Giữa đêm tối, đột nhiên một cái bóng đen chợt lóe ở cửa viện, Hoa Tố
Vấn cả kinh, còn chưa kịp sợ hãi la lên thì một bàn tay to đã khoác lên
trên vai nàng.
“Đừng sợ, là ta!” Một giọng nói âm trầm đè nén vang lên ở rất gần tai nàng, hơi thở khẽ phả bên tai nàng, làm cho nàng không khỏi nổi da gà
khắp người.
“Là ai!” Hoa Tố Vấn lạnh giọng hỏi, giọng nói này không phải là Chu
Du cũng không phải Tiêu Hồng Phi, nhưng lại có một chút quen thuộc như
vậy.
“Sao, ngay cả ta cũng không nhận ra nữa ư?” Trong tối đen lộ ra gương mặt với xương gò má cao xuất hiện ở trước mặt nàng, làm cho nàng không
kiềm được rùng mình một cái. Là hắn! Kẻ đã mang đến cho nàng sỉ nhục
trước nay chưa từng có!
“Giật mình đúng chứ! Bất ngờ đúng chứ!” Ân Chuẩn âm trầm nở nụ cười,
“Không ngờ rằng chúng ta còn có thể gặp mặt ở chỗ này phải không? Có
điều, ngươi không cần sợ, đêm nay ta sẽ không làm ngươi bị thương, ta
chỉ là tới chào hỏi ngươi một tiếng mà thôi.”
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Sau khi kinh ngạc, tâm tình Hoa Tố Vấn bình phục lại rất nhanh.
“Hắn phái người truy sát, nhưng mà không giết được ta, có ai nghĩ tới ta sẽ từ quận Võ Lăng chạy xa như vậy đến tìm Hoa Hâm nương nhờ chứ!”
Trong ánh mắt như chim ưng của Ân Chuẩn lộ ra tia hung ác, “Oan gia ngõ
hẹp! Xem ra ta và hắn đã định sẵn nhất định phải có một kết thúc rồi!”
“Ta thấy ngươi vẫn là nên rời khỏi đây sớm một chút đi, chàng ấy sẽ không tha cho ngươi đâu!” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói.
“Ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta rồi! Ngươi liền chắc chắn ta nhất định sẽ bại dưới tay hắn sao!” Ân Chuẩn gầm nhẹ.
“Đương nhiên, ngươi có thể lập lại chiêu cũ, thế nhưng lúc trước ở
trên thuyền ngươi còn không thể thực hiện được, bây giờ lại ở phủ Thái
Thú, có nhiều người như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ càng không thực hiện
được.” Hoa Tố Vấn bình tĩnh nói, lại một lần nữa đối mặt với hắn đã
không còn sợ hãi.
Ân Chuẩn ha ha nở nụ cười: “Ngươi yên tâm, ta không ngu như vậy đâu,
làm chuyện như vậy hiện tại đối với ta mà nói không có ích lợi gì. Ta có cách còn hay hơn!” Hắn lại lần nữa kề sát bên tai nàng nhẹ nhàng nói:
“Nghe nói ngươi bây giờ đang là thê tử của Chu Du phải không?”
Trong lòng Hoa Tố Vấn run lên: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”
“Đừng gấp, ngươi yên tâm đi, ta không để các ngươi chết nhanh như vậy đâu, ta còn muốn xem kịch vui mà!” Nụ cười trên mặt Ân Chuẩn càng hung
tợn hơn, làm cho Hoa Tố Vấn từ lòng bàn chân dâng lên một trận hàn khí.
“Thứ ta không có được cũng sẽ không để hắn có được, nữ nhân ta không
chiếm được hắn cũng đừng mong chiếm được! Ha ha ha ha…” Ân Chuẩn gần như điên cuồng mà cười rồi biến mất trong bóng đêm.
Hoa Tố Vấn trở về phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn, dùng dây cột tóc
màu hồng nhạt cột chắc tóc xõa ra lại, hoàn toàn không có cảm giác buồn
ngủ. Khuôn mặt dữ tợn của nam nhân kia không ngừng hiện lên trước mắt
nàng, hắn lại xuất hiện, như một cơn ác mộng, giống như bóng với hình,
lần này hắn lại định làm gì đây? Trong lòng nàng dâng lên nỗi bất an mơ
hồ.
Cửa kẹt một tiếng đẩy ra, Chu Du mang theo mùi rượu nồng nặc đi vào.
Hoa Tố Vấn khẽ nhăn mày lại, hôm nay mùi rượu trên người hắn đặc biệt
nồng nặc, thậm chí còn gay mũi!
“Nàng vẫn chưa ngủ sao?” Chu Du đến gần nàng, trên mặt cười như có
như không, “Chờ ta sao?” Hắn nhẹ nhàng vươn một ngón tay sờ lên mặt nàng một cái, động tác có chút ngả ngớn.
Hoa Tố Vấn đứng lên, cảm giác được có gì đó không bình thường, người
nam nhân này chưa từng có cử chỉ như vậy bao giờ, chẳng lẽ thật sự do
uống say?
Chu Du kéo vạt áo của mình, chẳng biết tại sao toàn thân của hắn lại
nóng ran, nhìn nữ nhân trước mắt này, hắn lại dâng lên dục vọng mãnh
liệt. Hắn từ từ đến gần nàng, ức chế không được một tay kéo nàng vào
trong lòng.
“Ngài làm gì vậy! Buông ta ra!” Hoa Tố Vấn giãy giụa, lớn tiếng kêu. Người nam nhân này hôm nay rất không bình thường!
“Ta không buông! Đêm nay, ta muốn nàng!” Chu Du hung hăng áp môi hôn lên mặt nàng, thô bạo túm lấy vạt áo nàng.
Hoa Tố Vấn liều mạng giãy giụa, không hiểu sao hôm nay người nam nhân văn nhã trước sau như một này lại cậy mạnh đến vậy, hắn một tay giữ
chặt đầu nàng, bất chấp nàng ra sức đánh, chuẩn xác áp môi lên môi mềm
mại của nàng.
Trong lúc tình thế cấp bách, Hoa Tố Vấn hé miệng cắn mạnh một cái,
tiếp đó là một mùi máu tanh nhanh chóng lan ra giữa môi và răng nàng.
Trên môi Chu Du một hồi đau đớn, hung hăng đẩy người trong lòng ra,
mắt đỏ rống lên: “Nàng dám cắn ta!” Nhưng mà lời của hắn còn chưa rống
xong thì thình lình nghe “chát” một tiếng, trên gương mặt liền trúng một cái tát thật mạnh.
“Chu Du! Ngươi khốn kiếp!” Hoa Tố Vấn phẫn nộ kêu, nàng muốn đánh tỉnh hắn!
Thế nhưng, một khi dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của nam nhân đã nổi
lên thì có thể dễ dàng rút đinhư vậy sao? Cho dù là nam nhân nho nhã
trước sau như một cũng sẽ không! Khi tiếng kêu phẫn nộ của Hoa Tố Vấn
vẫn còn vang vọng trong phòng thì nàng cũng đã lần nữa bị nam nhân điên
rồ này bế lên. Bất luận giãy giụa như thế nào, nàng cũng không thể kháng cự mà bị ném lên giường.
“Đêm nay, ta nhất định muốn nàng!” Chu Du hung hăng nói, biến hóa
trên thân thể làm cho hành vi của hắn càng thêm thô bạo. Hắn cúi người
áp lên thân thể nàng, bàn tay to cũng sờ lên trên người nàng.
“Không được! Chu Du! Không được!” Hoa Tố Vấn khàn giọng kêu, nhưng mà tiếng kêu của nàng trong trường hợp cưỡng bức này lại là yếu ớt vô lực.
Tiêu Hồng Phi đi trong gió lạnh, đêm nay, hắn uống không ít, một khi
uống rượu, lúc đêm khuya yên tĩnh hắn sẽ càng nhớ nàng. Đột nhiên, một
bóng đen ở cách đó không xa chợt lóe lên trước mắt hắn, trong lòng hắn
run lên, nhanh chân đuổi theo hướng nơi bóng đen kia biến mất.
Đây là sân nhỏ của nàng và Chu Du, Tiêu Hồng Phi đuổi theo đến nơi
này thì dừng chân lại. Cái bóng đen kia chính là hướng phương hướng này
tới, xem ra nhất định đã vào sân nhỏ, nghĩ đến bóng đen có thể sẽ gây
bất lợi cho nàng, bước chân hắn nhanh hơn đi vào.
Vừa mới vào sân nhỏ, một chút tiếng động trong phòng liền khiến hắn
cảnh giác, đó là tiếng kêu của nàng, tiếng kêu mang theo thống khổ! Hắn
bước nhanh đến phòng. “Không được! Chu Du, không được!” Giọng nói thống
khổ của nàng rõ ràng truyền ra, làm cho tâm hắn không khỏi căng thẳng,
hắn không chút do dự đá văng cửa phòng.
Trong phòng mờ tối, Tiêu Hồng Phi nhìn thấy trên giường Chu Du đang
đè ở trên người nàng, mà nàng ở dưới người hắn chỗ vạt áo đã bị xé xuống một mảng lớn, lộ ra cổ trắng như tuyết! Một cỗ phẫn nộ mãnh liệt trong
nháy mắt dâng lên trong lòng hắn, hắn bước nhanh đi tới, một tay túm
chặt sau cổ Chu Du, hung hăng ném hắn ta xuống đất. Ngay sau đó, đao đã
ra khỏi vỏ, lưỡi đao sắc bén liền gác trên cổ Chu Du!
“Không được! Tiêu Hồng Phi!” Hoa Tố Vấn lớn tiếng kêu lên. Nếu như
Chu Du bị giết, từ nay chàng ấy và nàng cũng sẽ không được bình yên!
Tiếng kêu của Hoa Tố Vấn làm cho Tiêu Hồng Phi tỉnh táo không ít, hắn ngây ra một lúc rồi đảo ngược sống đao đánh xuống thật mạnh, đem Chu Du vẫn còn trong trạng thái cuồng loạn đánh ngất đi.
Tiêu Hồng Phi xoay người nhẹ nhàng cúi xuống đỡ Hoa Tố Vấn dậy, nhìn
vạt áo nàng bị xé rách, từng đợt đau lòng dâng lên: “Nàng có sao không?”
“Ta không sao.” Hoa Tố Vấn đáp, lấy từ trong tay nải ra một bộ y phục một lần nữa mặc vào.
Tiêu Hồng Phi nhẹ nhàng gom lấy mái tóc rối tung vì giãy giụa của
nàng, thương tiếc vô hạn dùng dây cột tóc buộc chắc lại. “Vì sao nàng
không cho ta giết hắn?” Hắn hỏi.
“Giết hắn rồi chúng ta sẽ không nói rõ được. Huống chi, tội hắn không đáng chết, chỉ là uống hơi nhiều thôi.” Hoa Tố Vấn trả lời, “hắn ngày
thường không như vậy, hôm nay đặc biệt khác thường.”
“Ngày mai ta sẽ đi chào từ biệt, ngày mai ta sẽ mang theo nàng cao
chạy xa bay!” Tiêu Hồng Phi ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng nói, hắn
không bao giờ muốn chia cắt với nàng nữa.