“Điều tra thế nào rồi?” Tiêu Hồng Phi ngồi trên ghế đầu hổ ở đại sảnh, nhìn cánh tay trái vẫn hơi sưng của mình, hỏi.
“Bọn đệ đã điều tra kỹ càng thân phận của những hắc y nhân đã chết, trong đó có
một tên râu quai nón quanh mặt thì ra là Đại đương gia của sườn núi Đông Sơn.” Tứ đương gia Phi Thiên trại Kiều Kha trả lời.
“A? Là
hắn!” Lông mày Tiêu Hồng Phi nhíu lại, đêm đó, tên râu quai nón ấy bị
hắn chém một đao vào cổ, chết ngay tại chỗ. Đến lúc này, đám tiểu thổ
phỉ ở sườn núi Đông Sơn kia rốt cuộc đã bị Phi Thiên trại bọn họ tiêu
diệt hoàn toàn rồi. “Những tên còn lại thì sao? Bọn chúng cũng là sườn
núi Đông Sơn à?” Tiêu Hồng Phi tiếp tục hỏi, mấy tên kia thân thủ không
kém, trong ấn tượng của hắn, tiểu thổ phỉ ở sườn núi Đông Sơn hình như
cũng không có bản lãnh cao đến vậy.
“Huynh đệ trong trại có người nhận ra, mấy tên kia đều là người trên núi Lão Hổ.”
Núi Lão
Hổ! Tiêu Hồng Phi nhăn mày lại, Núi Lão Hổ và Phi Thiên trại bọn họ cách nhau một khoảng xa, từ trước đến nay hai trại đều là dê ai săn được thì người ấy hưởng,nước giếng không phạm nước sông, vì sao lần này lại lội
vào nước của người khác như thế? Núi Lão Hổ bọn họ hoàn toàn không cần
phải vì đám tiểu thổ phỉ tàn dư của sườn núi Đông Sơn kia mà đắc tội Phi Thiên trại, trừ phi… Trong chuyện này còn có âm mưu mà hắn không biết!
“Đại ca, độc trên người huynh phải làm sao bây giờ?” Câu hỏi của Kiều Kha cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Hồng Phi.
“Triệu chứng trúng độc của ta và Tam đệ rất giống nhau, ta nghĩ đại khái là tên râu quai nón kia hạ độc.”
“Nhưng mà, hắn đã bị huynh giết, chúng ta làm sao có thể lấy giải dược được đây?” Kiều Kha vội vàng hỏi.
“Ngoài mặt thì có vẻ người đã chết, cũng sẽ không lấy được giải dược” Tiêu Hồng
Phi ngưng mắt nhìn cánh tay trái sưng vù sâu kín nói, “Thế nhưng… cũng
chưa chắc tìm không được…” Nếu như trong tất cả chuyện này người của
sườn núi Đông Sơnchẳng qua là bị người ta mượn đao giết người, như vậy
kẻ phối chế loại độc dược này nhất định vẫn còn sống. Mặc kệ thế nào
cũng nhất định phải dò thám núi Lão Hổ một chuyến.
Làng chài nhỏ.
“Nguyên Hóa*, huynh nói, loại độc dược ấy thật sự ngay cả huynh cũng không chế ra giải dược được sao?”
*Hoa Đà tự là Nguyên Hóa.
“Nếu như
ta biết rõ phương thuốc phối chế ra loại độc dược ấy, ta ắt có thể nhằm
vào mỗi vị thuốc tương khắc mà độc dược chọn dùng để chế ra giải dược,
thế nhưng, thông thường khi phối chế độc dược dùng bao nhiêu vị thuốc
đồng thời phân lượng trong mỗi vị thuốc cũng có khác biệt rất lớn, nếu
muốn đơn thuần dựa triệu chứng trúng độc để giải độc là khả năng rất
thấp.”
“Theo như
huynh nói, xem ra hắn chỉ có tìm được người chế độc và hạ độc mới có thể được cứu ư?” Hoa Tố Vấn khẽ thở dài một tiếng, nàng chỉ sợ một tháng
quá ngắn. Mặc dù hôm đó ầm ĩ một trận với hắn rồi giận dữ bỏ đi, thế
nhưng con tim đã không còn nghe theo mình nữa rồi, luôn không tự chủ
được nhớ thương hắn, muốn biết hắn đã tìm được giải dược hay chưa.
“Nguyên Hóa, muội thỉnh cầu huynh một việc.” Nàng nói.
“Muội
không nói ta đại khái cũng biết.” Hoa Đà mỉm cười nhìn nàng, “muội yên
tâm đi, mặc dù qua hai ngày nữa ta sẽ phải đi, nhưng ta sẽ không đi quá
xa, khi nào sắp hết một tháng ta sẽ trở lại, đến lúc đó nếu như hắn vẫn
chưa tìm được giải dược, ta cũng có thể làm trợ thủ cho muội một lần
nữa.”
“Muội lại hi vọng không bao giờ phải làm phẫu thuật như vậy nữa.” Hoa Tố Vấn khẽ cười khổ một tiếng, sâu kín nói.
“Muội đã
quan tâm hắn, cần gì lại phải gây gổ với hắn chứ?” Hoa Đà nhìn nàng một
hồi, khẽ thở dài. Hai người kia đều quá cứng đầu, rõ ràng trong lòng hai bên đều có đối phương, nhưng người nào cũng không chịu cúi đầu trước.
Ngoài cửa
sổ, trong bóng đêm u tối có người lặng lẽ ẩn núp ở chỗ tối nghe thấy câu nói của Hoa Đà, thân thể không khỏi run lên một cái. Hoa Đà nói nàng
quan tâm hắn, thật không, là thật sao? Đã như vậy, vì sao nàng còn muốn
rời khỏi hắn như vậy? Hắn nhìn dung nhan xinh đẹp dưới ánh nến kia thật
sâu một lúc, cắn răng một cái xoay người bay vọt đi.
Chờ ta!
Chờ ta giải quyết xong xuôi những việc này rồi sẽ lại tới tìm nàng! Đến
lúc đó mặc kệ như thế nào, ta cũng không bao giờ để nàng có cơ hội chạy
khỏi bên người ta lần nữa!
“Đại đương gia Phi Thiên trại Tiêu Hồng Phi viếng thăm!” Tiếng thông báo truyền đi từng bậc một, từ chân núi truyền đến đỉnh núi, rồi truyền đếntrong tai
Đại đương gia Hoàng Hổ của núi Lão Hổ.
“Quả nhiên đã tới rồi!” Hoàng Hổ hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm. Tất cả đều trong dự
liệu của nghĩa đệ, hiện tại hắn chỉ cần dựa theo kế hoạch ban đầu hành
sự là được rồi, nghĩ đến tương lai không lâu hắn có thể được chia một
nửa tài vật của Phi Thiên trại, hắn lộ ra nụ cười âm lãnh, ra lệnh cho
thủ hạ: “Truyền hắn đi lên!”
Tiêu Hồng
Phi nện bước trấn định chậm rãi đi chính giữa xuyên qua đám thổ phỉ đứng xếp thành hàng, đi vào đại đường nghị sự núi Lão Hổ.
“Đã sớm
nghe nói Đại đương gia Phi Thiên trại ngoại hình tuấn tú, hôm nay được
gặp quả nhiên là danh bất hư truyền! Ha ha!” Hoàng Hổ cười ha ha, trong
lời nói không thiếu phần mỉa mai.
“Ta viếng thăm chỉ để chứng thực một việc.” Tiêu Hồng Phi dùng lời nói lạnh như băng cắt đứt tiếng cười làm càn.
“Không
biết Tiêu Đại đương gia đến núi Lão Hổ của chúng ta là có chuyện gì?”
Hoàng Hổ dừng cười, hỏi. Hắn không phải là không biết sự lợi hại của
Tiêu Hồng Phi, vừa rồi chỉ là hắn ra oai phủ đầu mà thôi.
“Ta chỉ
muốn hỏi, buổi tối ba ngày trước, tại thành Kinh Châu, mười mấy người mà Phi Thiên trại chúng ta giết chết có phải là của núi Lão Hổ các người
hay không!” Trong giọng nói Tiêu Hồng Phi ẩn giấu nguy hiểm.
“Có chuyện này sao?” Hoàng Hổ cố làm ra vẻ không biết hỏi thủ hạ, “Chúng ta có
huynh đệ mấy ngày hôm trước chết ở bên ngoài sao?” Thấy thuộc hạ lắc
đầu, hắn thay một bộ mặt khẳng định nói với Tiêu Hồng Phi: “Tiêu Đại
đương gia sợ là hiểu lầm rồi, nếu như núi Lão Hổ chúng ta có huynh đệ
chết, ta không thể nào không biết.”
Tiêu Hồng
Phi cười lạnh một tiếng dưới đáy lòng, màn diễn này cũng quá giả tạo
rồi, bất quá, hắn vẫn muốn xem bọn họ rốt cuộc muốn diễn kịch đến khi
nào. Vì vậy, hắn nói: “Nếu Đại đương gia đã nói không phải, vậy thì nhất định không phải người của núi Lão Hổ các người rồi! Nói như vậy, Tiêu
mỗ liền cáo từ. Ta còn có một đám huynh đệ chờ ta dưới chân núi, ta sợ
bọn họ chờ sốt ruột lại hiểu lầm quý trại gây điều gì bất lợi cho ta mà
đánh lên núi, đến lúc đó làm cho máu chảy thành sông sẽ không hay rồi.”
Hắn quả thật đã bảo lão Tứ dẫn theo một đám huynh đệ theo hắn tới núi
Lão Hổ, chẳng qua hắn cũng không bảo bọn họ đứng chờ ở ngoài trại, mà là vào buổi tối một ngày trước đã cho bọn họ bí mật ẩn vào núi Lão Hổ, đại khái bây giờ bọn họ đều đang ẩn núp ở nơi nào đó trong núi, chỉ còn chờ hắn ra lệnh một tiếng liền hành động ngay!
Hoàng Hổ
cũng cười lạnh dưới đáy lòng, nam nhân này đang hù dọa hắn, nhưng mà lời nói dối cũng không khỏi quá tồi, từ lúc hắn ta còn cách núi Lão Hổ một
dặm, hắn đã phái người quan sát tỉ mỉ, hắn ta chẳng qua chỉ một thân một mình, cho dù cộng thêm con ngựa của hắn nữa cũng chỉ có thể tính là
hai, xem Hoàng Hổ hắn là kẻ ngốc sao! Trước đó nghĩa đệ truyền tin cho
hắn có nói, Tứ đương gia Phi Thiên trại một ngày trước khi Tiêu Hồng Phi lên đường đã mang theo một đám người lấy cớ đánh dê béo để xuống núi,
hắn còn lo rằng Tiêu Hồng Phi đang có âm mưu gì, bây giờ xem ra đó là
thật chứ không phải giả.
Nghĩ tới
đây, trong lòng hắn thả lỏng rất nhiều, vội vàng mở miệng giữ lại: “Tiêu Đại đương gia chậm đã, tới đều là khách, dù gì cũng phải uống ly rượu ở núi Lão Hổ chúng tarồi mới có thể trở về chứ! Huynh đệ của đương gia
thì cũng dễ thôi, bảo bọn họ cũng lên núi cả đi, cùng huynh đệ chúng ta
uống một trận thống khoái!” Tiêu Hồng Phi thì tuyệt đối không thể thả
đi, chỉ cần giữ hắn ở lại địa bàn của mình, chuyện tiếp theo sẽ dễ xử lý rất nhiều.
“Thịnh
tình của Hoàng Đại đương gia ta không thể chối từ, chỉ là huynh đệ của
ta cũng không cần phải lên đây, như vậy đi, ta sẽ bảo huynh đệ của ta
chờ ta dưới chân núi thêm một lúc nữa.” Tiêu Hồng Phi nói rồi đi ra
ngoài, ngước lên bầu trời bao la bát ngát chúm miệng phát ra một tiếng
huýt sáo lảnh lót. Tiếng huýt sáo này chính là ám hiệu bắt đầu hành động của hắn và các huynh đệ.
Hoàng Hổ
âm thầm cười lạnh, giả bộ mà còn ra vẻ như là có thật. Nhưng hắn không
hề biết, nguy hiểm đang từ từ tới gần mình, người nên cười lạnh hẳn là
Tiêu Hồng Phi mới đúng.