Y Nữ Phương Hoa

Chương 10: Chương 10: Chương 10'




Mặt trời chiều như kim loại bị nung chảy kết hợp với từng cụm mây lúc hoàng hôn, từ từ khuất dần sau từng thân cây to lớn nơi chân trời.

Trên hành lang có vài người đang đi lại, còn mang theo chút ánh vàng rực rỡ chói mắt. Nhìn từ xa, vị phu nhân đang đi ở giữa hệt như tiên nhân hạ phàm, xiêm y hoa mỹ, lụa là mềm mại, trâm ngọc loé sáng, lúc đến gần còn có từng làn gió thơm phả vào mũi.

”Thế nào rồi? Có tin tức gì không?” Vị phu nhân này lườm ma ma trước mặt mình, đè thấp giọng rồi hỏi.

”Không có.” Ma ma lắc đầu, trên mặt có chút vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ: “Giờ nhị phu nhân đã thương tâm muốn chết rồi, nghe nói đã khóc tới mấy lần, chẳng qua lại bị lão thái quân mắng, nói rằng nếu còn khóc nữa thì ra khỏi phủ, không được mang điều xúi quẩy vào phủ chúng ta.”

”Ai, cũng chẳng trách nàng ta được, đang yên đang đẹp như thế tự nhiên nhi tử lại biến mất, nghĩ đến đây thì ai mà chẳng lo?” Vị phu nhân này thở dài một tiếng: “Đi thôi, đi thăm nhị phu nhân một chút.”

”Vâng.” Ma ma kia thu hồi vẻ mặt của mình, nói với vị phu nhân kia:“Lòng dạ phu nhân thật nhân từ, mấy tức phụ hoà thuận với nhau như vậy, đúng là hiếm thấy trong kinh thành này.”

Khoé môi vị phu nhân kia nhếch lên, không nói gì, chỉ yên lặng đi về phía trước, vạt áo thật dài kéo theo ở phía sau hệt như một dòng nước mùa xuân, xiêm y xanh nhạt cộng thêm một lớp ngoại bào màu vàng bên ngoài khiến người xem hoa cả mắt, rực rỡ sáng ngời.

Đại môn quang đãng của Tinh Phương Uyển chỉ mở một nửa, hai tiểu nha đầu đang ngồi chọi cỏ, cúi đầu nhìn vài cọng cỏ trong tay đối phương, cẩn thận so sánh với cỏ của mình: “Này, hình như hai cọng cỏ trong tay ngươi không phải là một loại.”

Tiểu nha đầu bị phát hiện đỏ mặt: “Ta thấy phiến lá hơi giống mà.”

”Rõ ràng là do ngươi đã túm chặt nó.”

Hai người vừa cười vừa nói, khi nghe được tiếng bước chân bên ngoài thì ngẩng đầu lên, khi bóng người màu vàng đã xuất hiện ngoài cửa thì rối rít ném cỏ trong tay xuống đất, cúi đầu hành lễ: “Thỉnh an tam phu nhân.”

”Phu nhân nhà các ngươi đầu rồi? Ở trong viện à?” Giọng nói của Chử tam phu nhân vô cùng dịu dàng, hai hàng chân mày hơi nhíu lại, dường như cũng có chút lo lắng: “Ta nghe nói hiện tại tinh thần tẩu ấy không tốt nên mới muốn đi an ủi một chút.”

”Tam phu nhân, phu nhân nhà bọn nô tì đang thương tâm lắm, người tới thật đúng lúc, mời vào đi.” Hai tiểu nha đầu nhanh chóng mở cửa ra để Chử tam phu nhân tiến vào: “Ai, tam phu nhân biết quan tâm cho người khác quá, chẳng trách lão thái quân lại thích người hơn, mọi chuyện đều xử lý một cách chu đáo cẩn thận, làm người khiêm tốn, mọi người trong nhà không thể bới móc được chút gì cả.”

”Đúng vậy, nếu phu nhân nhà chúng ta cũng khéo bằng một nửa tam phu nhân thì chắc giờ cũng tốt rồi.” Một tiểu nha đầu ảo não dựa vào cửa, sau đó lại dời suy nghĩ đến một đồng bạc nhỏ trong tay: “Ai, nhìn bọn nha hoàn bên tam phòng được khen thưởng mà lác cả mắt, chúng ta lại không có phúc khí kia.”

Chử tam phu nhân đi vào trong nội viện, nha hoàn đứng trông ngoài rèm cửa vừa thấy đám người tới gần đã vén rèm lên rồi nói vào trong: “Phu nhân, tam phu nhân đến.”

Chử nhị phu nhân vươn tay chống trán, có chút phờ phạc ngồi ở kia, nghe thấy tiếng báo này thì nhanh chóng ngồi thẳng dậy, lấy khăn ra lau mắt, cố gắng nâng khoé môi lên một chút, nhưng cảm xúc đau buồn kia vẫn chỉ cần liếc mắt một chút là có thể nhìn ra,

”Nhị tẩu.” Chử tam phu nhân cất bước đến, vội vàng chạy tới trước mặt Chử nhị phu nhân, lấy tay bắt lấy tay phải của bà: “A Việt... Có tin gì không?”

Vốn dĩ Chử nhị phu nhân đã cố gắng ổn định lại tâm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.