Trong đại đường nghị sự núi Lão Hổ bày một bàn rượu ngon cùng thức ăn ngon, Đại đương gia Hoàng Hổ cùng khách Tiêu Hồng Phi ngồi ở đó, ung dung nhìn vũ kỹ õng ẹo làm dáng trước mặt bọn họ. Hắn nghĩ, nếu như Tiêu Hồng Phi có thể dễ dàng quỳ gối dưới váy những nữ nhân nàyvậy thì thật giảm bớt không ít chuyện cho hắn. Chỉ là, ý nghĩ ấy của hắn không khỏi có chút quá ngây thơ rồi.
Tiêu Hồng Phi là loại nam nhânthế nào? Chỉ riêng ởquận Võ Lăng tất cả các kỹ nữ đứng đầu bảng trong các đại kỹ viện đều tranh giành nhau để được hắn chọn tên, hắn sẽ bị những nữ nhân tầm thường dung tục này mê đảo hay sao?
Đôi mày anh tuấn của Tiêu Hồng Phi hơi nhíu, thật muốn một cước đá những nữ nhân eo thon uốn éonày ra ngoài cửa. Hắn đại khái có thể đoán ra nguyên nhân vì sao mấy năm nay thế lực của núi Lão Hổ dần dần thua kémPhi Thiên trại rồi, chính là vì những nữ nhân này.Trong Phi Thiên trại không hề có nữ nhân, không phải hắn không quan tâm đếnnhu cầu sinh lý củacác huynh đệ, hắn cho phép huynh đệ trong trại một tháng được xuống núi vài lần, nhưng tuyệt đối không cho phép bọn họ đem nữ nhân lên núi. Bởi vì nữ nhân sẽ làm cho nam nhân trở nên lười biếng, làm cho bọn họ đánh mất ý chí chiến đấu.
“Nào nào nào! Tiêu Đại đương gia, đây là lần đầu hai trại chúng ta uống rượu với nhau, huynh đệ ta kính ngươi một chéntrước!” Hoàng Hổ nói xong liền uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Tiêu Hồng Phi khẽ mỉm cười, tiếp đó cũng uống một hơi cạn sạch chén rượu.Nếu như hắn ta muốn làm hắn quá chén, vậy thì đã tính toán sai lầm rồi, Tiêu Hồng Phi hắn từ lúc ba tuổi đã bắt đầu cùng phụ thân đối ẩm, qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng say.
Hoàng Hổ đương nhiên không phải kẻ ngu ngốc, hắn sẽ không ngốc đến mức gửi hy vọng vào việc làm Tiêu Hồng Phi quá chén, chẳng qua loại rượu này có vấn đề, lần này nhất định có thể làm hắn quá chén.
Khi rượu mới vừa vào miệng, Tiêu Hồng Phi liền cảm thấy có chút không bình thường, rượu hắn đã từng nếm qua hàng hà sa số, là hương vị gì làm sao có thể không biết? Hắn ngoài mặt thản nhiên uống rượu, đằng sau lại mượn việc duỗi tay áo lau miệng để phun toàn bộ rượu ngậm trong miệng ra.
Hoàng Hổ ung dung nhìn Tiêu Hồng Phi uống mấy chén rượu,trong lòng không khỏi bắt đầu có chút bội phục. Hắn biết rõ đặc tính của loại thuốc kia, nếu không phải đãuống giải dược trước, chỉ sợ hiện giờ hắnđã ngã xuống từ lâu rồi. Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy Tiêu Hồng Phi lắc lư vài cái rồi nằm úp sấp lênbàn rượu. Hoàng Hổ ra hiệu cho thủ hạ đi dò xét thực hư, thủ hạ hiểu ý, tiến lên kêu vài tiếng, đẩy một cái, ai ngờ vừa đẩy nhẹ một cái đã làm Tiêu Hồng Phi đang nằm úp sấp trên bàn ngã xuống đất. Hoàng Hổ nhìn bộ dạng Tiêu Hồng Phi tê liệt ngã xuống đất, không nhịn được nở nụ cười, chuyện tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!
“Lục soát người hắn cho ta!” Hoàng Hổ ra lệnh cho thủ hạ.
Thủ hạ liền tỉ mỉ lục soát người Tiêu Hồng Phi một lần nhưngkhông tìm ra vật gì quan trọng.
Chiếc chìa khóa kiarốt cuộc ở chỗ nào? Hoàng Hổ sờcái cằmlún phún râu, suy tư. Nghĩa đệ đã từng nói với hắn, chiếc chìa khóa kialà vật bất ly thân của Tiêu Hồng Phi, cho dù lúc ngủ cũng mang theo trên người. Xem ra, chỉ còncách chờ hắn tỉnh lại rồi nghĩ biện phápcạy miệng hắnthôi.“Trói hắn lại, khi nào hắn tỉnhthìbáo cho ta biết! Dùng dây thừng to nhất mà trói chặt một chút!”
Tiêu Hồng Phi nhắm hai mắt lại, cảm giác được mình bị trói chặt rất chắc chắn, ném vàomột phòng. Vừa rồi khi bọn họ lục soát ngườihắn, hắn đã hiểu, thì ra tất cả những chuyện này đều là vì cái kia. Bất quá, người biết được hắn có chiếc chìa khóa ấy cũng không nhiều, trừ phụ thân hắn rathì chỉ còn ba đương gia khác của Phi Thiên trại biết. Xem ra, người thật sự muốn hại hắn không phải ở núi LãoHổ, mà là ởPhi Thiên trại!
Có lẽ cả sự việc ngay từ đầu đã là một âm mưu, lão Tam trúng độc chẳng qua chỉ là một phầntrong kế hoạch. Thật độc ác! Vì địa vị và tài phú mà không tiếc hy sinh cả tính mạng huynh đệ! Tiêu Hồng Phi hung hăng mắng dưới đáy lòng: “Ân Chuẩn! Tên khốn kiếp nhà ngươi!”
“Lão đại, trời đã tối rồi, tính thời gian hắn cũng phải tỉnh lại rồi chứ!” Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.
Tiêu Hồng Phi nhanh chóng nhắm mắt lại, nghe thấy cửa ‘bang’ một tiếng bị đẩy ra. Dây thừng trên người đã bị hắn làm đứt, nhưng hắn cũng không vội vàng hành động, hắn còn phải ở lại xem âm mưu của bọn chúngcụ thể sẽ tiến hànhnhư thế nào.
“Đại khái là uống hơi nhiều, loại thuốc này tương đối lợi hại, nếu không phải ta đãuống giải dược trước, khẳng định đãngã sớm hơn hắn rồi. Hắn là người lợi hại nhất mà ta từng thấy!” Hoàng Hổ tâm tình tốt trả lời thuộc hạ, hắn cũng không lo lắng Tiêu Hồng Phi tỉnh lại thì sẽ thế nào, cho dù võ công hắn ta có cao tới đâu thìdùng thuốc này xong cũng sẽ thành mềm như chân tôm.
“Lão đại, thuộc hạ không rõ, nếu Ân Nhị đương gia muốn hắn ta chết như vậy, vì sao không để chúng ta một đao chém chết hắn mà giữ hắn lại làm gì?” Thuộc hạ được voi đòi tiên bắt đầu lắm chuyện.
“Ngươi thì biết cái gì!” Hoàng Hổ cười mắng một câu.
“Nhưng nếu như tên họ Tiêu này tỉnh rồi, không phải sẽthoát khỏi sợi dây thừng này mà chạy mất ạ? Nghe nói võ công của hắn sâu không lường được! Nghe chuyện mấy huynh đệ trốn về được kể, liền làm cho lòng người kinh hãi!” Thuộc hạ nói tiếp.
“Ngươi con mẹ nó là tên nhát gan!” Hoàng Hổ mắng, “người đã uống thuốc này, mặc cho võ công của hắn có mạnh đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc chúng ta bày bố thôi! Hơn nữa, cho dùđể hắn chạy mất, cũng chẳng sao, chúng ta còn chiêu sau mà.”
“Chiêu sau gì vậy ạ?”
“Cho dù có là anh hùng đi nữathì cũng không thể qua được ải mỹ nhân. Ngươi cũng biết Lữ Bố phải không, một đại đạianh hùng như vậy, cuối cùng không phải vì một nữ nhân mà phản bội lại nghĩa phụ của mình sao! Huống chi chỉ là Tiêu Hồng Phi.”
“Ý của ngài là, chúng ta cũng dùng mỹ nhân kế để đối phó với Tiêu Hồng Phi? Nhưng mà muốn lợi dụng hắnđể giết ai vậy?”
“Ngươi đúng là một tên đầu heo! Nghe Ân Nhị đương gia nói, Tiêu Hồng Phi có một nữ nhân, ta nghĩ bây giờ, nghĩa đệ đại khái đã bắt được nữ nhân kia về tay rồi. Nghe nói nữ nhân kia xinh đẹp tựa tiên nữ hạ phàm, ài, nghĩa đệ thật là có lộc ăn!” Hoàng Hổ nói càng về sau càng không che giấu được sự thèm muốn của mình.
Nghe đến đó trong lòngTiêu Hồng Phi chấn động, từ từ mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Hổ, ánh mắt ấy giống như một thanh kiếm sắc bén, làm cho Hoàng Hổ không khỏi rùng mình một cái.
“Làm sao ngươi đã tỉnh rồi!” Hoàng Hổ không tự chủ đượcnhảy một bước dài về phía cửa, đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi không rõ lý do.
“Ta đã sớm tỉnh lại!” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng nói, đột nhiên nhảy lên đá bay thủ hạ của Hoàng Hổ, sau đó nhẹ nhàng lướt một cái đã lấn đến trước người Hoàng Hổ giữ lấy cổ họng hắn.
“A! Người đâu!” Hoàng Hổ kêu to lên.
“Ngươi cho rằng những thứ giá áo túi cơm kia của ngươi còn có thể cứu ngươi sao!” Hắn chúm miệng lại huýt sáo, trong phút chốc chỉ thấy vài người thân hình cao lớn nhanh chóng xông vào trong phòng, dẫn đầu chính là Tứ đương gia Kiều Kha của Phi Thiên trại.
“Phần lớntrạm gác đã bị chúng ta xử lý, nơi chúng nghỉ ngơi cũng đã bị huynh đệ chúng ta chiếm giữ!”
Tiêu Hồng Phi hơi gật đầu, tay giữ cổ Hoàng Hổ tăngthêm sức, hung hăng nói: “Muốn mạng sống thì giao giải dược ra đây!”
“Giải dược gì?”
“Bớt giả ngu với ta đi! Trên đao của những người mà ngươi phái đi giết ta không phải đều bôi
độc sao!” Tiêu Hồng Phi lại tăng sức, đến mức mặt Hoàng Hổ đỏ lên.
“Ta không có giải dược, giải dược chỉ Ân Chuẩn mới có!” Hoàng Hổ vội vàng trả lời.
“Nữ nhân mà vừa rồi các ngươi nói là thế nào!”
“Cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta nghe Ân Chuẩn từng nói hắn muốn dùng nữ nhân kia để đối phó với ngươi, lần này ngươi tới núi Lão Hổ, hắn nhất định đã đi bắt nữ nhân kia.”
“Ngươi nói thật chứ?” Tiêu Hồng Phi lần thứ ba tăng thêm sức mạnh trong tay.
“Ta nào còn dám lừa ngươi chứ! Cái mạng nhỏ của ta còn đangtrong tay ngươi mà!” Hoàng Hổ cuống cuồng nói, hắn rất sợ Tiêu Hồng Phi lại tăng thêm sức, nếu như lại tăng thêm sứclần nữa, phỏng chừng cổ của hắn cũng liền xong đời.
Tiêu Hồng Phi một chưởng chém vào gáy Hoàng Hổ làm hắn ngất xỉu, thuận tay némhắn ngã xuống mặt đất, rồi nói với Kiều Kha: “Chuyện của núi Lão Hổ giao cho đệ!” Nói xong phi thân nhảy ra ngoài phòng, trong bóng tối nhảy mấy cái đã không thấy bóng dángtăm hơi.
Chờ ta, nhất định phải chờ ta đến, nữ nhân!