Tên cắmvào da thịt không quá sâu, máu chảy cũng không nhiều, Hoa Tố
Vấn cẩn thận quan sát miệng vết thương của hắn một chút, hơi yên tâm.
Cũng may tên bắn vào đầu vai, chỗ đó thịt nhiều, không đến mức tổn
thương đến phổi, chỉ cần lấy tên ra, khử trùng cẩn thận, sẽ không có vấn đề lớn.
“Đốt nến.” Hoa Tố Vấn ra lệnh cho binh sĩ trong lều, lấy dao giải
phẫu trong hòm thuốc ra, cây dao đó chính là do người của Phi Thiên trại lúc trước căn cứ theo yêu cầu của nàng mà làm ra.
“Ta phải khử trùng cho huynh, sẽ có chút đau, ráng chịu một chút.”
Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng nói, dùng bông gòn tự chế thấm một ít rượu nhè nhẹ
lau sạchxung quanh miệng vết thương. Nàng cảm giác được bắp thịt ở đầu
vai hắn căng ra, không tự chủ ngừng tay lại, trong lòng lại có chút
không nỡ. Trước kia cho dù người bệnh có kêu la thống khổ như thế nào
nàng cũng chưa bao giờ nương tay, nhưng mà, giờ phút này nàng lại nương
tay.
Hoa Tố Vấn hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình một chút, lại lần nữa lau miệng vết thương, sau đó hơ dao qua lửa. Bình thường loại tên lông
vũ như thế này đều có mũi gai nhọn ở đầu, nếu trực tiếp rút tên ra sẽ
làm tổn thương đến các mô cơ, nàng cần phải mở rộng ở xung quanh vùng bị mũi tên bắn trúngmột chút, như vậy mới có thể lấy mũi tên ra mà không
làm tổn thương đến các bộ phận ở xung quanh. “Ráng chịu một chút.” Nàng
nói lại lần nữa rồivạch lưỡi dao xuống.
Chu Du lẳng lặng đứng một bên nhìn, đây là lần đầu tiên hắn xem toàn
bộ quá trình nàng trị bệnh cứu người, bình tĩnh cùng thuần thục của nàng làm cho trong lòng hắn nhịn không được mà bội phục. Một nữ nhân mà lại
có kỹ thuật cao về mặt y thuật như vậylà việc không dễ dàng, điều này
làm chohắn càng thêm xác định thân phận của nàng, nàng tuyệt đối không
phải là nhị tiểu thư Kiều gia ở Hoàn thành! Thế nhưng, mặc kệ nàng có
phải hay không, hắn đã nhận định nàng. Chỉ có nữ nhân thông minh xinh
đẹp như vậy mới có thể làm cho Chu Du hắn cả đời quý trọng. Nhưng mà…
dường như có điểm bất thường, tuy hắn không nói rõ được bất thường ở chỗ nào nhưng dù sao không khí hình như không bình thường lắm, đáy lòng của hắn lại có một chút bất an mơ hồ.
Hoa Tố Vấn bôi thuốc lên vết thương, thuần thục băng bó lại, hỏi: “Áo trongcủa huynh để ở đâu?”
“Trong tay nải trên giường.” Tiêu Hồng Phi trả lời.
Hoa Tố Vấn đi qua, lấy ra một cái áo trong từ tay nải,thuần thục tự
nhiên giúp hắn mặc vào, nói: “Không sao rồi, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
“Cảm ơn ngươi.” Tiêu Hồng Phi nhìn nữ nhân trước mắt giữa lông mày lộ ra lo lắng, trong lòng dâng lên ngọt ngào, không kiềm được mà cười với
nàng, mặc dù trong lòng có thật nhiều lời nói ngọt ngào nhưng lại chỉ có thể nói ra ba chữ đơn giản này.
Hoa Tố Vấn nhìn gương mặt anh tuấn thoáng mang chút tái nhợt trước
mắt, nhìn ra trong nụ cười của hắn có chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhàn nhạt cười đáp lại hắn. Hai người yêu nhau hiểu nhau, cho dù không có thiên
ngôn vạn ngữ cũng có thể biết trong lòng cả hai đang nghĩ gì.
Thật sự có chút không bình thường, Chu Du nhăn mày lại, nàng lại
cười, hắn chưa từng nhìn thấy nàng cười qua như vậy, nụ cười kia tuy là
nhàn nhạt nhưng lại mang theo thỏa mãn cùng hạnh phúc! “Các ngươi đi ra
ngoài trước đi.” Hắn lạnh lùng hạ mệnh lệnh với binh sĩ trong lều.
Trong lều chỉ còn lại ba người, không khí trong lúc đó đột nhiên trở
nên kỳ quái. Chu Du tiến lên một bước,một tay ôm eo Hoa Tố Vấn cười nói
với Tiêu Hồng Phi: “Tiêu huynh, trong doanh không có người nào biết,
nhưng ta xem huynh như huynh đệ nên muốn cho huynh làm quen với nàng một chút, nàng thật ra là thê tử mà ta vừa mới cưới không lâu.”
Những lời này giống như một tiếng sét đánh thẳng vào lòng Tiêu Hồng
Phi, nụ cười trên mặt hắn còn chưa tắt trong nháy mắt đã cứng lại. Thê
tử! Thê tử! Nàng lại trở thành thê tử của người khác! Hắn nhìn về phía
Hoa Tố Vấn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Ta không phải!” Hoa Tố Vấn phản bác, tránh né cánh tay Chu Du đang ôm eo nàng.
“Tại sao lại không phải? Chúng ta đã bái đường!” Chu Du tăng thêm sức lực ôm eo nàng, cười nói với Tiêu Hồng Phi: “Tiêu huynh đừng chê cười,
nàng ấy bị ta chiều thành hư nên thường nói ra những lời không thật
lòng.”
“À, hóa ra là Chu phu nhân.” Giọng nói của Tiêu Hồng Phi cũng có chút trở nên lạnh lẽo làm cho tim Hoa Tố Vấn không kìm được co thắt lại.
“Được rồi, chúng ta cũng không nên quấy rầy Tiêu huynh nghỉ ngơi,
ngày mai nàng lại đến giúp huynh ấy thay thuốc đi.” Chu Du mặc dù mang
theo cười, nhưng lời nói ra lại đâm vào tim hai người còn lại.
“Vậy thứ cho ta không tiễn.” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng nói.
Trong lòng Tiêu Hồng Phi quặn đau từng đợt, hắn vạn lần không ngờ,
nàng thế mà lại thành thê tử của Chu Du. Hai tháng trước nàng ghé vào
tai hắn nói lời nỉ non còn chưa mất hẳn, vì sao, hai tháng sau, bên cạnh nàng đã có nam nhân khác? Là bởi vì hắn ta anh tuấn phóng khoánghơn hắn sao? Là bởi vì hắn ta có địa vị có tiền tài hơn hắn à?
Hắn hung hăng nắm một góc bàn, trái tim của hắn mới vừa rồi còn nóng
như lửa thế mà bây giờ bỗng chốc đã rơi vào hầm băng. Vừa rồi, lúc nàng
giúp hắn băng bó vết thương, vẫn là dịu dàng như vậy, nàng thậm chí còn
cười với hắn, đó là nụ cười mang theo hạnh phúc mà hắn quen thuộc. Vì
sao, nàng đã gả cho người khác vì sao lại còn trêu đùa trái tim hắn! Hắn nhất định phải tìm nàng để hỏi cho rõ ràng!
“Ngài làm gì thế!” Trong doanh trướng, Hoa Tố Vấn tránh thoát khỏi tay Chu Du rống giận.
“Phải là ta hỏi nàng mới đúng, nàng làm gì thế!” Chu Du cũng rống lên.
“Vì sao ngài phải nói ra thân phận của ta trước mặt người khác?”
“Vậy phải hỏi nàng rồi, vì sao nàng lại cười như vậy trước mặt nam
nhân khác?” Lúc Chu Du nói câu này lại ngoài ý muốn cảm thấy lời của
mình thế nhưng lại mang theo ghen tuông nặng như vậy.
“Chuyện đó không liên quan đến ngài, ta thích cười với ai thì cười
với người đó.” Giọng nói của Hoa Tố Vấn nhỏ đi một ít, trong lòng có
chút thấp thỏm không yên, không phải hắn đã nhìn ra gì rồi chứ?
“Ta là tướng công của nàng mà nàng còn chưa từng cười với ta như vậy, nàng dựa vào cái gì mà cười như vậy với hắn!”
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không phải là thê tử của ngài, ngài cũng không phải là tướng công của ta!”
“Ta cũng đã nói với nàng rất nhiều lần, ta đã nhận định nàng là thê
tử của ta rồi!” Chu Du nổi giận đùng đùng gầm lên, “nàng đừng mong ta sẽ dễ dàng để cho nàng thân mật với nam nhân khác!” Cho dù là người tao
nhã đến đâu, độ lượng đến thế nào đi nữa khi đối mặt với loại chuyện này cũng không thể kiềm nén được.
Hoa Tố Vấn không nói thêm gì nữa, nàng nhìn vẻ mặt tức giận của Chu
Du, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác chán nản. Hắn đã nhìn ra vài thứ,
cho nên hắn mới cố ý nói ra thân phận của nàng trước mặt Tiêu Hồng Phi,
hắn làm như vậy là một loại cảnh báo trước cũng là một loại nhắc nhở.
Điều này nói rõ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho Tiêu Hồng Phi và
mình ở bên nhau, nếu như nàng muốn ở bên chàng ấy thì chỉ còn cách là
rời xa quân đội này! Nhưng mà, lý tưởng cùng hoài bão của chàng ấy phải
làm sao bây giờ?
Bên trong nhà bếp của quân doanh, một thiếu niên đang vội vàng chuẩn
bị món ăn cho yến tiệc chúc mừng vào tối nay. Thiếu niên này vóc người
nhỏ gầy, khuôn mặt đen như than, hắn chỉ xách hai chân trước của heo từ
trên bàn lên thôi đã lảo đảo vài cái, có vẻ vô cùng tốn sức.
Một đầu bếp từ bên ngoài đi vào, mang theo giọng điệu bát quái nói
với những người đang làm việc bên trong: “Nghe nói Tả Tướng quân anh
dũng thiện chiến trong quân doanh chúng ta bị thương rồi!”
Thiếu niên đang quơ dao băm hai chân trước (NY : ở đây là đang băm chân heo nha mọi người) nghe vậy thân thể khẽ run rẩy một chút, không kiềm được mà dừng động tác trong tay.
“Thật sao! Bị thương có nặng không?” Trong nhà bếp có người hỏi.
“Vết thương dường như cũng không nặng lắm, là do đại phu có dáng vẻ
giống nữ nhân kia trị cho.” Người đầu bếp đó trả lời, hơi thần bí nháy
mắt vài cái với mọi người rồi nói tiếp, “Ôi, mọi người biết không, quân
sư của chúng ta còn vì đại phu kia trị thương cho Tả Tướng quân mà không vui đó.”
“Thật không, thật không, ta thấy rất kỳ quái, không phải nghe nói thê tử của quân sư chúng ta là một đại mỹ nhân nổi danh ở Hoàn thành sao,
như thế nào ngài ấy còn có thể thích một nam nhân ẻo lả như vậy!” Lập
tức có người nói hùa theo.
“Vì ngươi chưa nhìn thấy đại phu kia thôi, nếu như hắn mặc y phục của nữ nhân vào tuyệt đối là một tuyệt sắc mỹ nữ! Ai bảo chúng ta đang ở
quân doanh chứ, không có nữ nhân, cũng chỉ đành tìm một nam nhân để nhớ
nhung thôi.” Người đầu bếp tự cho là đúng nói, còn bởi vì bản thân biết
được một tin tức bát quái lớn như vậy mà đắc chí.
Thiếu niên gầy yếu tiếp tục băm hai chân heo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vết thương của huynh ấy không sao là tốt rồi! Nhưng mà, nỗi nhớ
nhung trong lòng dành cho huynh ấy lại càng ngày càng nhiều hơn, ý nghĩ
muốn gặp huynh ấy chậm rãi tràn ngập trong đầu. Đêm nay, đêm nay mình
nhất định phải gặp được huynh ấy!