Y Nữ Lạnh Nhạt Vs Tướng Quân Nóng Tính

Chương 38: Chương 38: Không Cần Giải Thích




Trời còn chưa sáng hẳn, đại quân của Tôn Sách đã nhổ trại lên đường,chỉ để lại một tiểu đội lương thảo cùng thương binh ở lại canh giữ, mà Tả Tướng quân Tiêu Hồng Phi bởi vì bị thương nên phải ở lại để chỉ huy đội ngũ này.

Hoa Tố Vấn cầm lấy hòm thuốc đi đến doanh trướng, bước chân có chút chậm chạp. Những lời Chu Du nói bên tai nàng trước khi đi cho đến bây giờ vẫn còn vang vọng trong đầu nàng: “Nàng nhất định phải thay thuốc cho hắn, nhưng chỉ được phép thay thuốc mà thôi! Nhất thiết đừng nên quên, nàng là thê tử của ta!”Lúc hắn nói những lời ấy không có nụ cười, trong giọng nói mang theo cảnh cáo rõ ràng.

Nhưng điều làm cho Hoa Tố Vấn do dự không muốn đi hơn lại là lòng của nàng,lòng của nàng rất rối, mặc dù đã hạ quyết tâm một kiếm chặt đứt đoạn nhân duyên này thế mà vẫn không ngăn được mình nhớ đến chàng ta. Nàng một mặt thầm mắng bản thân vô dụng, một mặt lại không nén được mà đau lòng vì chàng ta. Cho nên, giờ phút này, nàng không muốn gặp chàng ta, bởi vì nàng không biết khi nhìn thấy chàng ta rồi thì nên yêu hay nên hận.

Người trong lều giống như cảm thấy được nàng đã đến, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Vào đi.”

Hoa Tố Vấn hít sâu một hơi, vén lại sợi tóc bên tai, nhấc mành cửa lều đi vào.

Trong lều, Tiêu Hồng Phi mặt không biểu cảm ngồi đó, nhìn thấy nàng một thân nam trang đi vào,dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, cho dù giả trang thành nam nhân cũng là một nam nhân tuấn tú.

“Nàng tới đây làm gì?” Hắn hỏi, ức chế sục sôi trong lòng, giả vờ lạnh nhạt.

“Thay thuốc cho ngài.” Nàng đáp, trong lòng khẽ đau nhói.

“Vết thương cỏn con này tính là gì, không cần thay.” Hắn nói.

“Nếu như ngài muốn sớm đi làm tiên phong một chút thì nên ngoan ngoãn thay thuốc đi.” Nàng đáp.

Tiêu Hồng Phi không nói thêm gì nữa, lặng yên cởi áo, lộ ra vai trái bị băng bó. Mấy tháng yêu say đắm, mấy ngày chung đụng, nàng hiểu hắn rất rõ, đã như vậy, nàng nhất định cũng hiểu rõ lòng hắn đối với nàng, thế nhưng vì sao nàng lại làm trái lời thề?

Hoa Tố Vấn lặng yên đến gần, nhẹ nhàng tháo băng vải quấn trên đầu vai hắn, lộ ra vết thương kia. Miệng vết thương hiển lộ màu đỏ nhạt, xem ra không bị nhiễm trùng, nàng nhẹ nhàng dùng bông thấm rượu khử trùng lau miệng vết thương của hắn khiến da thịt trên vai hắn khẽ cứng đờ. Có chút đau đúng không? Hoa Tố Vấn một hồi đau lòng, không nhịn được nhẹ nhàng thổi qua miệng vết thương vài cái.

Một làn gió nhẹ mang theo hơi thở của nàng phất qua trên vai hắn, hơi ngứa, làm cho tình cảm vốn đè nén trong lòng hắn nháy mắt cuộn trào lên, hắn quay đầu lại, đối diện cặp mắt xinh đẹp tuyệt trần kia, thâm tình tuôn ra tràn ngập. Cho dù nàng đã gả cho người khác, hắn vẫn là không tự chủ được muốn yêu nàng!

Hoa Tố Vấn rung động một chút, thân thể và linh hồn cùng lúc rung động một chút! Vì sao, chàng ta vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, chàng ta đáng hận biết bao, nếu đã có niềm vui mới thì vì sao còn dùng loại ánh mắt này đến trêu chọc trái tim nàng! Nàng quay đầu đi, tránh khỏi ánh mắt hắn.

“Vì sao?” Hắn hỏi, ánh mắt nóng rực vẫn dừng lại trên mặt nàng như cũ.

Nàng biết rõ chàng ta đang hỏi cái gì, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng đã nhìn thấy tối qua nàng liền không muốn giải thích nữa. “Vẫn chưa thay thuốc xong, ngài quay đầu lại đi.” Nàng nói.

Hắn bất động, tiếp tục lạnh lùng hỏi: “Vì sao?”

“Không vì sao cả.” Nàng đáp.

“Lời hứa dưới sự làm chứng của ánh trăng không tính là gì sao!” Hắn lớn tiếng nói,tức giận thái độ chống cự tiêu cực của nàng, nàng thậm chí không muốn giải thích dù chỉ một chút.

“Ngài cho rằng ngài vẫn giữ lời sao? Ngài rốt cuộc lấy ánh trăng làm chứng bao nhiêu lần rồi?” Nàng lạnh lùng phản kích, “Ta nghĩ mặt trăng cũng sẽ cảm thấy khó chịu đó, bởi vì động một chút là đem nó ra làm chứng có lẽ đã thành thói quen của ngài rồi!” Tối hôm qua không phải chàng ta đã cùng nữ nhân kia dịu dàng triền miền dưới sự chứng kiến của ánh trăng sao.

“Nàng rốt cuộc đang nói gì vậy!”

“Ta là muốn hỏi ngài, tư vị thân thể của thiếu nữ kia nhất định không tồi đúng chứ!” Hoa Tố Vấn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang đau đớn, vừa nghĩ tới hình ảnh chàng ta và nữ nhân kia triền miên, tim nàng liền giống như bị dao cắt vậy.

Tiêu Hồng Phi ngây cả người, trong nháy mắt liền hiểu rõ, “Tối hôm qua, ta nhìn nàng ta…”

“Không! Ngài đừng nói với ta, ta không muốn nghe!” Hoa Tố Vấn xoay người sang chỗ khác không nhìn hắn, cật lực khắc chế không để cho nước mắt chảy ra.

“Để ta kêu Trương đại phu đến thay thuốc cho ngài.” Nàng hít sâu một hơi nói, bước nhanh đến cửa lều. Nàng đã không thể đối mặt với chàng ta nữa, tình cảm trong lòng mãnh liệt dâng lên như sóng trào, lập tức sẽ vỡ đê, nàng không muốn mất khống chế, ít nhất ở trước mặt chàng ta không thể mất khống chế được, đây là ranh giới cuối cùng nàng giữ lại cho lòng tự trọng mãnh liệt của mình.

“Không! Ta sẽ không để nàng đi!”Tiêu Hồng Phi gầm lên, chạy như bay tới, kéo mạnh nàng vào trong lòng mình. Ngay sau đó hắn liền cuồng nhiệt hôn lên môi nàng.

“Ta sẽ không để cho nàng đi, sẽ không để cho nàng đi!” Hắn thì thào nói, môi nóng bỏng điên cuồng mơn man trên môi nàng, thật sâu mút lấy ngọt ngào trong miệng nàng.

Hoa Tố Vấn vô lực xụi lơ, tùy ý hắn cuồng nhiệt chiếm lấy, lông mi thon dài nhẹ nhàng lay động, hai hàng nước mắt chậm rãi theo khóe mắt chảy ra. Muốn hận nhưng như thế nào cũng không hận được, muốn yêu nhưng làm thế nào có thể yêu đây? Lòng tự tôn mãnh liệt làm sao có thể tha thứ cho hình bóng thiếu nữ kia!

Tiêu Hồng Phi không nhận thức được nỗi đau trong lòng Hoa Tố Vấn, tình cảm vừa yêu vừa hận làm cho động tác của hắn đặc biệt thô bạo. Hắn kéo vạt áo của nàng, ở trên cổ tuyết trắng của nàng hung hăng cắn, lưu lại vết tích thuộc về hắn. Bàn tay to luồn vào trong y phục của nàng, di chuyển trên người nàng, mang theo trừng phạt lại giống như đang vỗ về chơi đùa.

Giọt nước mắt lạnh lẽo chảy ra, rơi xuống trên bờ vai trần của Tiêu Hồng Phi, làm cho bắp thịt của hắn khẽ run một cái. Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng có nhàn nhạt nước mắt, điều này làm cho hắn trong giây lát nhớ tới buổi tối thống khổ kia. Hắn đang làm gì vậy? Hắn đang tổn thương nàng!

“Tố Vấn, Tố Vấn của ta!” Hắn ôm nàng vào lòng thật chặt thì thào nói, “ta không muốn đối với nàng như vậy, nhưng vì nàng không chịu nghe ta giải thích.”

“Thật ra cũng không có gì để giải thích, nam nữ hoan ái là chuyện bình thường thôi mà.” Hoa Tố Vấn cười lạnh một tiếng nói, việc đó còn có gì để giải thích, chẳng lẽ mắt nàng nhìn thấy chỉ là ảo giác sao.

Trong giọng nói lạnh lùng của nàng lộ ra bất cần khơi dậy sự tức giận trong lòng Tiêu Hồng Phi, nói đến giải thích, nàng không phải càng nợ hắn một lời giải thích hơn ư? “Vậy sao, cho nên nói, nàng gả cho Chu Du cũng là việc rất bình thường đúng không?” Hắn nhịn không được mà nói ra lời như vậy.

“Đúng thế, cho nên chúng ta ai cũng không cần giải thích với ai.” Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, bình tĩnh đi đến phía sau hắn, tiếp tục công việc vừa rồi còn dang dở. Rắc thuốc bột lên vết thương, băng bó, trong nháy mắt liền làm xong .

“Tố Vấn…” Tiêu Hồng Phi nhìn bóng lưng nàng đi ra ngoài, trong lòng không nhịn được mà phát đau. Vì sao, nàng ngay cả một câu giải thích cũng không có, thậm chí cũng không nghe hắn giải thích!

Hoa Tố Vấn quay đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái, nhấc mành cửa lều đi ra ngoài. Chỉ vì yêu đã quá sâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.