Hoa Tố Vấn xách theo hòm thuốc đón gió Bắc rét lạnh vội vội vàng vàng đi tới, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cái lạnh của gió rét. Chàng ấy
đang chờ nàng, chờ nàng đến cứu mạng!
Tôn Sách đồng ý với nàng, để nàng chữa trị cho chàng ấy, đây cũng coi như sự kết thúc của bọn họ.
Lữ Mông đưa nàng đến cửa phòng, nhẹ nhàng phất tay cho binh lính canh giữ ở cửa lui xuống, nói với nàng: “Phu nhân không cần phải gấp, từ từ
mà chữa trị, ta ở trong một phòng gần chỗ này chờ phu nhân.” Cho dù hắn
chỉ là một thiếu niên, còn chưa hiểu tình là gì, nhưng vẫn bị ánh mắt
Hoa Tố Vấn làm cảm động.
Hoa Tố Vấn gật đầu, vươn tay run rẩy khẽ đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng có mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn đang cúi người ở trên giường không nhúc nhích.
Vào khoảnh khắc Hoa Tố Vấn nhìn thấy hắn, tình cảm trong lòng cuối
cùng cũng như đê vỡ, nàng chạy vội đến bên cạnh hắn, không khỏi thất
thanh khóc òa lên, một lần lại một lần gọi tên của hắn.
Tiêu Hồng Phi đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, âm thanh quen
thuộc bên tai liền giống như một loại thuốc trợ tim, làm cho ý thức của
hắn trong nháy mắt thanh tỉnh không ít. Hắn xoay đầu lại, nhìn bộ dạng
nữ nhân hắn yêu mến thất thanh khóc nức nở, trong lòng tràn lên một tầng ấm áp, miễn cưỡng nở một nụ cười với nàng.
“Chàng sao rồi?” Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng đỡ cánh tay của hắn, giúp hắn
ngồi ngay ngắn, cánh tay coi như vẫn bình thường, nhưng trước ngực và
sau lưng thì đều đã máu thịt lẫn lộn.
“Không chết được.” Tiêu Hồng Phi nhếch miệng cười.
“Sao chàng lại ngốc như vậy! Vì sao không phản kháng, lại cứ để bọn
họ đánh như vậy chứ!” Hoa Tố Vấn khẽ hét lên, nhưng trong lòng lại đau
đớn từng hồi.
“Những quân côn kia có là gì, ta không sợ bị đánh.” Tiêu Hồng Phi
nói. Hắn không thể chạy, cũng không muốn chạy, hắn biết rõ, chỉ cần lần
này hắn có thể không chết thì chuyện trước đó sẽ không ai tính toán nữa, chỉ cần hắn gắng gượng vượt qua ắt sẽ có cơ hội mang nàng rời đi.
Hoa Tố Vấn không nói gì thêm, khẽ thở dài một hơi, đem môi ấm áp của
mình khắc sâu lên môi hắn, nhiều ngày nhớ nhung cùng lo lắng, quyến
luyến sâu sắc cùng không nỡ chỉ có nụ hôn thật sâu này mới có thể thổ lộ hoàn toàn được. Qua hôm nay, bọn họ cũng sẽ không thể nào bên nhau được nữa rồi!
Tiêu Hồng Phi nhiệt liệt đáp lại nụ hôn ngọt ngào kia, hận không thể
đem nàng chôn chặt vào lòng mình. Nhưng mà, chỉ cần hắn hơi khẽ động thì cơ thể của hắn sẽ rất đau đớn.
Hoa Tố Vấn lưu luyến rời khỏi bờ môi hắn, cố gắng mỉm cười, nói với
hắn: ” Vẫn nên chữa trị vết thương của chàng trước đã.” Y phục đã bị gió thổi khô, dính chặt vào trên vết thương máu thịt lẫn lộn của hắn, nàng
cần dùng nước chậm rãi thấm ướt miệng vết thương, sau đó đem tách quần
áo ra khỏi miệng vết thương. Nàng đẩy cửa ra, hướng về gian phòng cách
đó không xa hô to: “Đem một chút nước ấm đến đây!”
Vào mùa đông ngày luôn rất ngắn, trời dần dần tối, trong phòng được
bưng đến một chậu than, vết thương vẫn đang tiếp tục được xử lý, động
tác của Hoa Tố Vấn rất chậm rất nhẹ nhàng, bởi vì mỗi một động tác của
nàng đều sẽ mang đến cho chàng ấy sự đau đớn rất lớn. Nàng không muốn
làm chàng ấy phải chịu thêm những đau đớn này nữa.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ, Hoa Tố Vấn mở cửa, Lữ Mông
đứng ở bên ngoài, hắn nói: “Vết thương xử lý xong chưa? Cần phải đi
rồi.”
“Vẫn chưa xong.” Hoa Tố Vấn trả lời, “Có ngươi canh chừng, ta cũng không thể nào trốn được.”
Lữ Mông thoáng nhìn vào trong phòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta
sẽ bảo nhà bếp đem cơm đến, sau khi phu nhân xử lý vết thương cho Tả
Tướng quân xong hãy cùng nhau dùng cơm rồi hẵng đi.”
Hoa Tố Vấn cảm kích nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ngươi!”
May nhờ có người thiếu niên này, ít nhất nàng vẫn có thể cùng hắn ăn một bữa cơm cuối cùng.
Băng bó ổn thỏa, thay y phục sạch sẽ cho Tiêu Hồng Phi xong, Hoa Tố
Vấn đã có một tầng mồ hôi mỏng. Tiêu Hồng Phi xoay người lại, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn, mặc dù vẫn đang rất đau,
nhưng hắn vẫn không chút do dự ôm chặt nàng vào lòng, lúc này đây, hắn
chợt muốn cứ ôm nàng như vậy, ôm nàng mãi cho đến thiên trường địa cửu!
Tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên ở bên ngoài, một giọng nhỏ nhẹ nói: “Đưa cơm.”
Hoa Tố Vấn mở cửa, một thiếu niên nhỏ gầy mang theo hộp cơm đi vào,
trong khoảnh khắc thiếu niên nhìn thấy Tiêu Hồng Phi, thân thể không
ngăn được run rẩy. “Tiêu đại ca!” Hắn gọi chàng ấy, nước mắt tuôn trào.
Gương mặt Tiêu Hồng Phi lạnh hơn, thế nhưng trong lòng lại có chút ấm áp, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Tiêu đại ca!” Tiểu Kiều hô to, không kiềm được mà nhào vào lòng Tiêu Hồng Phi đang ngồi trên giường. Tiêu Hồng Phi nhịn đau khẽ đẩy nàng ta
ra, hơi khó xử nhìn thoáng qua Hoa Tố Vấn.
Hoa Tố Vấn không có tức giận, trong lòng chỉ có nhàn nhạt bi ai. Vào
lúc thiếu niên kia gọi tên chàng ấy, nàng liền cảm giác được thiếu niên
này chính là thiếu nữ đêm đó cùng chàng ấy hôn nhau! Nhưng mà, hiện tại, đáy lòng của nàng đã không còn ghen tuông, ăn xong bữa cơm này duyên
phận của nàng và chàng ấy cũng sẽ tận, về sau, bên cạnh chàng ấy có thể
có một cô gái như vậy cũng không tồi! Nàng nhàn nhạt nhìn cô gái kia
cười cười.
Lúc này Tiểu Kiều căn bản không hề chú ý đến Hoa Tố Vấn, nàng nhìn
Tiêu Hồng Phi từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi: “Vết thương của huynh có nặng không, Tiêu đại ca?” Ngày hôm trước nàng bởi vì yến tiệc phải
theo đầu bếp đến phủ Thái Thú để giúp đỡ, về sau nghe nói chuyện của
Tiêu Hồng Phi nên đã rất lo lắng, lại khổ nỗi không có cách nào đi gặp
huynh ấy. Hôm nay nghe nói đưa cơm đến cho Tả Tướng quân, nàng liền vội
vàng nói với đầu bếp muốn đi đưa cơm, chính là vì có thể liếc nhìn huynh ấy một cái.
“Ta không sao.” Tiêu Hồng Phi nhàn nhạt trả lời, “Vết thương đều đã được băng bó ổn thỏa rồi.”
Tiểu Kiều lúc này mới ý thức được, thì ra là nàng ấy cũng ở đây! Nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là trên dung nhan tuyệt sắc kia thế nhưng
lại có thêm một chút đau buồn. Nàng ấy đang nhìn nàng cười, nụ cười nhàn nhạt thoải mái kia giống như đang nói với nàng điều gì đó. Tiểu Kiều
ngây ngẩn cả người, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh bàn, lấy thức ăn trong hộp ra nói: “Hai người… dùng cơm đi.”
Tiêu Hồng Phi cử động muốn xuống giường, Hoa Tố Vấn kịp thời ngăn hắn lại: “Chàng ngồi đó đi, chàng mất máu quá nhiều bây giờ vẫn còn yếu, ta đút cho chàng.” Nàng nói rồi gắp một vài món ăn bỏ vào trong chén, đi
đến bên giường.
Tâm Tiểu Kiều co rút đau đớn một chút, tình cảm nồng đậm giữa bọn họ
đã sớm tràn ngập vào không khí cả căn phòng nhỏ này, nàng xoay người nhẹ giọng nói: “Hai người dùng cơm đi, ta đi trước.”
“Cô nương! Cám ơn cô!” Hoa Tố Vấn nhẹ nhàng gọi nàng ta lại, nhìn nàng ta khẽ mỉm cười.
Tiểu Kiều quay đầu, nhàn nhạt cười đáp trả, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Tiêu Hồng Phi nhìn Hoa Tố Vấn tỉ mỉ thổi nguội canh nóng cho hắn,
trong lòng tràn đầy ngọt ngào, có thể có được sự chăm sóc chu đáo của
nàng thế này, cho dù bắt hắn chịu tội một lần nữa, hắn cũng không chút
do dự!
Hoa Tố Vấn chuyên tâm đút hắn, tựa hồ muốn gửi gắm tất cả tình cảm
của mình vào bữa cơm này, để cho hắn ăn vào bụng. Nàng đút từng muỗng
từng muỗng, nước mắt không kiềm được theo khóe mắt chảy xuống.
“Nàng làm sao vậy?” Tiêu Hồng Phi phát hiện nàng rơi lệ, không nhịn được hỏi.
Hoa Tố Vấn cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt,
trả lời: “Ta chỉ là thấy bộ dáng chàng bây giờ nên đau lòng thôi.”
“Không, ta tình nguyện vĩnh viễn như vậy, để nàng vĩnh viễn chăm sóc ta!” Tiêu Hồng Phi ngây ngốc nói.
“Đừng nói linh tinh, chàng nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt,
yêu quý thân thể của mình.” Hoa Tố Vấn để chén cơm xuống, nhẹ nhàng hôn
lên trán hắn, “Ta đi về trước, tối nay chàng phải nghỉ ngơi thật tốt
đấy.”
“Đừng đi.” Không biết tại sao trong lòng Tiêu Hồng Phi lại dâng lên
nỗi bất an rõ rệt, hắn không muốn để nàng đi, hắn sợ để nàng đi rồi sẽ
không còn được gặp lại nàng nữa.
“Không phải do ta.” Hoa Tố Vấn quay đầu lại cười nhàn nhạt, “Lữ Mông
còn chờ ta ở bên ngoài, chàng trước tiên dưỡng thương cho tốt, về sau có cơ hội sẽ gặp lại.” Nàng nói xong quay đầu đi, đè nén đau đớn trong
lòng mình, bước nhanh ra cửa. Nàng không thể nhìn chàng ấy, nếu nhìn nữa sẽ thật sự không đi được, đến lúc đó, chàng ấy và nàng sẽ chịu càng
nhiều đau khổ hơn, mà cơ thể chàng ấy đã quá yếu rồi, không thể lại chịu thêm hành hạ như vậy nữa!