“Buông
nàng ra!” Giữa trời đêm, một âm thanh lạnh lùng vang lên, âm thanh không lớn, nhưng lại làm cho người trên giường ngừng động tác.
Hắn đến
rồi! Ân Chuẩn túm lấy mái tóc Hoa Tố Vấn, xách nàng ngồi dậy, nhìn Tiêu
Hồng Phi cười lên ha hả: “Ngươi rốt cuộc cũng tới rồi! Ta đã đợi không
kịp nữa, vốn đang sợ ngươi bỏ lỡ màn kịch vui này, ai ngờ ngươi lại đến
kịp!”
“Buông
nàng ra!” Tiêu Hồng Phi trừng mắt Ân Chuẩn, ánh mắt rét lạnh sắc bén
giống như tảng băng ngàn năm, dường như thoáng chốc sẽ đâm thủng hắn
vậy.
“Ngươi
nghĩ rằng ta sẽ buông ả ra sao!” Ân Chuẩn gầm lên, “ả là lá chắn của ta, là át chủ bài cuối cùng ta dùng để đối phó với ngươi, ngươi nghĩ rằng
ta sẽ dễ dàng buông ả ra à?”
“Ngươi cho rằng nàng ấy sẽ khống chế được ta?” Tiêu Hồng Phi lạnh lùng cười một tiếng.
“Vậy còn
phải xem ngươi, nếu như ngươi nói với ta rằng ngươi không quan tâm đến
sự sống chết của ả, vậy ta lập tức một chưởng đánh chết ả!” Ân Chuẩn một tay túm lấy tóc Hoa Tố Vấn, tay kia làm bộ giơ lên.
“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Tiêu Hồng Phi hỏi.
“Ta nói
mà, ngươi đến cùng vẫn là không bỏ được ả!” Ân Chuẩn hừ lạnh, “ta muốn
cái gì ngươi không biết sao? Ta muốn ngươi chết! Bất quá, ta cũng không
muốn để ngươi chết thoải mái như vậy, nếu như ngươi không muốn nữ nhân
này chết, thì lập tức phế bỏ cánh tay phải đi!”
“Không được!” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói.
“Nữ nhân thối!” Ân Chuẩn hung hăng đánh một bạt tay lên khuôn mặt mềm mại của Hoa Tố Vấn, khiến Hoa Tố Vấn đầu choáng mắt hoa.
“Được, ta đáp ứng ngươi!” Tiêu Hồng Phi trả lời.
“Không được!” Hoa Tố Vấn quát, nàng không muốn hắn phải hy sinh vô nghĩa.
“Ta thấy
là ngươi vẫn chưa nếm đủ mùi vị bị đánh rồi!” Ân Chuẩn đang định giáo
huấn nữ nhân này một tý, thì đột nhiên phát hiện cánh tay của mình làm
thế nào cũng không giơ lên được.
Hoa Tố Vấn cảm giác được bàn tay hung hăng túm lấy tóc nàng đột nhiên buông lỏng,
trong lòng vui mừng, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng! Nàng dùng sức
lực toàn thân, hung hăng đẩy người Ân Chuẩn ra, Ân Chuẩn liền tê liệt
ngã xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra!” Ân Chuẩn không thể tin kêu to lên, hắn không biết vì sao mình lại thành như vậy.
“Ta nghĩ
là ngươi đã quên, ta là một đại phu!” Hoa Tố Vấn lạnh lùng đá người nằm
trên mặt đất một cước, chậm rãi sửa sang lại vạt áo bị xé rách của mình.
“Nàng
không sao chứ!” Tiêu Hồng Phi chỉ thoáng chốc đã tới bên người Hoa Tố
Vấn, cẩn thận nhìn khuôn mặt có chút sưng của nàng, trong lòng khẽ đau.
Hắn hung hăng trừng mắt Ân Chuẩn nằm trên mặt đất, mặc kệ là vì nguyên
nhân gì khiến hắn ta phản bội hắn, nhưng chỉ cần động đến nàng, thì
không thể để hắn ta sống sót! Hắn giơ đao lên.
“Huynh không thể giết hắn!” Hoa Tố Vấn kêu lên.
“Vì sao?”
“Chỉ mình hắn mới có giải dược!”
Tiêu Hồng Phi nghe vậy ngồi xổm xuống, lục soát trên người Ân Chuẩn.
“Ha ha!”
Ân Chuẩn mặc dù không thể cử động, nhưng vẫn có thể nói chuyện, hắn điên cuồng cười ha ha, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để giải dược trên người
sao! Nói cho ngươi biết, ta đã sớm vứt giải dược đi rồi!”
“Được
thôi, không có giải dược ta cũng không sao cả, cùng lắm thì ta chặt bỏ
cánh tay trái. Yên tâm, ta sẽ giữ lại mạng của ngươi, chỉ là, ngươi
khiến ta mất đi cánh tay trái, thì ta thế nào cũng phải lấy đi một số
thứ trên người ngươi, cho nên ta định trước tiên sẽ chặt cánh tay trái
của ngươi xem như bồi thường, sau đó lại…” Thanh đao của hắn từ từ
chuyển qua bộ phận dưới bụng của Ân Chuẩn, “lấy hai cái kia của ngươi
xem như tiền lãi!”
Ân Chuẩn
run rẩy một chút, hắn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trên thanh đao
xuyên thấu qua quần, hắn hiểu rõ tính tình của Tiêu Hồng Phi, nếu hắn ta đã nói như vậy, thế thì hai cái có chức năng biểu thị nam tính của hắn
chắc chắn khó bảo toàn! Đối với nam nhân mà nói, không có cái kia là sỉ
nhục lớn nhất, hắn tình nguyện chết đi cũng không thể chịu khuất nhục
như vậy! “Trong ngăn kéo bàn đọc sách!” Hắn cắn răng nói, bỏ đi bỏ đi,
nếu đã không đấu lại hắn ta, thì đành phải chết thôi.
“Để hắn
dùng trước đi!” Hoa Tố Vấn ngăn cản Tiêu Hồng Phi, nàng không hề quên
cánh tay của lão Tam Phi Thiên trại thối rữa như thế nào.
Tiêu Hồng Phi khẽ mỉm cười, ngửa đầu dốc hết toàn bộ thuốc bột trong bình vào miệng.
“Huynh điên rồi sao! Nếu như là giả thì làm thế nào?” Hoa Tố Vấn rống lên.
“Là thật
hay giả trong chốc lát cũng không nhìn ra được, ta không sợ, cùng lắm
thì không cần cánh tay này thôi!” Tiêu Hồng Phi trả lời, nhìn vẻ mặt
khẩn trương của Hoa Tố Vấn mà trong lòng vô cùng hưởng thụ. Đối với Ân
Chuẩn hắn ít nhiều cũng hiểu rõ, mặc dù người này lòng dạ khó lường hơn
nữa rất tàn khốc, nhưng mà dưới tình huống thế này chắc hẳn hắn sẽ không nói láo.
“Huynh cho rằng thiếu một cánh tay rất anh hùng sao!” Hoa Tố Vấn tức giận nói.
“Ta thiếu
đi một cánh tay về sau liền nhờ nàng làm cánh tay của ta, thế nào?” Tiêu Hồng Phi trêu chọc cười rộ lên, vẻ mặt đáng yêu khi nàng giận dỗi làm
cho hắn không nhịn được muốn hôn lên.
“Ta mới
không thèm!” Hoa Tố Vấn buột miệng thốt ra, sau khi nói xong câu ấy liền nhịn không được mà tự đỏ mặt lên, Hoa Tố Vấn nàng khi nào lại nói ra
những lời của cô gái nhỏ khi tức giận như vậy chứ, thật giống như đang
đùa giỡn với bạn trai mình vậy.
“Không phải nàng không thèm là được đâu!” Hắn bá đạo nói, một tay kéo nàng vào lòng.
Trên khuôn mặt hơi sưng của nàng in năm dấu tay nhàn nhạt, nơi cổ trắng nõn cũng
có vết bầm lờ mờ, Tiêu Hồng Phi lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve một lần lại
một lần những vết tích ấy, trong lòng dâng lên từng đợt thương tiếc,
những vết tích này là nàng vì hắn mà có, hắn âm thầm thề trong lòng, sau này sẽ không bao giờ để nàng vì hắn mà chịu một chút uất ức nào nữa.
Hoa Tố Vấn tựa trong lòng Tiêu Hồng Phi, cùng hắn trao nhau ánh mắt thâm tình,
trong lòng dâng lên từng đợt rung động. Nam nhân này yêu thương nàng,
ánh mắt thương tiếc của hắn làm cho nàng nhìn rõ ràng được nội tâm của
hắn. Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của nàng, mang theo dịu dàng, mang theo thương tiếc, khiến trong lòng nàng từng trận rung
động. “Hai ngày trước cũng do hắn ta bắt.” Vào khi bàn tay to của hắn
dừng lại trên cổ nàng, nàng nhịn không được giải thích, giờ phút này,
nàng không muốn để hắn lại có bất cứ hiểu lầm gì về nàng nữa.
“Ta biết.” Hắn nhẹ nhàng nói, từ sau ngày đó hắn đã biết. Hắn vốn cho rằng Ân
Chuẩn chỉ đơn thuần là háo sắc, không nghĩ tới, hắn lại làm liên lụy tới nàng. Hắn chăm chú nhìn mắt nàng, ánh mắt nàng lộ vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có, hắn cũng không khống chế mình được nữa, miệng định hôn
xuống đôi môi kiều diễm ướt át kia.
Khóe miệng kiên nghị khẽ nhếch lên một chút, nhưng lại dừng giữa chừng, Tiêu Hồng
Phi phát hiện mình làm sao cũng không thể hôn xuống được, cánh tay ôm
Hoa Tố Vấn cũng trở nên không còn sức.
Hoa Tố Vấn cảm giác được sự khác thường của hắn, trong lòng cả kinh, nhanh chóng
đứng thẳng người, hỏng rồi, đã quên đậy nắp bình lại! Nàng vội vã đưa
tay sang bên hông đậy nắp bình sứ lại.
“Xin lỗi, ta đã quên đậy nắp bình, làm huynh cũng bị hít phải thuốc.” Hoa Tố Vấn đỡ Tiêu Hồng Phi ngồi vững, có chút áy náy nói.
“Không
sao, hít phải thuốc của nàng, ta cam tâm tình nguyện.” Tiêu Hồng Phi nở
một nụ cười nói. Chỉ đáng tiếc là, vừa nãy thiếu chút nữa thì có thể hôn được nàng rồi, đó là thời khắc hắn đã thầm chờ đợi bấy lâu nay đấy!
“Huynh
ngồi xuống trước đã, ta đi xem thuyền rốt cuộc đang ở đâu một chút!” Hoa Tố Vấn nói xong đi ra khỏi phòng, trên mặt đất nằm một người, trên ghế
ngồi một người, mặc kệ thế nào vẫn là lên bờ trước rồi tính sau.
Hoa Tố Vấn đang đi đột nhiên dưới chân đụng phải một vật mềm mại gì đó, cúi người
nhìn kỹ, hóa ra là hắc y nhân thủ hạ lúc nãy đi vào kia, xem vết thương
của hắn là một đao mất mạng, có lẽ lúc Tiêu Hồng Phi lên thuyền đã giết.
Hoa Tố Vấn đi đến boong thuyền, nhìn bốn phía xung quanh, giữa trời đêm chỉ nhìn
thấy nước sông cuồn cuộn bốn phía, không còn có gì khác. Xem ra, thuyền
không biết từ lúc nào đã trôi đến giữa sông rồi. Nàng quay trở lại, chỉ
có thể chờ hiệu lực của thuốc trên người Tiêu Hồng Phi hết tác dụng rồi
mới thương lượng chuyện lên bờ như thế nào.
Nhưng vừa
nghĩ tới vấn đề hiệu lực của thuốc, lời của Hoa Đà đột nhiên vang lên
bên tai Hoa Tố Vấn: “Hiệu lực của loại thuốc này rất ngắn –” rất ngắn!
Hỏng rồi! Trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng chạy về phía phòng nhỏ, hi vọng hiệu lực của thuốc đừng ngắn đến mức độ ấy!
Có điều tất cả đã muộn, trong phòng nhỏ, người nằm trên mặt đất đã đứng lên!