Đêm tối phủ xuống, trong doanh đốt lên từng đống lửa, xua tan đêm
đông lạnh giá, cũng chiếu sáng lên những khuôn mặt đang hưng phấn kia.
Hoa Tố Vấn ngồi một mình trong lều, nghe bên ngoài vang lên tiếng
vung quyền(*) liên tục không ngừng. Chàng ấy phải chăng cũng ở trong số
đó, có phải cũng đang uống từng ngụm rượu lớn, ăn thịt và vung quyền hay không? Chàng ấy… Trong lòng có nhớ thì đã thế nào? Trong mắt nàng hiện
ra ánh mắt lạnh như băng của người ấy, lòng không khỏi mơ hồ đau xót,
nhất định chàng ấy cho rằng nàng đã thay lòng đổi dạ. Không! Bọn họ vất
vả lắm mới gặp lại nhau được, bất luận thế nào cũng không thể để vì hiểu lầm mà khiến tình cảm của bọn họ nảy sinh vết nứt! Nàng nghĩ như vậy,
liền không thể ngồi yên nữa, nàng vén mành che lều lên đi ra ngoài.
Vung quyền(*): Vung quyền ở đây có nghĩa là âm thanh của trò chơi oẳn tù tì nha (NY: lúc đầu mình còn tưởng đây là âm thanh đánh nhau ak
:v)
Yến tiệc bên ngoài đang diễn ra trong khí thế hừng hực, nàng thấy Chu Du ở xa xa đang cùng vài vị tướng sĩ vung quyền uống rượu, nàng yên
lặng đứng một lúc tìm kiếm bóng dáng Tiêu Hồng Phi ở trong đám người.
Nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu vì vậy nàng đi về
phía lều của hắn.
Khi còn cách lều của Tiêu Hồng Phi không xa, Hoa Tố Vấn nhìn thấy
bóng dáng quen thuộc kia, chàng ấy đang cúi người ói ở ngoài cửa lều,
xem ra là đã uống quá nhiều. Lòng nàng thắt lại, bước đi nhanh hơn, từ
khi nàng biết chàng ấy tới nay, chưa từng nhìn thấy chàng ấy uống say
tới vậy.
Trong đêm tối bỗng nhiên có một bóng dáng gầy yếu xuất hiện, đi đến
dìu chàng ấy, Hoa Tố Vấn ngây cả người, dừng bước. Đó là một thiếu niên
gầy yếu, thiếu niên kia dìu chàng ấy nhẹ nhàng vỗ lưng cho chàng ấy, đến khi chàng ấy ói hết toàn bộ những gì có trong dạ dày đứng thẳng lên
được rồi mới ở bên tai chàng ấy nói câu gì đó. Sau đó, hai người liền đi về phía nơi vắng vẻ cách xa lều một chút. Hoa Tố Vấn hơi suy nghĩ một
chút, liền lặng lẽ theo sát phía sau bọn họ.
Tiêu Hồng Phi chỉ cảm thấy trong dạ dày hắn đang sôi trào liền không
nhịn được muốn ói ra, hắn là cố ý làm cho mình say, chỉ có như vậy tối
nay hắn mới có thể không nghĩ đến trong lều Chu Du sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn dựa vào lều, ọe ọe ọe, mặc dù khó chịu nhưng lại có một loại cảm
giác được giải thoát sau khi say.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng dáng từ trong bóng tối đi tới,
nhẹ nhàng dìu hắn. Tiêu Hồng Phi cả kinh, quay đầu nhìn lại liền thấy
một đôi mắt thanh thuần, đó là đôi mắt mà hắn quá quen thuộc. Hắn vừa
định nói gì đó, thì một trận nôn mửa lại tới, đôi bàn tay nhỏ bé kia
liền dịu dàng vỗ lưng cho hắn, lại làm cho hắn có một loại cảm giác
thoải mái.
“Cảm ơn ngươi.” Tiêu Hồng Phi rốt cuộc cảm thấy dạ dày thư thái hơn một chút, lập tức nói lời cảm ơn với nàng ta.
“Không cần cảm ơn, Tiêu đại ca!” Nàng khẽ mỉm cười, mang theo vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Sao ngươi lại đến quân doanh?” Hắn hơi có chút ngạc nhiên, nhìn nàng ta bộ dạng nhếch nhác, nhất định là ở quân doanh chịu không ít khổ.
“Ta đã nói muốn đi theo huynh mà.” Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, “chúng ta
trước tiên tìm một nơi yên tĩnh đã rồi nói sau.” Nàng ta nói, dìu Tiêu
Hồng Phi đi về hướng rừng cây cách xa quân doanh một chút.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Tiêu Hồng Phi ở dưới ánh trăng lờ mờ quan
sát thiếu nữ trước mắt, nàng ta cũng tự bôi đen mặt mình giống như nàng. Nhớ tới nàng, lòng hắn không khỏi lại đau đớn, hiện giờ nàng đang làm
gì, ở trong lều lẳng lặng chờ trượng phu của nàng trở về yêu thương nàng sao?
“Huynh còn không rõ lòng ta ư?” Nụ cười của Tiểu Kiều mang theo nhàn
nhạt tự giễu, “Ta chỉ là muốn đi theo huynh, ta không khống chế được bản thân muốn đi theo huynh.” Thổ lộ của nàng ta đơn giản mà nồng
nhiệt,giống như một cây búa to hung hăng đánh vào trong lòng Tiêu Hồng
Phi.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt nàng ta cực kỳ giống nàng, vì đang trong
cơn say, Tiêu Hồng Phi cho rằng nàng đang đứng trước mặt mình, đang nói
rõ nhớ nhung với mình, hắn hung hăng giữ đầu nàng ta, không chút do dự
hôn xuống hai cánh môi anh đào mê người kia.(NY: ghét ghét, tức tức, phẫn nộ, ta muốn giết ngườiiiiiiiiiii LL, NV: bình tĩnh em~~~)
Nụ hôn của hắn là mãnh liệt như vậy, như thủy triều nhanh chóng bao
phủ nàng. Tiểu Kiều bị hắn bỗng nhiên nhiệt tình như vậy làm hoảng sợ, ở trong sự nhiệt tình như sóng biển của hắn nàng chỉ có thể nước chảy bèo trôi. Hắn cuồng nhiệt hôn nàng, hôn môi của nàng, trán của nàng, hai má của nàng, hắn dùng chiếc cằm lún phún râu của mình cọ cọ bên tai nàng,
thâm tình gọi tên của nàng ta: “Tố Vấn… Tố Vấn của ta…”
Thân thể Tiểu Kiều hơi cứng ngắc một chút, sau đó liền lấy tay ôm
chặt cổ hắn hưởng thụ nhiệt tình của hắn, cho dù hắn xem nàng như thế
thân cho nàng ta, nàng cũng không quan tâm, thật sự không quan tâm!
Hoa Tố Vấn trợn to mắt nhìn hai người đang ôm hôn nóng bỏng ở cách đó không xa, toàn thân lạnh buốt. Lúc đầu nàng quả thật có chút khiếp sợ,
nhưng mà không bao lâu sau nàng liền hiểu được, người kia không phải một thiếu niên mà là một thiếu nữ, một thiếu nữ cũng cải nam trang giống
như nàng!
Vào lúc chàng ta hôn thiếu nữ kia lại nhập tâm như vậy, say sưa như
vậy! Hoa Tố Vấn nhìn mà không kiềm được lạnh lùng nở nụ cười, nàng thật
sự là tự mình đa tình, thì ra lúc nàng còn đang lo lắng, lo lắng chàng
ta sau khi nghe nói mình gả cho Chu Du sẽ nghĩ như thế nào, xem ra,
chàng ta căn bản chẳng nghĩ thế nào cả, nàng đối với chàng ta mà nói bất quá cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Thiếu nữ kia nhất định rất xinh đẹp,
từ vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ta cũng có thể nhìn ra ắt hẳn là một mỹ nhân yếu đuối, không chỉ xinh đẹp mà còn trẻ tuổi nữa? Tư vịthân thể người trẻ tuổi nhất định là không tồi!
Hoa Tố Vấn cắn chặt môi, nhịn xuống nước mắt sắp rơi, xoay người đi
về phía lều của Chu Du. Không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình
dễ dàng trao cả trái tim, đi vào, trầm luân, cuối cùng lại chỉ còn mảnh
vụn. Nam nhân đều là như vậy, nàng sớm nên biết rõ, vốn cho rằng chàng
ta sẽ không giống những người khác nhưng cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng của bản thân mà thôi!
Tiêu Hồng Phi cảm thấy trong cơ thể mình có một luồng nhiệt đang cháy hừng hực, toàn thân hắn đều là lửa nóng, hắn nhịn không được đưa tay
luồn vào trong vạt áo nàng ta.
“Tiêu đại ca!” Tiểu Kiều khẽ rên rỉ một tiếng, không nhịn được gọi tên hắn.
“Gọi ta Hồng Phi!” Hắn bá đạo nói, nhẹ nhàng bế nàng đi về nơi rậm rạp trong rừng cây.
Trong lòng Tiểu Kiều dâng lên một niềm vui sướng, nếu như huynh ấy và mình có quan hệ xác thịt, huynh ấy nhất định sẽ cưới mình chứ?
Tiêu Hồng Phi nhẹ nhàng đặt nàng ta trên mặt đất, bắt đầu cởi áo của
nàng ta, dịu dàng mà gấp gáp nói: “Cho ta nhé, Tố Vấn, cho ta được
không?” Hắn cúi người hôn lên cổ tuyết trắng của nàng, vươn mạnh tay
lên, tháo khăn trùm đầu của nàng, hắn thích nhất là tóc nàng, thích nó
xõa trên cổ quấn lấy nụ hôn của hắn. (NY: Ta sắp mất máu mà chết tới nơi rồi, có ai gọi xe cứu thương dùm ta không :3)
Mái tóc như mây tản ra, xõa đến trước ngực nàng, vòng qua cổ hắn, hắn say sưa vùi đầu vào mái tóc của nàng, hít vào thật sâu hương thơm từ
mái tóc. Không phải mùi hương này! Động tác của hắn dừng lại, loại mùi
hương đặc biệt của tóc nàng đã khắc sâu vào linh hồn hắn, cho dù là say
rượu, cũng sẽ không nhận lầm. Hắn đứng lên bỗng nhiên tỉnh táo lại rất
nhiều, yên lặng nhìn người nằm trên mặt đất một lúc, xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Đứng lên đi, ngươi không phải là nàng!”
Trong nháy mắt, nước mắt của Tiểu Kiều rơi xuống như mưa, nàng ta rốt cuộc cũng không ức chế được nỗi bi ai cùng cực trong lòng nữa mà lớn
tiếng khóc lên. Đã đến nước này rồi mà huynh ấy vẫn nói ra được lời vô
tình đến vậy, lời của huynh ấy giống như một thanh đao sắc chém nàng vỡ
nát.
Nhưng mà câu nói ấy vẫn chưa phải lời đả thương người nhất, lời đả
thương người nhất còn ở phía sau, hắn lẳng lặng nhìn nàng ta khóc một
lúc rồi lạnh lùng nói: “Đừng nói đến việc ta còn chưa chiếm thân thể của ngươi, mà cho dù đã chiếm thân thể của ngươi rồi thì ngươi cũng không
cần hy vọng sẽ có kết quả gì, bởi vì ngươi cuối cùng cũng không phải
nàng, chỉ có nàng mới có thể ở chỗ này!” Hắn nói xong liền chỉ vào trái
tim mình. (NY: đủ lạnh lùng, đủ vô tình. Ta thíchJ)