Y Nữ Lạnh Nhạt Vs Tướng Quân Nóng Tính

Chương 41: Chương 41: Thê Tử Của Quân Sư




“Ngươi ở ngoài đó làm gì vậy?” Trong doanh trướng vang lên tiếng nói lạnh lùng làm cho thân thể Tiểu Kiều không nhịn được run lên một cái, huynh ấy phát hiện ra nàng rồi! Nàng chà xát bàn tay sắp đông cứng, từ từ đi vào.

Trong lều, người nam nhân nàng yêu sâu đậm kia lúc này đang ngồi lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt không có lạnh lẽo của trước kia. “Ngươi nghe thấy hết rồi chứ?” Hắn hỏi, từ lúc nàng đứng ở ngoài lều là hắn đã biết, thế nhưng hắn không quan tâm, thậm chí là có chút cố ý muốn cho nàng nghe thấy.

Tiểu Kiều yên lặng gật gật đầu, nước mắt âm thầm kiềm nén liền rơi xuống lớp ngụy trang đã bị hỏng trên mặt nàng.

“Cho nên, ngươi hẳn đã hiểu rõ vị trí của nàng ấy ở trong lòng ta. Nàng ấy là thê tử của ta, cũng là người duy nhất mà kiếp này ta yêu!” Tiêu Hồng Phi nhìn gương mặt cực giống nàng đang rơi lệ, không khỏi có chút mềm lòng, hắn khẽ thở dài một hơi, nói tiếp: “Ngươi nên trở về đi, tìm một nhà tốt để gả, đi theo ta sẽ không có kết quả gì đâu.”

Tiểu Kiều nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn thật sâu, nhưng trong lòng lại đang lắc đầu, nàng sẽ không trở về, cho dù là tình yêu đã định trước sẽ không có được, nàng cũng sẽ dùng cách của mình lặng lẽ yêu huynh ấy!

“Ngài biết rõ lòng ta không đặt ở nơi ngài, vì sao không thể buông tha ta chứ?” Hoa Tố Vấn ngồi bên bàn, nhìn Chu Du vẫn đang viết chữ.

Chữ Chu Du viết rất đẹp, viết chữ là phương pháp hữu hiệu khiến hắn có thể bình tâm tĩnh khí. Mỗi khi hắn có quyết sách(*) lớn gì hoặc là lúc có chuyện phiền não gì,hắn đều sẽ viết chữ, từ từ viết ra những chữ đẹp đẽ, lòng của hắn cũng sẽ từ từ bình tĩnh lại. Nhưng mà, hôm nay, lúc hắn viết chữ lại có chút mất bình tĩnh, làm thế nào cũng không thể tập trung toàn bộ tinh thần được.

(*)Quyết sách: Quyết định sách lược

“Buông tha nàng!” Hắn hừ lạnh một tiếng buông bút trong tay xuống, “Buông tha nàng để nàng cùng hắn ta thành thân sao? Nàng muốn ta phải nói với mọi người rằng thê tử của Chu Du ta có tư tình với thuộc hạ của ta sao?”

“Trong quân doanh không có ai biết rõ thân phận của ta.”

“Rất nhanh sẽ có người biết thôi.” Hắn nói thầm dưới đáy lòng, trong lòng đã có tính toán. Hắn không thể thua, Chu Du hắn tuyệt đối sẽ không thua, cho dù không chiếm được lòng của nàng, thì cũng phải giữ được người của nàng!

Quân đội một đường đi về hướng đông, dọc đường đánh vài trận nhỏ, khắp nơi thế như chẻ tre. Hoa Tố Vấn theo quân bận rộn, Trương Cảnh đã trở lại, thay thế nàng mỗi ngày thay thuốc cho Tiêu Hồng Phi, mặc dù hiện tại cơ hội nàng gặp chàng ấy càng ngày càng ít, nhưng trái tim lại ngọt ngào. Đêm đó, chàng ấy đã nói với nàng, chàng ấy nhất định phải giữ đúng lời hứa phụ trợ Tôn Sách bình định Giang Nam, sau đó chàng ấy sẽ mang nàng đi, nàng bây giờ đang mong đợi thời khắc đó đến. Nàng không sợ chờ đợi cũng không oán giận, bởi vì nàng biết rõ chí hướng cùng hoài bão của chàng ấy, nàng tuyệt đối không thể để tình yêu của mình trở thành gông xiềng của chàng ấy.

“Quân sư.” Binh sĩ đang được nàng băng bó đột nhiên đứng thẳng người, gọi một tiếng.

Hoa Tố Vấn hơi nhíu mày, không khỏi có chút phiền lòng.

“Sao vậy? Mệt à?” Chu Du mang theo mỉm cười nhẹ nhàng hỏi nàng, mấy ngày nay, thái độ của hắn trái ngược với thái độ kịch liệt mấy ngày trước, trở nên dịu dàng săn sóc.

“Bình thường, ta không mệt.” Hoa Tố Vấn lạnh lùng trả lời.

Binh sĩ ngồi đó cảm giác được không khí kỳ quái giữa hai người, không nhịn được đứng dậy định rời khỏi, Chu Du lại nhẹ nhàng đè vai hắn lại: “Vết thương của ngươi còn chưa băng bó xong, vẫn là không cần vội vã rời đi. Ngươi nên biết, ngươi rất may mắn mới có cơ hội được thê tử của quân sư trị thương cho đấy.”

Lời này vừa nói ra, như một tay pháo nổ trong lều quân y, mười mấy ánh mắt cùng lúc đồng loạt nhìn về phía Hoa Tố Vấn, thì ra là như vậy, thảo nào luôn cảm thấy hắn xinh đẹp giống như nữ nhân, thì ra đúng là nữ nhân, lại còn là một đại mỹ nữ nổi danh!

Thê tử của quân sư chẳng những là mỹ nhân nổi danh Hoàn thành, mà còn là một đại phu chữa bệnh cứu người! Nữ nhân như vậy kết duyên với quân sư phóng khoáng tuấn dật, thật sự là ông trời tác hợp! Trong khoảng thời gian ngắn, giai thoại trai tài gái sắc truyền khắp toàn quân doanh.

“Vì sao ngài phải làm như vậy!” Hoa Tố Vấn phẫn nộ rồi, kể từ khi hắn công bố thân phận của nàng, liền không có binh sĩ nào dám tìm nàng trị thương nữa, đây là điều nàng tức giận nhất.

“Chẳng lẽ nàng không biết sao?” Chu Du cười mang theo khoái cảm trả thù, hắn chính là muốn làm cho tất cả mọi người biết rõ nàng là thê tử của hắn, xem nàng làm sao còn có thể cùng nam nhân kia thân mật!

Nàng biết rồi, hắn là cố ý, hắn muốn để cho người khác biết nàng là thê tử của hắn, gây áp lực dư luận, như vậy, lúc nàng và Tiêu Hồng Phi ở cùng nhau thì nàng sẽ thành một thê tử hồng hạnh xuất tường, việc ấy sẽ chịu sự phỉ báng của mọi người, bị người ta ném đá. Nhưng mà, nàng là Hoa Tố Vấn, nàng căn bản sẽ không quan tâm những thứ ấy, nếu như nàng quan tâm, cũng sẽ không kiên trì làm một đại phu trong thời đại này. “Ngài làm vậy đến cuối cùng cũng chỉ tự biến mình thành trò cười thôi, không ngờ quân sư cũng sẽ bị cắm sừng, đến lúc đó binh lính đều sẽ nói như vậy.” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói.

Nụ cười của Chu Du cứng đờ, chuyện lưỡng bại câu thương(cả hai cùng thiệt) này nàng không phải không dám làm, hắn ngàn tính vạn tính vẫn là đánh giá thấp sự quật cường của nàng. Nàng không phải nữ nhân bình thường, thậm chí là những thứ lễ giáo kia nàng cũng không quan tâm.

Tiêu Hồng Phi hung hăng đánh một quyền lên bàn, phẫn nộ rồi lại không biết làm sao. Hiện tại toàn quân doanh ai cũng biết nàng là thê tử của quân sư, hắn phải yêu nàng như thế nào mới không khiến nàng bị người khác tổn thương đây?

Mành vải bị đẩy ra, Hoa Tố Vấn mang theo hòm thuốc của mình đi vào, một thân quần sam, dáng người thướt tha.

“Sao nàng lại tới đây?” Tiêu Hồng Phi có chút ngạc nhiên, sau khi mọi người biết nàng là thê tử quân sư, nàng lại càng không nên tới nơi này.

“Đến thay thuốc cho chàng.” Giọng nói của Hoa Tố Vấn bình tĩnh.

“Đã khỏi từ lâu rồi, không cần thay.”

Hoa Tố Vấn đến gần hắn, không nói gì tháo vải trên đầu vai hắn ra: “Hiện giờ không ai dám tìm ta chữa bệnh, chàng có dám không?”

Tiêu Hồng Phi im lặng một lúc, thở dài một hơi: “Ta không muốn tìm nàng chữa bệnh cho ta, ta chỉ muốn thê tử của ta có thể chính thức trở thành thê tử của ta thôi.”

“Vào trước khi chàng chưa thực hiện được lời hứa với người khác, ta sẽ chờ.”

Trong lòng Tiêu Hồng Phi cảm động một phen, nàng chính là như vậy, không có lời đường mật chỉ là yên lặng ủng hộ và quan tâm, hắn không nhịn được xoa lên gương mặt của nàng, nhẹ nhàng ở trên trán nàng hôn thật sâu. “Chờ bình định được Giang Nam rồi ta nhất định sẽ dẫn nàng đi, nhất định như vậy!” Hắn lẩm bẩm nói lời thề của mình.

Hoa Tố Vấn nhàn nhạt cười, nàng sẽ chờ ngày đó.

Tiêu Hồng Phi nhẹ nhàng cởi dây cột tóc của nàng ra, một lần lại một lần vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ của nàng, đáy lòng dâng lên thật sâu thương tiếc. Hắn lấy từ trong tay nải ra dây cột tóc màu hồng nhạt kia, nhẹ nhàng buộc lên cho nàng. “Nếu như Chu Du làm gì bất lợi với nàng, ta sẽ lập tức dẫn nàng đi!” Hắn nói.

Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

“Quân sư phu nhân lại đi đổi thuốc cho Tả Tướng quân rồi.” Chu Du ngồi trong lều, những lời tán gẫu vừa rồi của binh sĩ một lần lại một lần vang lên bên tai hắn. Nàng cuối cùng vẫn đi tìm hắn ta, nàng không quan tâm người khác nói thế nào, lại càng không để ý mặt mũi cùng tâm tình của hắn! Hắn phẫn nộ hung hăng ném bút trong tay ra thật xa, đúng lúc ném tới bên chân Hoa Tố Vấn vừa mới bước vào lều.

“Vì sao nàng lại đi tìm hắn?” Chu Du phẫn nộ hỏi.

“Ta đi thay thuốc cho chàng ấy.”

“Đó là cái cớ của nàng thì có! Vết thương của hắn đã sớm khỏi rồi!”

“Phải thì thế nào?” Hoa Tố Vấn trấn định nhìn vào đôi mắt phẫn nộ như ngọn lửa đang thiêu đốt kia của Chu Du.

“Nàng đừng tưởng rằng ta sẽ nhân nhượng loại hành vi hồng hạnh xuất tường này của nàng! Lúc cần thiết ta liền bỏ nàng!” Chu Du rốt cục không khống chế được nữa, dây cột tóc màu hồng nhạt trên tóc nàng kia giống như một tia sáng mạnh đâm vào mắt hắn, làm cho hắn ức chế không được mà rống lên, hoàn toàn phá vỡ hình tượng bình tĩnh thoát tục của chính mình.

“Tốt nhất là như vậy.” Nàng lạnh lùng cười, đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.