Hoa Tố Vấn tiễn Hoa Đà đến cửa thôn, nhìn bóng dáng của ông dần dần biến mất trong tầm mắt, khe khẽ thở dài. Trong cảm nhận của nàng, Hoa Đà chính là thân nhân của nàng, là người thầy cũng như người bạn tốt của nàng. “Có lẽ
muội thật sự là đời sau của huynh nhỉ?” Nàng nói thầm trong lòng, tay
vẫn còn cầm lễ vật Hoa Đà vừa cho nàng lúc sắp chia tay.
“Vật này
có thể giúp muội tự bảo vệ mình, muội phải cất giữ cẩn thận.” Hoa Đà lúc gần đi đã đưa cho nàng một bình sứ nhỏ và nói với nàng: “Trong bình này có một loại thuốc, không màu không mùi, đối với người bình thường thì
không có tác dụng gì, nhưng đối với người biết võ công thì sẽ làm tứ chi bọn họ mất hết sức lực. Muội phải cất giữ cẩn thận, nếu như gặp phải kẻ xấu có võ công cao cường thì hãy mở nắp bình, nó sẽ tỏa hơi ra. Nhưng
có một điểm, muội nhất định phải nhớ kỹ, hiệu lực của loại thuốc này rất ngắn, đặc biệt là người có võ công càng cao thì khôi phục càng nhanh,
cho nên muội nhất định phải kịp thời thoát thân mới được. Nhớ kỹ nhớ kỹ
nhé!”
Hoa Tố Vấn phục hồi tinh thần lại, cẩn thận đem bình sứ cất kỹ trong đai lưng, xoay người đi về phía làng chài.
Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, Hoa Tố Vấn dừng bước, tim không khỏi đập thình thịch lên, là hắn tới sao?
“Mỹ nhân, đang nhớ ta à?” Một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng.
Là hắn! Hoa Tố Vấn không hề quên giọng nói này, nàng xoay người lại lạnh lùng nhìn nam nhân âm trầm trước mắt.
“Chúng ta
lại gặp nhau rồi!” Ân Chuẩn như cười như không nhìn nữ nhân trước mắt,
nàng quả thực xinh đẹp, dù cho mặc y phục vải thô cũng không chút nào có thể che giấu hào quang phát ra trên người nàng. Loại xinh đẹp này của
nàng là lạnh lùng, cao ngạo, nhưng lại làm cho người ta không tự chủ
được mà bị hấp dẫn. Hắn rốt cuộc đã hiểu, vì sao kẻ không quan tâm đến
nữ nhân như Tiêu Hồng Phi cũng sẽ động lòng. Nếu như không phải vì nàng
là nữ nhân Tiêu Hồng Phi để ý, có lẽ hắn sẽ đối đãi với nữ nhân này thật tốt, thế nhưng, chỉ có thể trách chính nàng vận khí không tốt, lại có
quan hệ với Tiêu Hồng Phi.
“Ngươi tới đây làm gì!” Hoa Tố Vấn lạnh lùng hỏi, trực giác nói cho nàng biết, người nam nhân này tới là vì nàng.
“Ngươi nói thử xem!” Ân Chuẩn tiến lên một bước.
Hoa Tố Vấn rất nhanh lùi về phía sau một bước, “ngươi tới để bắt ta!”
“Thông
minh!” Ân Chuẩn cười lạnh một tiếng, “chỉ tiếc dù có thông minh đi nữa
thì ngươi cuối cùng vẫn là một nữ nhân!” Hắn nhanh chóng nhảy lên, một
chưởng đánh vào gáy Hoa Tố Vấn.
Gió sông
mang chút cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua bức mành hơi mỏng thổi vào,
thổi vào trong phòng làm ánh nến mờ nhạt khẽ chập chờn lay động. Thuyền
chậm rãi trôi trên sông, vững vàng như đi trên mặt đất bằng phẳng. Trong căn phòng xa hoa trên du thuyền, Ân Chuẩn ngồi, nhìn nữ nhân tuyệt sắc
nằm trên giường. Trong lòng hắn có một luồng nhiệt đang sôi trào, trong
mắt hắn tràn đầy dục vọng, nữ nhân này cho dù là dáng vẻ hôn mê cũng có
thể kích thích ý muốn chiếm hữu mãnh liệt nhất trong hắn. Nhưng mà, bây
giờ hắn vẫn chưa thể hành động, hắn nhất định phải chờ, chờ đến khi
người kia xuất hiện, hắn muốn cho người kia thấy hắn làm nhục nữ nhân
hắn ta yêu mến, chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm nhận được khoái cảm
báo thù!
Núi Lão Hổ chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn, hắn căn bản không hoàn toàn đặt hy vọng bọn họ có thể thành công, bởi vì hắn hiểu rõ Tiêu Hồng Phi, hắn ta không phải người Hoàng Hổ có thể dễ dàng đối phó được. Canh bạc cuối cùng của hắn là nữ nhân này!
Hoa Tố Vấn động lông mi dày vài cái, từ từ mở mắt ra. Giữa ánh nến mờ nhạt, nàng
cảm giác được một đôi mắt tràn ngập phẫn nộ đang gắt gao trừng nàng.
Trong lòng nàng hoảng sợ, phút chốc nhớ tới chuyện buổi chiều. Là nam
nhân kia! Nàng nhanh chóng ngồi dậy, việc đầu tiên chính là cúi đầu xem y phục trên người mình. Y phục vẫn rất chỉnh tề, không có vẻ như đã từng
bị cởi. Vừa sờ bên hông, cái bình sứ nhỏ kia vẫn còn ở đó, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi
đừng vui mừng quá sớm, ta không động vào ngươi chỉ vì chưa đến lúc
thôi!” Ân Chuẩn ngồi ở một bên thu hết động tác của Hoa Tố Vấn vào mắt,
hừ lạnh một tiếng nói ra.
Hoa Tố Vấn nhìn về phía ánh mắt của hắn, vừa rồi nàng nhìn thấy rõ ràng là ánh mắt tràn ngập thù hận, nàng thắc mắc, nàng và hắn có thể có thù hận gì,bọn
họ chỉ mới gặp nhau lần đầu vào hai ngày trước. Nàng vốn cho rằng hắn
bắt nàng đi chỉ là vì dục vọng đơn thuần, xem ra chuyện còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng!
“Đây là đâu?” Hoa Tố Vấn ngắm nhìn bốn phía, hỏi.
“Trên du thuyền của ta.”
“Tại sao
ngươi lại bắt ta lên thuyền? Ngươi là Nhị đương gia của Phi Thiên trại,
chẳng lẽ ngươi không biết ta là bằng hữu của Đại đương gia các ngươi
sao?” Hoa Tố Vấn nghiêm nghị nói, muốn mượn Tiêu Hồng Phi để khiến hắn
từ bỏ ý định thương tổn nàng.
“Bằng hữu? Ha ha!” Ân Chuẩn cười rộ lên, “Tiêu Hồng Phi chưa bao giờ làm bằng hữu với nữ nhân!”
“Cho dù không phải bằng hữu, nhưng ta cũng cứu Tam đương gia của các ngươi một mạng!”
“Chuyện ấy thì liên quan gì tới ta!”
“Vậy rốt cuộc chuyện gì liên quan tới ngươi!”
“Tiêu Hồng Phi quan tâm ngươi, chỉ có chuyện này là liên quan tới ta!” Ân Chuẩn lớn tiếng quát.
Không
đúng, chuyện có chút không đúng. Hoa Tố Vấn nhăn mày lại, bắt đầu suy
tư, nam nhân này nhắc tới tên của Tiêu Hồng Phi, làm người ta bỗng cảm
thấy sự tức giận nào đó. Hình như quan hệ giữa hắn và Tiêu Hồng Phi
không đơn giản chỉ là Đại đương gia và Nhị đương gia, từ trên người hắn
không chút nào nhìn ra tình nghĩa huynh đệ cùng Tiêu Hồng Phi, ngược lại có một loại giống như thù hận gì đó.
“Ngươi bất mãn với Tiêu Hồng Phi?” Nàng thẳng thắn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
“Hừ hừ, bất mãn? Đâu chỉ đơn giản dừng ở hai chữ ‘bất mãn’ như thế!”
“Vậy còn có chuyện gì?” Hoa Tố Vấn vội vàng hỏi tiếp, ít nhất phải biết được mục đích của hắn rồi tính tiếp.
“Thù hận!” Ân Chuẩn hung hăng từ kẽ răng bật ra hai chữ ấy.
“Ngươi là Nhị đương gia trong sơn trại của hắn, tại sao lại có thù hận lớn như vậy?”
“Nhị đương gia! Ha ha!” Ân Chuẩn gần như điên cuồng cười, “Ngươi nghĩ rằng ta thật tâm làm Nhị đương gia cho hắn à? Qua nhiều năm như vậy, ta nằm gai nếm
mật chính là vì hôm nay!”
“Hôm nay? Hôm nay ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn
bắt hắn chết! Ta muốn bắt hắn tận mắt nhìn nữ nhân hắn yêu mến bị ta làm nhục! Sau đó ta muốn cho hắn chết không toàn thây!” Mắt Ân Chuẩn hằn
lên tia máu, tiếng cười điên cuồng trong màn đêm làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Hoa Tố Vấn không nhịn được rùng mình một cái, nàng chưa từng gặp qua người bị thù
hận làm cho trở nên điên cuồng như thế, nàng đè nén sợ hãi trong lòng,
nói: “Ta nghĩ ngươi tính toán sai rồi, ta và Tiêu Hồng Phi không có quan hệ gì cả, nhiều nhất cũng chỉ xem như quen biết mà thôi.”
“Ngươi cho ta là tên ngốc hay sao! Mới vừa rồi còn nói cái gì cùng Tiêu Hồng Phi
là bằng hữu, bây giờ lại nói không có quan hệ gì! Trong sơn trại ai mà
không nhìn ra Tiêu Hồng Phi để ý đến ngươi, nếu không ngươi cho rằng
người tư sắc tựa thiên tiên như ngươi sẽ bình yên vô sự mà ra khỏi Phi
Thiên trại ư!” Ân Chuẩn gầm lên, “ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút
cho ta, nếu không ta cũng không thể bảo đảm sẽ không tiến hành kế hoạch
của ta sớm hơn đâu!”
Thuyền nhẹ nhàng chấn động một cái, một hắc y nhân đi vào hồi báo: “Ân gia, thuyền đã cập bờ.”
“Rất tốt!” Ân Chuẩn bình tĩnh nói, “đợi lát nữa Tiêu Hồng Phi vừa lên, các ngươi
liền nhanh chóng đem thuyền chạy đến giữa sông!”
“Tiêu Hồng Phi không nhất định sẽ đến, hắn là người rất lạnh lùng tàn khốc.” Hoa
Tố Vấn khôi phục tỉnh táo, Tiêu Hồng Phi quả thực không nhất định sẽ
đến.
“Hắn sẽ
đến, ta hiểu rõ hắn hơn ngươi! Ta đã để lại tin cho hắn ở làng chài nhỏ, hắn nhất định sẽ đến, ngay tối nay.” Ân Chuẩn cười lạnh một tiếng trả
lời, mới vừa rồi hắn biết được, núi Lão Hổ đã bị Tiêu Hồng Phi và Kiều
Kha khống chế.
“Là ngươi! Những hắc y nhân đêm ấy là ngươi phái đến!” Hoa Tố Vấn nhìn vẻ mặt âm
hiểm của hắn, bừng tỉnh đại ngộ, “độc trên người hắn, nhất định cũng là
ngươi hạ!”
“Đúng là
một nữ nhân thông minh!” Ân Chuẩn cười âm hiểm, ” cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Tiêu Hồng Phi lại động chân tình với ngươi! Bất quá, dù có
thông minh chăng nữa thì ngươi cũng không sống được bao lâu, ngươi yên
tâm đi, đến lúc đó ta sẽ giúp hai người các ngươi tay trong tay cùng
nhau đi xuống hoàng tuyền! Nhưng mà, nhất định phải vào sau khi ta hưởng thụ ngươi đủ rồi đã! Ta muốn khiến Tiêu Hồng Phi đến âm phủ cũng phải
đội nón xanh!”
“Ngươi đã
hạ độc, vậy ngươi nhất định có giải dược!” Hoa Tố Vấn không để ý đến
những lời kia của hắn, trọng điểm không phải những thứ ấy, mà là giải
dược!
“Đã thế
này rồi, ta cũng không ngại nói thật cho ngươi biết, ta quả thật có giải dược, vậy thì thế nào? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngoan ngoãn lấy giải dược
đưa cho hắn sao?”
“Võ công của hắn cao cường, ngươi không nhất định là đối thủ của hắn!” Hoa Tố Vấn nói, trong lòng bình tĩnh dị thường.
“Ha ha, ta biết chứ, cho nên ta mới cần át chủ bài như ngươi!” Ân Chuẩn đi tới một tay giữ chặt cằm nàng, hung hăng nói, “có át chủ bài như ngươi, ta
không sợ Tiêu Hồng Phi sẽ làm gì cả!”
“Ta chỉ sợ ngươi bày mưu tính kế cả buổi, đến cuối cùng sẽ thành công dã tràng
thôi!” Hoa Tố Vấn cắn răng chịu đựng đau đớn đến từ cằm, lạnh lùng nói,
lặng lẽ di chuyển bàn tay đến bên hông mở nắp bình sứ ra.
“Đúng là
một nữ nhân thú vị!” Ân Chuẩn buông lỏng cằm nàng ra, để khuôn mặt với
xương gò má cao ngất sát vào nàng, một ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nàng, ánh mắt mang theo một loại dâm tà nói: “Làn da mịn màng như
vậy, ta đã sắp không chờ được nữa rồi. Trước đó ta quá ngu ngốc, vốn là
buổi chiều ta hoàn toàn có thể nếm thử ngươi trước, sau đó buổi tối lại
nếm trước mặt Tiêu Hồng Phi một lần nữa! Ta nghĩ mùi vị của ngươi nhất
định rất tuyệt vời!” Hắn lại lần nữa điên cuồng mà cười lên ha hả.
Ánh mắt
cùng lời nói của nam nhân này làm cho da gà toàn thân nàng nổi hết cả
lên, chán ghét cực độ làm cho Hoa Tố Vấn không chút do dự vươn tay ra,
dùng hết sức đánh về phía mặt hắn. Thế nhưng, lúc này đây, tay mềm mại
lại bị bắt được vững vàng.
“Nữ nhân
thối tha! Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể lại cho ngươi đánh lần thứ hai
sao!” Ân Chuẩn điên cuồng rống to hơn, “ngươi đã không thức thời như
vậy, thế thì ta sẽ nếm ngươi trước rồi tính tiếp!” Hắn dùng sức đẩy ngã
Hoa Tố Vấn lên giường, điên cuồng mà cúi người xuống, vững vàng đè thân
thể mảnh mai yểu điệu kia.
Đường cong lả lướt nhanh chóng gợi lên dục vọng mãnh liệt của hắn, hắn vững vàng
kiềm chế chặt hai tay Hoa Tố Vấn, điên cuồng mà hôn lên mặt Hoa Tố Vấn.
Hoa Tố Vấn mím chặt môi, liều mạng vặn vẹo cổ, tránh né đôi môi làm
người ta chán ghét kia, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, kiên trì, chỉ cần kiên trì thêm một lúc nữa, thuốc sẽ có hiệu lực.
Chỉ là, có thể kịp không? Vạt áo của nàng đã bị ‘roạt’ một tiếng xé toang.