Tiêu Hồng Phi mang theo cả người mệt mỏi cuối cùng cũng trở về đại
bản doanh, lần vây đánh này là trận chiến gian khổ nhất từ lúc hắn tòng
quân tới nay, cũng may, hắn cuối cùng vẫn kiên trì được tới khi viện
quân đến, hợp lực tiêu diệt quân địch. Điều đáng tiếc duy nhất là, đã để cho Hoàng Tổ chạy mất.
Tiêu Hồng Phi bất chấp vết đao trên người, đi thẳng đến lều của Tôn
Sách, hắn cần phải bẩm báo rõ ràng toàn bộ quá trình sự việc cùng thỉnh
tội với Đại Tướng Quân. Hắn không bắt được Hoàng Tổ, đây là do hắn thất
trách.
Tôn Sách đang chờ hắn trong lều, thấy hắn mang theo vết máu khắp
người đi vào không khỏi có chút đau lòng: “Tả Tướng Quân, huynh khổ cực
rồi, nhìn huynh cả người vết thương, hay là đi băng bó vết thương trước
rồi lại đến.”
“Hồng Phi thất trách, đã để Hoàng Tổ chạy mất.” Tiêu Hồng Phi hành lễ.
“Được rồi được rồi, chạy mất rồi thì thôi, hắn đã cùng đường, sau này cũng sẽ không tạo được sóng gió gì, coi như chúng ta làm việc thiện, mở cho hắn một con đường sống đi.” Tôn Sách rộng lượng đỡ hắn đứng dậy,
“huynh mau trở về nghỉ ngơi, ta bảo binh sĩ đi gọi đại phu đến lều giúp
huynh băng bó một chút.”
Tiêu Hồng Phi đáp lời, đi ra ngoài, đang lúc nhấc mành lên thì trông
thấy Chu Du đi tới cửa. Chu Du nhìn hắn một cái, loại ánh mắt đó rất kỳ
quái. Hắn đang muốn chào hỏi huynh ta nhưng huynh ta lại lướt qua hắn đi vào trong lều. Tiêu Hồng Phi kinh ngạc quay đầu lại liếc nhìn Chu Du
một cái, hôm nay Chu Du dường như mang theo địch ý với hắn, là vì không
bắt được Hoàng Tổ sao?
Tiêu Hồng Phi dự định trở về lều, những vết đao nhỏ này hắn căn bản
không để trong lòng, mà ởtrong lòng hắn chính là nữ nhân kia! Hắn dừng
bước, quay đầu nhìn về phía doanh trướng của Chu Du, do dự. Ngay lúc
này, hắn chỉ muốn có thể bay đến bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Khi hắn bị vây, vốn cho là lần này mình sẽ không đợi được viện binh đến, khi đó, hắn chỉ nghĩ đến nàng. Trong nháy mắt đối mặt với sinh tử bỗng
nhiên hắn hiểu rõ điều gì mới là quan trọng nhất, là nàng, trong lòng
hắn nàng là quan trọng nhất! Hắn không khống chế được mà đi về phía
doanh trướng của Chu Du.
Hoa Tố Vấn ở trong lều đi qua đi lại, nàng chưa từng lo lắng thế này
bao giờ, nàng sợ, sợ Chu Du sẽ làm gì bất lợi với chàng ấy. Mặc dù nàng
cũng ít nhiều hiểu tính tình của Chu Du, hắn không đến mức sẽ hèn hạ như vậy, nhưng mà, có nhiều chuyện rất khó nói chính xác, nhất là khi một
người nam nhân đã dấy lên ngọn lửa ghen ghét trong lòng.
Tiêu Hồng Phi đứng ở ngoài lều, trong lòng có chút thấp thỏm bất an,
hắn sợ, sợ sau khi đi vào sẽ trông thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng. Hắn
vươn tay, ở trong lòng thầm cổ vũ chính mình rồi mới nhẹ nhàng nhấc mành lên.
Hoa Tố Vấn dừng bước, nàng ngây ngốc nhìn người nam nhân khắp người
đầy vết máu này, vừa đau lòng vừa mừng rỡ, dường như là không chút nghĩ
ngợi mà bay nhào vào lòng hắn.
Trong lòng Tiêu Hồng Phi dâng lên vui sướng vô vàn, hắn ôm lấy thân
thể ấm áp trong lòng, liền cảm thấy như mình đã có tất cả. “Tố Vấn, Tố
Vấn của ta!” Hắn nhịn không được thâm tình nỉ non bên tai nàng.
“Hồng Phi, Hồng Phi của ta!” Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng đáp lời, đè nén rung động không ngừng trong lòng.
“Ta nghĩ kỹ rồi, cho dù nàng đã xuất giá, ta cũng vẫn muốn yêu nàng!” Tiêu Hồng Phi vùi mặt vào mái tóc của nàng, thật sâu hít lấy mùi thơm
ngát trong tóc nàng.
“Ta không có lấy ngài ấy.” Lời giải thích trì hoãn mãi chưa thể nói, lúc này đây cuối cùng nàng cũng đã nói được ra.
Chu Du từ trong đại trướng đi ra, mặc dù Trương Cảnh bị phái đi ra
ngoài, trước mắt ở trong quân đại phu chỉ có một mình nàng, nhưng mà lúc hắn nghe Tôn Sách nói muốn để nàng đi qua băng bó cho Tiêu Hồng Phi vẫn là nhịn không được phát hỏa với Tôn Sách. Tôn Sách đối với sự phẫn nộ
của hắn không hề tức giận mà chỉ yên lặng chờ hắn phát hỏa xong sau đó
mới hời hợt nói một câu thế này: “Đệ đối với nàng ta dường như hao tốn
quá nhiều tinh thần và thể lực rồi.” Câu nói ấy như một cái chùy to nện
tỉnh hắn từ trong giấc mộng, đúng thế, từ lúc nào thì tâm tình hắn bắt
đầu bị nữ nhân kia chi phối vậy, nghĩ lại đoạn thời gian gần đây, Chu Du phóng khoáng kia đã đi đâu rồi?
Tâm tình Chu Du bình ổn lại một chút, quyết định quay về làm một Chu
Du phóng khoáng như trước kia, đẩy mành ra, lại nhìn thấy bên trong
doanh trướng không một bóng người, kiềm chế lúc nãy thoáng cái đã tan
thành mây khói. Nàng cuối cùng vẫn là đi tìm hắn ta! Hắn hung hăng đẩy
mành ra, đi nhanh về phía doanh trướng của Tiêu Hồng Phi.
“Rốt cuộc chàng đã trúng bao nhiêu đao vậy?” Hoa Tố Vấn nhìn khắp
người Tiêu Hồng Phi đầy vết máu trong lòng có chút đau, trên người nam
nhân này có vô số vết thương thế mà chàng ấy còn không thèm để ý.
“Nàng là đại phu, sẽ không bị những vết máu này hù dọa chứ, đó đều là máu của quân địch.” Tiêu Hồng Phi khẽ cười, hắn thích nghe giọng điệu
này của nàng, ở phương diện nào đó có ân cần cùng đau lòng.
“Chàng chẳng bao giờ biết yêu quý chính mình cả!” Hoa Tố Vấn khẽ
khiển trách, ít nhất cũng trúng ba đao, có điều miệng vết thương cũng
không xem là sâu.
“Nam nhân không có vết thương thì không tính là nam nhân!”
“Được rồi! Ta khử trùng cho chàng trước, có hơi đau, chàng kiên nhẫn
một chút nhé.” Hoa Tố Vấn rất nhanh lấy từ hòm thuốc ra rượu khử trùng,
bắt tay vào làm công tác chuẩn bị.
“Đêm đó, ta cái gì cũng không làm!” Tiêu Hồng Phi bỗng nhiên giữ lấy
mặt nàng, dùng đôi mắt thâm tình đối diện với nàng, “ta say, mới đầu
nhìn nàng ta thành nàng, nhưng sau đó cũng không làm gì hết!”
Lông mi thon dài của Hoa Tố Vấn khẽ chớp hai cái, tiếp theo đón nhận
ánh mắt của hắn: “Ta đã từng thề dưới đáy lòng, chỉ cần chàng bình yên
trở về, ta sẽ không so đo gì nữa!”
“Tố Vấn… Tố Vấn!” Tiêu Hồng Phi ôm chặt nàng vào lòng, từ nơi sâu nhất dưới đáy lòng phát ra tiếng gọi thoáng mang run rẩy.
Lòng Hoa Tố Vấn cũng đang run rẩy, đây chính là yêu khắc cốt ghi tâm
sao? Nàng đè nén tình cảm dâng trào trong lòng nhẹ nhàng đẩy hắn ra:
“Vẫn nên bôi thuốc trước đã.”
Trong doanh trướng Tả Tướng quân còn đốt đèn, Chu Du ở cửa ngừng một chút, hơi hơi đè nén tức giận trong lòng, vén mành lên.
Trong lều, dưới ánh đèn, một nam nhân cường tráng đang để trần nửa
thân trênngồi yên để nữ nhân phía sau lưng bôi thuốc cho hắn, động tác
của bọn họ rất đứng đắn, không hề quá quắt như trong tưởng tượng trước
đó của Chu Du. Nhưng mà nữ nhân kia quá cẩn thận quá tỉ mỉ rồi, giống
như sợ sẽ làm hắn đau, loại cẩn thận từng li từng tí này chính là biểu
lộ tình cảm tự nhiên nhất. Lòng Chu Du không nhịn được hơi có chút đau.
“Tại sao nàng lại ở đây?” Hắn hỏi.
“Trong quân hiện tại chỉ có mình ta là đại phu, chẳng lẽ ta không nên ở đây sao?” Hoa Tố Vấn nhìn thẳng hắn, trả lời.
“Như vậy, nàng giúp Tả Tướng quân bôi thuốc xong chưa?”
“Vẫn chưa xong.” Hoa Tố Vấn thu hồi ánh mắt, tiếp tục công việc trên tay.
“Được rồi, ta chờ nàng cùng về.” Chu Du nói.
Hoa Tố Vấn nhíu nhíu mày, hắn là không yên tâm muốn ở lại đây trông
chừng nàng. Thế nhưng cho dù hắn có thể trông chừng người của nàng cũng
làm sao có thể trông chừng trái tim của nàng đây? Một người nam nhân
thông minh như hắn làm sao lại không hiểu rõ điểm này chứ!
Ở một góc tối ngoài doanh trướng Tả Tướng quân, một đôi mắt to im
lặng nhìn chăm chú vào trong doanh trướng đi ra một nam một nữ rồi
dầndần đi xa. Nam nhân kia chính là quân sư, nàng biết rõ,nếu như không
phải có nữ nhân kia, hiện tại hắn chính là trượng phu của nàng. Nữ nhân
kia… Nàng rốt cục đã gặp được nàng ta, mặc dù không trông thấy mặt nàng
ta, thế nhưng từ cách nói chuyện của nàng ta có thể cảm giác được nàng
ta rất đặc biệt. Từ khoảnh khắc Tiêu Hồng Phi và nàng ta cùng đi vào lều thì nàng đã ở đó rồi, cuộc trò chuyện của bọn họ, nàng nghe được rõ
ràng, cũng nghe đến đau triệt nội tâm. Hy vọng nho nhỏ trong lòng nàng
tại khoảnh khắc ấy hoàn toàn tan biến, tình yêu của nàng đối với huynh
ấy, đã định trước là không có kết quả rồi! Nước mắt đau xót theo khóe
mắt chảy xuống, ở trên gương mặt đen đúa in xuống hai hàng nước mắt
trắng tinh.