Tôn Sách phất tay bảo cai ngục lui ra, lẳng lặng nhìn Tiêu Hồng Phi
một lúc rồi khẽ thở dài chậm rãi nói: “Huynh là Tả Tướng quân của ta, từ trước đến nay rất anh dũng, ta chỉ là không hiểu vì sao huynh lại hồ đồ đến mức phạm phải chuyện như vậy.”
“Thuộc hạ không giết người!” Tiêu Hồng Phi nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói.
“Huynh có chứng cớ gì chứng minh không phải do huynh giết? Đặng Đạt
là bị người ta vặn gãy cổ mà chết, đêm đó, chỉ có mình huynh xông vào
trong viện kia, huynh là tình nghi lớn nhất!”
“Có ai tận mắt nhìn thấy thuộc hạ vặn gãy cổ của hắn sao? Thuộc hạ đã nói từ đầu, lúc thuộc hạ vào viện cũng không trông thấy Đặng Đạt ở
cửa.”
“Vậy vì sao huynh lại đi vào viện của Quân sư?”
“Lúc buổi tiệc kết thúc, thuộc hạ đang đi về, chợt thấy có một bóng
đen thoáng xẹt qua, liền đuổi theo, sau đó đuổi tới viện của Quân sư.”
“Nếu là đuổi theo bóng đen, vậy tại sao huynh lại vào phòng quân sư, còn đánh đệ ấy hôn mê?” Tôn Sách truy hỏi.
“Thuộc hạ…” Tiêu Hồng Phi nghẹn lời, hắn phải nói như thế nào, chẳng
lẽ nói là nhìn thấy Chu Du muốn cưỡng đoạt Hoa Tố Vấn? Nói ra ai sẽ tin? Hơn nữa, cho dù Quân sư muốn làm gì đó phu nhân của hắn thì cũng là
chuyện phu thê người ta, liên quan gì tới hắn?
Tôn Sách nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Tiêu Hồng Phi, khẽ thở
dài một hơi nói: “Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huynh cùng nghĩa
đệ đều là anh hùng, chỉ là mỹ nhân trong thiên hạ còn nhiều mà, cần gì
phải đồng thời khổ sở vì một ải mỹ nhân chứ? Cái chết của Đặng Đạt có
điểm kỳ quặc, hơn nữa cũng không có chứng cớ chứng minh là do huynh làm, hôm nay ta liền tạm thời thả huynh ra. Còn về chuyện huynh đánh ngất
Quân sư, đệ ấy chủ động đề xuất không truy cứu, ta cũng sẽ không truy
cứu huynh, thế nhưng, ta vẫn muốn khuyên huynh một câu, nên sớm từ bỏ nữ nhân kia, toàn tâm theo ta chinh phạt thiên hạ đi! Chờ chúng ta lập nên nghiệp lớn rồi ta sẽ tuyển vài chục mỹ nhân tùy huynh chọn.” Từ đáy
lòng mà nói, hắn vẫn là ái tài, đặc biệt là tướng tài giống như Tiêu
Hồng Phi.
Nhưng mà, câu trả lời của Tiêu Hồng Phi lại làm cho hắn thất vọng
rồi. Tiêu Hồng Phi chỉ đơn giản nói một câu: “Thuộc hạ sẽ không từ bỏ
nàng!”
“Vì sao! Nàng ta là thê tử của Chu Du!” Trong giọng nói của Tôn Sách lộ ra một chút tức giận.
“Nàng là thê tử của thuộc hạ!” Tiêu Hồng Phi kiên định nói, nếu Đại
tướng quân đã biết chuyện trong đó, hắn cũng thẳng thắn nói ra.
“Nàng ta đã cùng Chu Du bái đường !”
“Trước đó nàng cũng đã cùng thuộc hạ thành thân! Các người chỉ là đã
lầm nàng thành nhị tiểu thư Kiều gia nên cưỡng chế cưới vào cửa mà
thôi!”
“Cho dù là cưới lầm, nàng ta cũng đã thành thân với Chu Du mấy tháng, hơn nữa trong toàn quân, không ai không biết nàng ta là thê tử của Quân sư, huynh có thể làm thế nào?”
“Thuộc hạ không quan tâm nhiều như vậy, tóm lại là thuộc hạ muốn dẫn
nàng đi, thuộc hạ đã nghĩ kỹ, hôm nay sẽ chào từ giã ngài, từ chức Tả
tướng quân.” Tiêu Hồng Phi bình tĩnh nhìn mặt Tôn Sách sắp bộc phát tức
giận nói.
“Đã như vậy thì huynh cứ ở trong nhà lao này luôn đi, cho đến khi
huynh rửa sạch được tình nghi sát hại Đặng Đạt mới thôi!” Tôn Sách phẫn
nộ phẩy tay áo một cái, xoay người đi ra khỏi nhà giam. Thật là một nam
nhân bướng bỉnh! Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể để hắn ta làm
ra chuyện không đúng mực như vậy, đã thế, hãy để hắn ta ngồi trong lao
mấy ngày đi!
Tôn Sách tức giận trở lại thư phòng, nhìn thấy Hoa Hâm đang đợi, theo bên cạnh hắn ta còn có một lão đầu nhỏ gầy.
“Tìm ta có chuyện gì?” Tôn Sách hơi có chút mệt mỏi ấn huyệt Thái
Dương hỏi, chuyện của hai nam nhân kia thật sự so với đánh trận còn làm
cho hắn mệt mỏi hơn.
“Đại tướng quân, nghe nói thị vệ của Quân sư bị người ta vặn gãy cổ
sát hại phải không?” Hoa Hâm cười cười, mang chút ít cẩn thận hỏi.
Tôn Sách lại nhíu mày, thật là chuyện xấu truyền ngàn dặm! “Đúng là
có việc này, bất quá vẫn chưa tìm được hung thủ.” Tôn Sách nhàn nhạt
nói.
“Người này vốn là hạ nhân trong phủ Thái Thú của ta, chuyên phụ trách chăm sóc hoa cỏ trong viện nên nơi hắn ở là đằng sau tiểu viện của Quân sư. Tối hôm qua, hắn dậy đi nhà xí đã nhìn thấy hung thủ sát hại thị
vệ.” Hoa Hâm kéo lão đầu ra phía trước nói.
Tôn Sách mở to mắt, nhướng mày, hỏi lão đầu nhỏ gầy kia: “Ngươi nhìn thấy hung thủ?”
Lão đầu nhỏ gầy gật gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tôn Sách,
nhỏ tiếng đáp: “Tiểu nhân nhìn thấy, chỉ là trời tối, nhìn thấy cũng
không rõ ràng.”
“Không sao, ngươi trước nói về tướng mạo của hung thủ xem.” Tôn Sách nói.
“Người kia thân hình cao lớn cường tráng, một thân trường sam, bên eo có đeo bội đao, thân thủ tương đối nhanh nhẹn, chỉ thấy hắn và người
thị vệ kia đánh nhau một hồi, sau đó giữ lấy đầu người thị vệ vặn nhẹ
một cái, người thị vệ kia liền nằm xuống.” Lão đầu trả lời.
“Ngươi thấy rõ tướng mạo của hung thủ kia không?” Tôn Sách vội hỏi.
“Trong bóng tối không nhìn thấy rõ, chỉ mơ hồ nhìn được một bên mặt…”
“Thị vệ kia là bị hung thủ vặn gãy cổ ở chỗ nào?”
“Ngay ngoài cửa viện.” Lão đầu trả lời, “Lúc ấy tiểu nhân sợ hãi,
không biết xảy ra chuyện gì cho nên không dám lộ diện, mãi đến hôm nay
nghe nói thị vệ của Quân sư đã chết, mới tìm lão gia tiểu nhân nói ra
chuyện tối hôm qua chứng kiến.”
Không thấy rõ tướng mạo, vẫn không thể khẳng định chính là Tiêu Hồng
Phi, Tôn Sách suy tư, nếu như không có chứng cớ xác thực, không thể liền dễ dàng định tội như vậy. “Nếu cho ngươi gặp hung thủ kia lần nữa,
ngươi có thể nhận ra không?” Hắn hỏi.
“Hẳn là có thể.” Lão đầu suy nghĩ một chút, khẳng định trả lời.
“Được.” Tôn Sách đáp, lớn tiếng kêu thuộc hạ ở ngoài cửa: “Lữ Mông!”
Cửa phòng đẩy ra, thiếu niên mày rậm mắt to tối hôm qua đi vào.
“Ngươi ghé tai lại đây.” Tôn Sách nói với Lữ Mông, đợi hắn đến gần, ở bên tai của hắn nói nhỏ vài câu, sau đó vỗ vai Lữ Mông nói: “Đi đi!”
Lữ Mông đáp lời đi ra ngoài. Tôn Sách nhìn Hoa Hâm cùng lão đầu kia nói: “Chờ một chút, các người sẽ theo ta đi nhận dạng.”
Trong đại viện phủ Thái Thú, vài nam nhân cao lớn xếp thành một hàng đứng, Tiêu Hồng Phi đang ở trong đó.
Ở sau lưng bọn họ, cách bọn họ khoảng một cửa viện, vài người đang
đứng nhìn phía sau cửa. “Ngươi nhìn thật kỹ, xem trong mấy người nam
nhân kia, có người nào là hung thủ đêm qua ngươi nhìn thấy không?” Tôn
Sách nói với lão đầu kia, hắn cố ý an bài như vậy, chính là hy vọng có
thể cho Tiêu Hồng Phi một phán xét công bằng, nếu như lão đầu có thể từ
trong mấy người có vóc dáng tương tự với hắn chỉ ra được hắn, vậy Tiêu
Hồng Phi liền không còn gì chối cãi rồi.
Lão đầu do dự, nhìn lại nhìn, mấy nam nhân kia vóc dáng tương tự, bên hông đều đeo bội đao. Hắn do dự nói: “Bọn họ vóc dáng tương tự, nếu như có thể bảo bọn họ hoạt động một chút, có lẽ tiểu nhân càng dễ xác định
hơn.” Tôn Sách khẽ mỉm cười, khoát tay.
Lữ Mông nhìn thấy ra hiệu của Tôn Sách, lập tức hạ lệnh: “Hai người một đội đánh!”
Tiêu Hồng Phi rất buồn bực, nhưng mà tình thế đã không cho phép hắn
suy nghĩ nhiều, bởi vì đã có một đại hán đánh về phía hắn, hắn đành phải ra tay tiếp chiêu.
“Là hắn!” Lão đầu khẽ kêu sợ hãi một tiếng, ngón tay vững vàng chỉ
vào Tiêu Hồng Phi, khẳng định lặp lại: “Chính là hắn, chính là hắn! Tiểu nhân nhớ rõ bộ dạng hắn khi đánh nhau cùng người thị vệ kia ngày hôm
qua!”
Tôn Sách sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, Lữ Mông lập tức hạ lệnh: “Ngừng!” Sau đó liền dẫn Tiêu Hồng Phi đi tới.
“Ngươi có biết hắn không?” Tôn Sách lạnh lùng nhìn Tiêu Hồng Phi sau đó chỉ tay về phía lão đầu kia hỏi.
Tiêu Hồng Phi liếc nhìn lão đầu một cái, trả lời: “Không biết.”
“Tốt lắm! Giam Tiêu Hồng Phi vào trong lao, tùy ý nghiêm hình!” Tôn
Sách quát to. Thực hy vọng không phải là hắn ta, nhưng mà, sự thật lại
làm cho hắn vừa thất vọng lại vừa tức giận!