Trường Giang cuồn cuộn là mạch máu của dân tộc Trung Hoa, nước sông
ngày đêm chảy xiết không ngừng, là nguồn sống mà người dân hai bên bờ
sông dựa vào, cũng là nơi tạo ra một nền văn minh rực rỡ.
Hoa Tố Vấn đứng trên sàn thuyền của chiến thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn, trong lòng không kiềm được mà dâng lên phiền muộn. Nước sông hôm
nay vẫn sạch trong như cũ, không thấy một chút máu tanh nào của ngày hôm qua nữa.
Hôm qua ngay trên con sông này đã xảy ra một hồi đại chiến, mấy vạn
quân sĩ chết chìm trong nước sông cuồn cuộn, máu tươi gần như nhiễm đỏ
cả nhánh sông. Chỉ là qua một đêm, nước sông cuồn cuộn cũng đã gột rửa
sạch sẽ máu tanh do chiến tranh gây ra.
“Đây là chiếc chiến thuyền tốt nhất của Hoàng Tổ! Thế nào?” Chu Du
đứng ở bên cạnh Hoa Tố Vấn, đắc ý nói. Cuộc chiến này bọn họ giành được
toàn thắng.
“Quả thật rất tốt.” Hoa Tố Vấn đáp lời, hắn nóng lòng dẫn nàng tới
nhìn thành quả thắng lợi của hắn, nhưng nàng lại chẳng có một chút hứng
thú nào. Nàng không thích chiến tranh.
Một binh sĩ đi tới, Chu Du hỏi: “Kiểm kê xong hết chưa?”
“Bẩm quân sư, đã kiểm kê xong, bắt được sáu ngàn chiếc chiến thuyền.” Binh sĩ trả lời, liếc nhìn nam tử đứng ở bên cạnh quân sư một cái, thật là một nam nhân xinh đẹp.
“Bắt được Hoàng Tổ chưa?” Chu Du hỏi.
“Hoàng Tổ bỏ chiến thuyền lên bờ chạy về hướng tây, Tả Tướng quân hôm qua cũng đã đuổi theo, bây giờ vẫn chưa về.” Binh sĩ trả lời.
“Ừ, được rồi, ngươi lui xuống đi.” Chu Du nói xong liếc nhìn Hoa Tố
Vấn một cái. Nàng đang cúi đầu nhìn nước sông, không nhìn ra biểu cảm
trên mặt.
Nhắc tới Tả Tướng quân, trong lòng Hoa Tố Vấn vẫn có một chút dao
động nhỏ. Sau hôm ấy, bọn họ không gặp mặt nhau nữa, chàng ta chủ động
xin đi giết giặc mang theo vết thương ra tiền tuyến chiến đấu, từ đó,
lòng nàng giống như một con diều cho dù có bay cao tới đâu cũng luôn mơ
hồ có một sợi dây nắm giữ lại.
Đúng lúc này, một binh sĩ trên mặt đầy máu vội vã đi lên thuyền,
cuống cuồng bẩm báo: “Quân sư, Tả Tướng quân chỉ huy chúng thuộc hạ truy kích Hoàng Tổ, nửa đường gặp phải một đội nhân mã tới tiếp ứng Hoàng
Tổ, bọn chúng vây chúng thuộc hạ trên một sườn núi nhỏ, Tả Tướng quân
lệnh cho thuộc hạ phá vòng vây chạy về xin ngài nhanh chóng phát binh
trợ giúp!”
Lòng Hoa Tố Vấn lộp bộp một chút, chỉ nghe Chu Du vội vàng hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu binh?”
Binh sĩ trả lời: “Khoảng ba bốn trăm người, gấp bốn lần số binh của chúng ta.”
“Tình hình bên Tả Tướng quân thế nào?”
“Tả Tướng quân đang chỉ huy những người khác phòng thủ ở trên sườn núi, chống đỡ công kích của bọn họ.”
“Được, ngươi nhanh chóng tới chỗ Hữu Tướng quân dẫn ba trăm nhân mã
chạy đến tiếp ứng!” Chu Du cấp tốc hạ lệnh, vội vã đi tìm Tôn Sách.
Hoa Tố Vấn ngây người đứng tại chỗ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, tất
cả ý nghĩ trong đầu cũng chỉ có chàng ấy. Chàng ấy bị vây, chàng ấy đang gặp nguy hiểm, viện binh có thể kịp thời tới nơi không? Chàng ấy đã
đuổi theo từ ngày hôm qua, khẳng định cách nơi này rất xa, có khi nào
lúc viện binh tới nơi bọn họ đã… Không! Chàng ấy sẽ không ngốc như vậy,
khẳng định một khi có cơ hội chàng ấy sẽ lập tức phá vòng vây ra ngoài.
Chàng ấy có thể an toàn trở ra không? Chàng ấy có thể bị thương không?…
Oán hận lúc trước trong nháy mắt tan thành mây khói, hiện tại chất chứa
trong lòng nàng chỉ còn tràn ngập nhớ mong.
“Nàng làm sao vậy, bộ dạng đứng ngồi không yên.” Chu Du nhìn chằm
chằm Hoa Tố Vấn một hồi, yếu ớt hỏi. Từ sau khi ăn cơm tối xong, nàng
vẫn là bộ dáng ấy, bên ngoài vừa có gió thổi cỏ lay đã lập tức quay đầu
nhìn ra.
“Ta không sao.” Hoa Tố Vấn nói xong chột dạ, nàng biết rõ bản thân
mình, từ giữa trưa sau khi nghe được tin tức chàng ấy bị vây nàng liền
bắt đầu như vậy.
“Nàng đang chờ cái gì ư?” Chu Du hỏi, trong lòng có chút không vui, nụ cười thường có trên mặt cũng đã biến mất.
“Ta không chờ gì cả.”
“Nàng đang chờ hắn đúng không?” Chu Du sắc bén hỏi, hắn biết rõ, nàng đối với hắn ta có chút đặc biệt, điều này làm cho trong lòng hắn rất
khó chịu.
“Ta không biết ngài đang nói gì.” Hoa Tố Vấn lạnh lùng đáp.
“Nàng thích hắn!” Chu Du nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trong ánh mắt có một tia lạnh lẽo.
Hoa Tố Vấn bình tĩnh nhìn thẳng hắn: “Đúng, ta thích chàng ấy.” Nếu
hắn đã nhìn ra, vậy thì cứ thản nhiên thừa nhận tình cảm của mình thôi.
“Nàng là thê tử của ta!” Chu Du phẫn nộ, lớn tiếng nói.
“Ta đã sớm nói với ngài rất nhiều lần rồi, ta không phải thê tử của
ngài, ta không phải là người ngài muốn thành thân, ta không phải là nhị
tiểu thư của Kiều gia!” Hoa Tố Vấn cũng lớn tiếng trả lời.
“Ta mặc kệ nàng là ai, ta chỉ biết nàng là người đã bái đường với ta!”
“Đó không phải ta tự nguyện!”
“Không phải tự nguyện, vậy vì sao nàng lại thay Kiều nhị tiểu thư lên kiệu hoa!”
“Ta không muốn lên kiệu hoa, nhưng có thể như ý muốn sao? Chẳng lẽ
ngài không biết chúng ta là lên kiệu hoa kia như thế nào? Các người bao
vây Kiều gia đến con kiến cũng không chui lọt, ta không lên kiệu hoa có
được không?”
“Vậy vì sao lúc trước nàng không nói rõ với ta rằng nàng không phải là nhị tiểu thư của Kiều gia?”
“Các người có cho ta cơ hội nói sao? Cho dù ta có nói, các người cũng sẽ không tin!”
Chu Du không lên tiếng, hắn không thể không thừa nhận, trong việc
cưới tiểu thư của Kiều gia, Tôn Sách và hắn làm có chút không đúng, lúc
ấy Kiều Quốc Lão không đồng ý gả nữ nhi, là Tôn Sách hơi mang ép buộc mà cưới các nàng. Nhưng mà, chỉ dựa vào thanh danh hai nhân vật tài tuấn
Giang Nam bọn họ, cưới các nàng cũng không xem là uất ức cho các nàng.
Vì sao, nàng cứ không chịu làm thê tử của hắn chứ!
“Vì sao, nàng cứ không thể tiếp nhận ta?” Chu Du bình tĩnh lại, nói ra nút thắt trong lòng không thể cởi bỏ kia.
“Bởi vì trái tim ta đã sớm cho người khác rồi.” Hoa Tố Vấn dịu dàng
trả lời, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đó
là nụ cười mang theo ngọt ngào cùng mơ ước.
Lại là nụ cười đó! Trong lòng Chu Du có chút đau, nàng cho tới bây
giờ cũng chưa từng nở ra nụ cười như vậy với hắn. Không cam lòng, thật
không cam lòng, hắn vẫn luôn không hiểu, nhân vật tuấn dật phóng khoáng
như hắn, vì sao lại không thể chinh phục được trái tim của nàng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên một hồi xôn xao, trong mơ hồ dường như
có người đang hô “Tả Tướng quân đã trở về”, Hoa Tố Vấn lập tức đứng lên, muốn chạy ra bên ngoài.
Chu Du kéo cánh tay nàng lại, lạnh lùng nói: “Không cho phép ra ngoài!”
Hoa Tố Vấn hung hăng hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ta nhất định phải ra ngoài!”
“Nếu như nàng không muốn khiến hắn gặp rủi ro thì tốt nhất đừng đi ra ngoài!” Trong lòng Chu Du bùng lên ngọn lửa ghen ghét hừng hực.
“Chàng ấy là Tả Tướng quân của ngài, nếu như ngài công tư bất phân
như vậy thì ngài sẽ không xứng làm quân sư!” Hoa Tố Vấn lạnh giọng đáp
trả.
“Nếu như nàng không đi ra ngoài, ta sẽ công tư phân minh!” Chu Du thét lên, khí chất nho nhã không còn sót lại chút gì.
Hoa Tố Vấn ngây người, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của
Chu Du, xem ra lần này hắn thật sự tức giận rồi. Nếu như hắn nổi giận,
ắt sẽ đem cơn tức giận trút lên người chàng ấy, chàng ấy vừa mới trở về, còn không biết có bị thương hay không, không thể để chàng ấy phải chịu
sự bất công như vậy! “Đây là chuyện giữa hai chúng ta, không liên quan
đến chàng ấy.” Nàng lạnh lùng nói, “nếu ngài đã nói như vậy, ta không đi ra nữa là được.”
Mặc dù nàng thỏa hiệp, nhưng lại làm cho trái tim Chu Du càng thêm
đau, nàng luôn luôn quật cường không chịu cúi đầu, nhưng lần này vì
người nam nhân kia lại thỏa hiệp với hắn! Hắn hung hăng liếc nhìn nàng
một cái, vung tay áo, sải bước đi ra khỏi doanh trướng.