Y Nữ Lạnh Nhạt Vs Tướng Quân Nóng Tính

Chương 46: Chương 46: Cách Cứu Chàng




“Không!” Tim Hoa Tố Vấn lặng đi, lớn tiếng nói, “Không thể nào, chàng ấy không có giết người!”

“Hiện tại chứng cớ rành rành, cũng đã có nhân chứng chứng minh nhìn thấy Đặng Đạt bị hắn giết chết!” Chu Du nhìn mặt Hoa Tố Vấn tái nhợt, trong lòng đau nhói.

“Đó là vu khống!” Hoa Tố Vấn kêu lên.

“Nàng có thể đưa ra chứng cớ gì chứng minh người không phải là bị hắn giết?” Chu Du lớn tiếng nói.

“Là hắn ta, nhất định là hắn ta!” Hoa Tố Vấn nhớ tới kia gương mặt gian ác kia, nhất định là hắn hãm hại Tiêu Hồng Phi.

“Ai?”

“Một thuộc hạ của Hoa Hâm, tên là Ân Chuẩn, hắn ta có thù oán với Tiêu Hồng Phi, lúc nào hắn ta cũng muốn dồn Tiêu Hồng Phi vào chỗ chết!”

Chu Du suy nghĩ một chút, lúc Hoa Hâm đầu hàng đã dâng lên danh sách những thuộc hạ dưới quyền hắn, nhưng mà đối với cái tên này gần như là không có ấn tượng. “Hoa Hâm không có thuộc hạ nào tên là Ân Chuẩn.” Hắn nhìn vào mắt Hoa Tố Vấn chậm rãi nói.

“Không! Chính hắn nói với ta hắn đã quy phục Hoa Hâm! Ngài dựa vào cái gì mà nói không có? Kỳ thật trong lòng ngài căn bản đã không muốn giúp chàng ấy, có đúng không!” Hoa Tố Vấn hỗn loạn gầm lên với Chu Du, cực nhanh chạy ra ngoài cửa. Nàng không thể nào bình tĩnh được, sau khi nghe nói chàng ấy bị đánh ba trăm quân côn thì nàng làm sao có thể bình tĩnh được đây!

“Nàng muốn đi đâu!” Chu Du kéo cánh tay nàng lại.

“Ta muốn đi gặp chàng ấy!” Hoa Tố Vấn dùng sức hất tay hắn ra, gầm lên, nàng muốn đi gặp chàng ấy, nhất định phải đi!

“Nàng gặp thế nào! Hắn hiện tại bị trói trên cây cột ở sân luyện võ, làm sao nàng gặp được!” Chu Du không nhịn được cũng lớn tiếng kêu lên, sân luyện võ là nơi huấn luyện binh lính, cấm nữ nhân vào bên trong, cho dù nàng là thê tử Quân sư cũng không thể ngoại lệ.

“Ngài không cần lo cho ta!” Hoa Tố Vấn cuồng loạn gầm lên, nước mắt không ngăn được từ khóe mắt chảy xuống.

Nàng rơi lệ, vì hắn ta mà rơi lệ! Trong lòng Chu Du đau đớn, hít thở không thông. Nàng cười, nàng rơi lệ, đều là vì Tiêu Hồng Phi, kiếp này có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn không vì hắn mà rơi một giọt lệ nào! Trong nháy mắt này, Chu Du hận sao người bị trói trên cây cột kia không phải là mình, ít nhất như vậy nàng sẽ bởi vì đồng tình mà nhìn hắn thêm vài lần!

Hoa Tố Vấn cuối cùng cũng thoát được tay Chu Du, cực nhanh chạy ra ngoài, nhưng phương hướng nàng chạy tới không phải sân luyện võ, mà là tiểu viện của Tôn Sách. Chu Du vừa nói như vậy nàng đã biết, nàng căn bản không thể gặp chàng ấy được, bây giờ người duy nhất có thể cứu chàng ấy cũng chỉ có Đại tướng quân Tôn Sách, ở nơi này tất cả mọi chuyện đều do hắn định đoạt!

Nàng cực nhanh chạy về phía thư phòng Tôn Sách, ở trước cửa lại bị thiếu niên mày rậm mắt to kia ngăn cản. “Để cho ta vào!” Hoa Tố Vấn gầm lên.

“Để cho nàng vào đi!” Giọng Tôn Sách ở trong phòng vang lên.

Hoa Tố Vấn đẩy cửa đi vào, nhìn chằm chằm Tôn Sách: “Thả chàng ấy ra! Chàng ấy không có giết người!”

Tôn Sách không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng một lúc, hỏi: “Cô có chứng cứ gì chứng minh hắn không giết người? Chúng ta lại có chứng cứ chứng minh hắn giết người!”

“Ta tạm thời không có chứng cứ, nhưng chàng ấy thật sự là bị vu oan!”

“Chứng cứ đã không có, vậy thì nói gì cũng vô dụng! Huống chi, hiện tại, ba trăm quân côn cũng đã đánh, nói những thứ này cũng vô ích.” Tôn Sách nói, hình phạt hắn phạt Tiêu Hồng Phi không phải là nghiêm khắc nhất, rốt cuộc vẫn là có chút không đành lòng, thế nhưng, đây là quân đội, mọi chuyện đều phải có quy tắc, vả lại những quy tắc này quyết không thể phá vỡ, nếu không quân sẽ không còn ra quân nữa.

“Thả chàng ấy từ trên cột xuống!” Hoa Tố Vấn nói.

Tôn Sách nhướng mày, đứng lên đến gần nữ nhân này: “Cô đang ra lệnh cho Đại tướng quân ta sao?” Ở nơi này, đâu tới phiên nữ nhân nói chuyện!

“Ta nào dám.” Hoa Tố Vấn cười lạnh một tiếng nói, “Ngài là Đại tướng quân, là vua nơi này.”

“Đã như vậy, cô nên biết đúng mực mới phải!” Tôn Sách nghiêm nghị nói, nữ nhân này chính là bị nghĩa đệ làm hư, hắn phải giáo huấn kỹ nàng ta một phen! “Trói ở trên cột là quy tắc của quân đội, bất kì người nào vô cớ giết binh lính trong quân đều phải chịu nghiêm phạt như vậy!”

“Nhưng mà, chàng ấy đã bị đánh quân côn, lại bị trói ở trên cây cột chịu gió thổi mưa dầm sẽ chết mất! “Hoa Tố Vấn vừa nghĩ tới Tiêu Hồng Phi đang phải chịu những hành hạ không đáng phải chịu thì trong lòng liền mơ hồ đau.

“Vậy thì phải xem vận số của hắn, hắn có thể gắng gượng mà vượt qua chính là mạng hắn lớn, tất cả đều không so đo nữa, còn nếu không vượt qua được chỉ có thể trách hắn tự làm tự chịu!” Tôn Sách nói xong nhìn vẻ mặt đau đớn kịch liệt của nàng, trong lòng bỗng nhiên có một chủ ý, vì vậy hắn nói tiếp: “Trói hắn ba ngày đã là ta hạ thủ lưu tình, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Hoa Tố Vấn lập tức hỏi.

“Nếu như cô đồng ý với ta một điều kiện, đó là về sau không bao giờ dính dáng gì đến hắn nữa, toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh nghĩa đệ ta, ta có thể cân nhắc chỉ trói hắn một ngày, hiện tại đã qua nửa ngày rồi, nếu như cô đáp ứng, buổi tối hắn có thể được thả xuống.” Hắn nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt này, chậm rãi nói, mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể để nghĩa đệ hắn gặp phải sỉ nhục tồi tệ nhất của nam nhân được.

Hoa Tố Vấn giật mình, nàng cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới một ngày nào đó sẽ dùng cách này để cứu Tiêu Hồng Phi.

“Thế nào? Không thể đưa ra quyết định được sao? Như vậy đi, ta bảo Lữ Mông cùng cô đi nhìn hắn một lần, sau đó cô lại đến đây trả lời ta.” Tôn Sách nói.

Gió rét gào thét xen lẫn bông tuyết rơi thổi bay cát đất, làm cho cả sân luyện võ bao phủ trong một mảnh cát vàng. Bây giờ đang là giờ cơm trưa, quân lính đều rút vào trong doanh trướng ấm áp hưởng thụ bữa trưa mỹ vị, may mắn tránh thoát được trận gió tuyết này.

Ở ngay chính giữa sân luyện võ có một cây cột, trên đỉnh cột có cắm một ngọn cờ đang tung bay, trên đó viết chữ “Ngô” thật to, mà phần dưới cây cột thì đang trói một người, người đó máu me đầy người gần như đang hấp hối.

“Tiêu Hồng Phi!” Ngay cửa lớn sân luyện võ, Hoa Tố Vấn than khóc trong gió rét lại yếu ớt như vậy, âm thanh kia còn chưa truyền đi đã bị gió thổi tản ra mất. Nước mắt cùng bông tuyết lẫn lộn với nhau, thấm ướt gò má trắng noãn của nàng, đôi mắt nàng dần dần nhòa đi.

“Cho ta qua xem chàng ấy một chút đi!” Hoa Tố Vấn quay đầu nói với Lữ Mông, gần như là cầu khẩn.

Lữ Mông trong lòng mềm nhũn, nỗi đau thương trong mắt nữ nhân xinh đẹp kia làm cho tim hắn không khỏi run lên một cái, nhưng mà, hắn không thể làm như vậy, đó là việc Đại tướng quân đã dặn dò nhiều lần. “Không được.” Hắn nói, trong giọng nói lại thiếu một chút cương quyết.

Máu, máu, máu! Trong mắt Hoa Tố Vấn đã không còn nhìn thấy Tiêu Hồng Phi, chỉ nhìn thấy một màn máu, máu kia đang chảy ở giữa sân luyện võ, đâm vào mắt nàng, đục khoét lòng nàng, làm cho nàng không thể hít thở! Nàng nắm chặt tay áo Lữ Mông, run giọng nói: “Dẫn ta đi gặp Đại tướng quân, dẫn ta đi gặp Đại tướng quân!”

Tôn Sách khẽ cười, hắn biết nàng sẽ đáp ứng, đây là nữ nhân, nhược điểm vĩnh viễn đều là nam nhân!

“Ta lặp lại lần nữa, điều kiện của ta chính là, lập tức thả chàng ấy!” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói.

“Được thôi! Chỉ cần cô tuân thủ lời hứa!” Tôn Sách trả lời. Cuối cùng, cũng giúp nghĩa đệ thuận lợi giải quyết chuyện này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.