rượu tự mình điều chế ra dùng khử trùng bôi lên miệng
vết thương của binh sĩ, dẫn tới một hồi gào thét như đang giết heo vậy.
Quân y Trương Cảnh bên kia đang trị
thương quay đầu lại nhìn, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại
chút nào: “Ngươi xem ngươi, bây giờ cũng không có binh sĩ nào muốn tìm
ngươi trị thương, ngươi luôn làm cho bọn họ đau càng thêm đau.” Ông
không thể không bội phục, người thiếu niên trẻ tuổi tuấn mỹ này lại có y thuật thật cao minh như vậy, binh sĩ nào qua tay hắn xử lý thì vết
thương hình như đều rất nhanh khỏi hẳn, nhưng mà, trong quá trình hắn
trị thương phương pháp cũng rất cứng rắn, thường làm cho những binh sĩ
kia đau đến chết đi sống lại.
“Đau đớn hiện tại chỉ là tạm thời nhất
định phải chịu, đây là vì để về sau sẽ khỏi hẳn.” Hoa Tố Vấn cũng không
ngẩng đầu lên trả lời, nàng biết rõ ý nghĩ trong lòng Trương Cảnh, nhưng mà nàng trước sau không thể gật bừa với cách làm của ông ta, chỉ đơn
giản dùng nước rửa sạch miệng vết thương sau đó liền bôi thuốc sẽ làm
cho xác suất bị nhiễm trùng tăng lên rất nhiều.
Lều vải bị vén lên, quân sư anh tuấn
phóng khoáng đi vào, Trương Cảnh khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt dừng trên người thiếu niên tuấn mỹ kia quay đầu trở lại. Ông có thể hiểu được tâm tình của quân sư, ở tại nơi có đủ loại nam nhân này thì thiếu niên tuấn mỹ như vậy sẽ làm cho mọi người mơ mộng khôn cùng, cho dù hắn ta là
quân sư cũng không ngoại lệ, thiếu niên này thật sự là rất tuấn mỹ, tuấn mỹ đến mức làm cho ông phải hoài nghi hắn ta là nữ nhân, nhưng mà, chưa từng có nữ nhân làm đại phu.
“Cơm đã đưa đến trong lều của ta rồi, đi ăn cơm thôi.” Chu Du nhìn Hoa Tố Vấn nói, hắn cố ý đem giường của Hoa
Tố Vấn đặt trong lều của hắn là vì không để thân phận nữ nhi của nàng bị bại lộ, thế nhưng việc ấy lại dẫn đến lời đồn lưu truyền ở trong quân
doanh, lời đồn nói quân sư của bọn họ vừa yêu nữ nhân vừa yêu nam nhân.
“Chờ một chút, để ta băng bó vết thương
của hắn xong đã.” Trong giọng nói cố ý đè thấp để nghe thô của Hoa Tố
Vấn không có một chút tình cảm, tay nàng lưu loát đem vải quấn ở trên
đùi của người bị thương kia.
Chu Du hơi nhíu mày, mặc dù hắn biết rõ
nàng đang trị bệnh cứu người, nhưng mỗi lần trông thấy tay nàng chạm vào nam nhân khác, trong lòng lại luôn có chút không vui. “Ngươi nhanh một
chút.” Hắn dặn dò một câu, đi ra khỏi lều, không thể nhìn tiếp nữa, nếu
không hắn không thể bảo đảm mình có thể kéo nàng từ trong lều này ra
ngoài hay không.
Kỳ thật ngay ngày hôm sau khi nàng giả
nam trang làm quân y, hắn liền hối hận, vì thế hắn đã từng phái người hộ tống dự định đưa nàng trở về quê nhà ở Giang Đông, nhưng mà vì thế nàng đã hung hăng cùng hắn cãi nhau một trận. Cuối cùng, hắn vẫn phải thỏa
hiệp, đơn giản là vì trong lúc nàng và hắn cãi nhau giọng nói của nàng
lộ ra vô tình cùng kiên quyết, hắn bỗng nhiên có chút sợ nàng sẽ chạy
mất, vì vậy hắn đành phải tiếp tục giữ nàng ở bên cạnh, ít nhất như vậy
nàng không dễ dàng chạy trốn được.
“Nhanh lên, nhanh lên!” Một binh sĩ thúc giục một binh sĩ khác vội vã đi về phía lều trại quân y.
“Xảy ra chuyện gì, tại sao lại hoảng hốt như vậy?” Chu Du ngăn bọn họ lại hỏi.
“Là Tả Tướng quân, ngài ấy bị trúng tên!” Binh sĩ trả lời.
“A! Hắn hiện đang ở đâu?” Chu Du trong lòng căng thẳng, vội hỏi.
“Đã đưa vào trong lều rồi, thuộc hạ đang muốn mời đại phu qua xem.” Binh sĩ trả lời.
“Ừ, vậy các ngươi mau vào mời đi! Ta đi
sang lều của hắn xem trước một chút.” Chu Du nói xong đi nhanh về phía
lều của Tả Tướng quân.
“Tốt lắm, chỉ cần như vậy chờ đến mười
ngày sau là vết thương có thể liền lại.” Hoa Tố Vấn băng bó xong còn
không quên dặn dò binh sĩ vài câu.
Ngoài cửa một binh sĩ vội vã tiến vào,
nhìn thấy trước mặt Hoa Tố Vấn đã không còn người bệnh, liền kéo nàng
lại nói: “Mau đi theo ta, Tả Tướng quân của chúng ta đã bị trúng tên!”
Hoa Tố Vấn vội vã thu xếp hòm thuốc một chút, sau đó theo binh sĩ kia
rời khỏi lều.
“Tiêu huynh, huynh thấy sao rồi?” Trên
mặt Chu Du có lo lắng, khả năng nhìn người của hắn không tồi, Tiêu Hồng
Phi này quả nhiên là một viên hổ tướng, không chỉ có võ nghệ cao cường,
còn am hiểu hành quân bày trận, xác thực là một tướng tài. Mấy ngày qua, hắn anh dũng tác chiến, Chu Du vô cùng bội phục, sớm đã coi hắn như
huynh đệ mà đối đãi.
“Chỉ là trúng tên thôi có gì đâu, những
binh sĩ kia quá hoảng sợ rồi.” Tiêu Hồng Phi lớn tiếng nói, trên người
hắn chỗ nào cũng có vết thương, mũi tên này hắn cũng không để trong
lòng. “Ngươi tới đây, giúp ta rút tên ra!” Hắn nói với một thuộc hạ đứng ở bên cạnh.
“Đừng hành động lỗ mãng, đại phu lập tức tới ngay, chờ hắn tới rồi sẽ giúp huynh rút ra.” Chu Du vội vàng khuyên can.
Lều vải vén lên, cùng với tiếng hô khẩn trương của binh sĩ: “Đại phu đến rồi, đại phu đến rồi!” Hai người đi vào lều.
Tiêu Hồng Phi lơ đễnh quay đầu nhìn người bước vào, nhưng mà, ánh mắt của hắn lập tức ngưng đọng.
Là nàng! Là người mà hắn ngày nhớ đêm
mong! Trong nháy mắt trái tim của hắn tràn ngập vui mừng, làm cho hắn
nhịn không được muốn nhào qua ôm nàng vào lòng thật chặt.
Là chàng ấy! Là người mà lòng nàng ngàn
vạn nhớ nhung! Trong nháy mắt trái tim nàng bị vui sướng dâng lên bao
phủ, kích động làm cho tay nàng khẽ run lên.
Hai tầm mắt nóng rực giao quấn trong
không khí, tình cảm nhớ nhung vô vàn xuyên thấu qua ánh mắt rót vào lòng lẫn nhau, làm cho thời gian trong nháy mắt dường như dừng lại.
Nhưng mà lý trí là kẻ địch rất lớn của
tình cảm, mặc dù tình cảm trong lòng cuộn trào mãnh liệt, nhưng lý trí
lại làm cho bọn họ rất nhanh ý thức được tình cảnh của đối phương.
Hắn không thể cứ như vậy mà cùng nàng
nhận nhau, bởi vì như vậy ắt sẽ làm cho thân phận nữ nhi của nàng hoàn
toàn bại lộ. Trong quân doanh có một nữ nhân trà trộn vào, tội có thể
nhẹ cũng có thể nặng, còn phải xem người có quyền cao nhất trong doanh
trại sẽ quyết định như thế nào, nhưng mà, với dung nhan tuyệt sắc của
nàng như vậy, có thể dễ dàng thoát khỏi ý muốn chiếm hữu của nam nhân
sao?
Nàng không thể cứ như vậy mà nhào vào
trong lòng hắn, bởi vì Chu Du đang đứng ở đây, hắn vẫn luôn nhận định
nàng là thê tử của hắn, hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nàng và
nam nhân khác được, huống chi nam nhân kia còn là thuộc hạ của hắn.
Nàng biết rõ, Tiêu Hồng Phi có hoài bão, bây giờ hoài bão ấy vừa mới bắt đầu thực hiện, nàng không thể chỉ trong chốc lát mà hủy đi tiền đồ của
chàng ấy được!
Ánh mắt của bọn họ tiếp tục giao quấn,
nhưng mà trong lòng cả hai lại ra một quyết định thống khổ. Gặp nhau mà
không thể nhận nhau là một việc thống khổ cỡ nào chứ!
“Tại sao là ngươi đến đây?” Lời của Chu Du làm cho bọn họ từ trong tình cảm mãnh liệt tỉnh táo lại.
“Trương đại phu còn có người bệnh.” Hoa Tố Vấn trả lời đơn giản, tận lực che giấu không bình tĩnh ở trong lòng.
“À, vậy ngươi mau qua xem giúp Tả Tướng quân đi.” Chu Du đành phải nói.
Hoa Tố Vấn bước nhanh đi tới, nhìn thấy
trên vai trái Tiêu Hồng Phi cắm một mũi tên, trong lòng không khỏi quặn
đau. Người nam nhân này! Chẳng lẽ còn ngại vết thương trên người mình
không đủ nhiều sao, thật không biết bảo trọng chính mình gì cả!
“Huynh cảm thấy sao rồi?” Nàng nhẹ nhàng hỏi hắn, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu đơn giản như vậy.
Hắn nhìn nàng khẽ mỉm cười, trả lời:
“Không có việc gì, đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Bên trong nụ cười khẽ này lại chứa bao nhiêu là tình cảm.
“Huynh ráng chịu một chút, ta sẽ làm rất nhanh.” Hoa Tố Vấn nói, liền xé toang y phục trên vai hắn.