Gió lạnh thổi làm hai cánh cửa mở rộng vang lên âm thanh phần phật,
trong phòng hai người yêu nhau ôm nhau thật chặt, dưới chân bọn họ là
quân sư đang nằm bất tỉnh nhân sự.
“Hắn đã trở lại!” Lúc Hoa Tố Vấn nhắc tới hắn ta, thân thể không khỏi khẽ run lên.
Tiêu Hồng Phi sửng sốt, trong lời nói của nàng lộ ra một chút khẩn
trương, khẩn trương như vậy nàng rất ít khi biểu hiện ra. “Nàng nói Ân
Chuẩn?” Hắn hỏi, chỉ có hắn ta mới có thể làm cho nàng có biểu hiện như
vậy.
“Hắn đang ở phủ Thái Thú, hắn đến nương nhờ Hoa Hâm, trong buổi tiệc đêm nay chàng có nhìn thấy hắn không?”
“Không có. Hắn sẽ không để cho ta nhìn thấy hắn, bởi vì thời khắc ta
nhìn thấy hắn một lần nữa cũng chính là giờ chết của hắn!” Trong mắt
Tiêu Hồng Phi phát ra ánh sáng lạnh thấu xương, trong đầu bỗng nhiên
chợt lóe lên một ý nghĩ, tim không khỏi đập lên thình thịch, hắn tách
Hoa Tố Vấn ra giữ chặt vai nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: “Hắn đã tới tìm
nàng sao? Hắn có làm gì nàng không?”
“Hắn đã tới tìm ta, nhưng không làm gì cả. Có điều, ta hoài nghi hắn
nhất định là đang âm thầm tìm cơ hội, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả
thù chúng ta!” Lòng Hoa Tố Vấn lại một lần nữa thấp thỏm bất an, “ta
không biết hắn muốn trả thù như thế nào.”
“Mặc kệ trả thù như thế nào, ta cũng không sợ hắn!” Tiêu Hồng Phi
nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hoa Tố Vấn, trong lòng vô cùng thương tiếc,
hắn đem nàng ôm chặt vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nàng.
Vài tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, cánh cửa
vẫn còn đập trong gió bỗng nhiên ở trước cửa phòng xuất hiện một thiếu
niên thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, hắn nhìn thoáng qua trong phòng, liền quát to một tiếng “Quân sư” sau đó xông thẳng vào phòng. “Tả Tướng quân! Ngài đã làm gì quân sư vậy!” Thiếu niên quát lên, rút đao đeo
trên người ra chỉa vào Tiêu Hồng Phi.
“Chẳng làm gì cả, ngài ấy chỉ ngất đi thôi.” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng nhìn thiếu niên, trả lời.
Thiếu niên cảnh giác giơ đao, từ từ đến gần Chu Du, hơi khom lưng dò
xét hơi thở của Chu Du rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Vì sao ngài lại
đánh xỉu quân sư? Ngài đã làm gì phu nhân?” Hắn nghiêm nghị hỏi, nhìn nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Tiêu Hồng Phi nghĩ: “Có lẽ là do háo sắc nên gan lớn bằng trời đây, mới làm ra chuyện ngỗ nghịch phạm thượng như thế!”
Tiêu Hồng Phi khẽ thở dài một tiếng, chuyện này thật là có miệng mà
không nói rõ được, chỉ có thể chờ Chu Du tỉnh lại. Nhưng mà, câu nói
tiếp theo của thiếu niên lại làm cho hắn kinh hãi.
Thiếu niên nói tiếp: “Đặng Đạt ngoài viện là ngài giết sao?” Đặng Đạt là một thị vệ, hôm nay mới được đưa đến hầu hạ Chu Du.
“Ta căn bản không nhìn thấy hắn!” Tiêu Hồng Phi trả lời, vào lúc hắn
tới ngoài viện cũng không có ai, ngoại trừ cái bóng đen kia.
“Hiện tại ngài nói gì cũng không ai tin, cứ đi với ta gặp Đại tướng
quân đã, đến lúc đó ngài ấy hẳn sẽ có quyết định!” Thiếu niên một tay
kéo cánh tay Tiêu Hồng Phi, tay còn lại cảnh giác giơ đao của hắn lên.
Tiêu Hồng Phi giận dữ, hất tay của hắn ra nói: “Vì sao ta phải đi theo ngươi, người không phải ta giết!”
“Không phải việc ngài có thể làm chủ, ta đã báo Hữu tướng quân gọi
người đến rồi!” Hắn vừa dứt lời, ở cửa vang lên tiếng xoạt xoạt sau đó
là một đội nhân mã tiến vào, vây Tiêu Hồng Phi ở giữa.
Ánh mắt Tiêu Hồng Phi sắc bén quét binh sĩ chung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Không phải ta sợ các ngươi, chỉ là không muốn tổn thương
tình thủ túc!” Hắn quay đầu lại hơi liếc nhìn Hoa Tố Vấn một cái rồi
theo thiếu niên đi ra khỏi cửa.
Hoa Tố Vấn nhìn bóng dáng Tiêu Hồng Phi biến mất trong tầm mắt, lòng
rất đau, nàng hiểu rõ chàng ấy, chàng ấy không muốn liên lụy đến nàng,
cũng không muốn đả thương những huynh đệ đã cùng mình vào sinh ra tử
trên chiến trường, lại càng không muốn để mình phải chịu oan. Nàng nhìn
binh sĩ ở lại khiêng Chu Du đặt lên giường, khẽ thở dài, xem ra chỉ có
chờ hắn tỉnh lại mới có thể cứu chàng ấy! Chỉ là, hắn sẽ cứu chàng ấy
chứ?
Chu Du giật giật mí mắt hai cái, từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu của hắn đau đến muốn nứt ra.
“Rốt cục ngài cũng tỉnh!” Giọng Hoa Tố Vấn lạnh lùng vang lên bên tai.
Chu Du vỗ vỗ đầu, kinh ngạc vì tối qua mình vậy mà lại say rượu, hắn luôn luôn biết khống chế, rất ít khi say.
“Ngài còn nhớ rõ tối qua mình đã làm gì không?” Hoa Tố Vấn không chỉ
có giọng lạnh như băng, mà ánh mắt nhìn hắn cũng là lạnh như băng .
Chu Du ngồi dậy suy nghĩ một chút, trong đầu dường như một mảnh hỗn loạn, hắn ngơ ngác hỏi: “Ta đã làm gì?”
“Ngài đã làm gì chẳng lẽ ngài không còn nhớ chút nào sao!” Hoa Tố Vấn phẫn nộ rồi, hắn tổn thương nàng có thể không so đo, nhưng nếu như hắn
cái gì cũng không nhớ rõ, thì Tiêu Hồng Phi chắc chắn sẽ phải chịu oan!
Chu Du lại suy nghĩ một chút, bỗng nhiên, những hành động cuồng loạn
tối hôm qua hiện lên trong đầu hắn, hắn… có phải đã cưỡng ép đoạt lấy
nàng rồi không? “Ta… có phải đã làm gì nàng rồi không?” Hắn ngẩng lên
hỏi, hắn không nên hành động như vậy, hắn vì chính mình mất khống chế mà có chút ảo não.
“Ngài đã nhớ ra, vậy hãy đi cùng ta!” Hoa Tố Vấn muốn kéo hắn ra ngoài.
“Đi đâu?” Chu Du có chút kinh ngạc, nếu như hắn thật sự đã đoạt lấy
nàng, nàng sẽ không phải có vẻ mặt thế này, một bộ dạng lòng nóng như
lửa đốt.
“Đi đến chỗ Đại tướng quân!” Hoa Tố Vấn quát.
Chuyện này tại sao có thể như vậy, quá mức hoang đường! Trong thư
phòng, Tôn Sách nhìn nghĩa đệ cao lớn anh tuấn ở trước mắt nói: “Ta thực không hiểu, đệ đường đường là một đấng nam nhi, làm sao ngay cả một nữ
nhân cũng xử lý không được! Nói ra, ngay cả ta cũng muốn mất thể diện
thay đệ, ở cùng phòng mấy tháng, thế mà đến giờ còn chưa viên phòng,
càng hoang đường chính là lại khiến cho một thuộc hạ cũng dính líu
vào!”
Chu Du khẽ thở dài một tiếng, không phản bác gì, huynh ấy nói quả thực rất đúng.
“Ta biết rõ đệ là một người tao nhã, thương hương tiếc ngọc, thế
nhưng đối với nữ nhân có lúc cũng không nên quá nuông chiều, đệ là nhân
vật oai phong một cõi trên chiến trường, sao lại bị một nữ nhân kiềm chế chứ!” Tôn Sách còn chưa hết giận, nói tiếp, hắn thật sự không thể hiểu
được hành động của nghĩa đệ. Trong lòng của hắn, nữ nhân chỉ cần đoạt
lấy thân thể của nàng, nàng sẽ khăng khăng một mực đi theo ngươi, Đại
Kiều chính là một ví dụ rất tốt. Ban đầu nàng cũng là khóc mà gả tới,
chỉ qua mấy đêm, nàng không phải là toàn tâm toàn ý đối với hắn sao.
“Nàng ấy không phải nữ nhân bình thường.” Chu Du lại thở dài một tiếng, yếu ớt nói.
“Cho dù không bình thường thì cũng chỉ là nữ nhân!” Tôn Sách mang
theo chút tức giận phản bác, nghĩa đệ này, vừa nhắc tới nữ nhân kia liền có bộ dạng này! “Được rồi! Chuyện này, đệ không cần phải nhúng tay vào, cứ để ta giải quyết! Cho dù chuyện bị đánh ngất xỉu đệ không so đo thì
vẫn còn có một mạng người cần giải quyết đây!” Tôn Sách phất phất tay
nói.
Trong nhà giam bốc lên mùi ẩm mốc, Tiêu Hồng Phi lẳng lặng ngồi dưới
đất, lặng yên nghĩ tới chuyện tối qua. Cái bóng đen kia là ai? Là hắn
sao? Tất cả mọi chuyện đều vô cùng trùng hợp, chẳng lẽ đều là cái bẫy
của hắn?
Trong quân doanh của Tôn Sách, quân quy tương đối nghiêm khắc, nếu
như có người vô cớ giết người, ắt phải bị nghiêm trị, nặng nhất là tử
hình! Tôn Sách đối với hắn coi như là chiếu cố, chỉ tạm thời giam hắn ở
chỗ này, chờ Chu Du tỉnh lại sau đó mới xét xử. Nếu là người khác, chỉ
cần riêng tội ban đêm xông vào phòng đánh ngất quân sư thì Tôn Sách đã
phạt một trăm trượng trước rồi. Chứ đừng nói đến chuyện còn bị tình nghi giết người.
Từ âm thanh chìa khóa kêu leng keng từ xa đến gần, cai ngục xuất hiện bên ngoài phòng giam của Tiêu Hồng Phi, đi theo phía sau hắn là Đại
Tướng Quân khí thế hiên ngang Tôn Sách.