Ánh mặt trời ngoài
phòng sáng ngời, có chút ánh sáng hắt xuống từ phía cửa sổ trên mái nhà, chiếu vào trên mặt Chử nhị phu nhân, làm nổi bật làn da có chút trong
suốt tái nhợt của bà, hệt như sứ trắng mỏng manh, thậm chí còn trắng hơn vài phần, chẳng qua trên bề mặt sứ trắng sẽ luôn có chút sắc xanh, mà
hiện tại mặt của Chử nhị phu nhân lại có vẻ vàng vọt.
Rèm cửa khẽ động, hoa mẫu đơn thêu phía trên cũng bắt đầu đong đưa theo, trong khoảnh khắc một chiếc lá đã che mất nửa đoá hoa mẫu đơn hồng, ong bướm bên cạnh đoá hoa kia cũng biến mất, nha hoàn giữ cửa vén rèm sang
bên cạnh.
”Mẫu thân.” Hai người Chử Chiêu Hàm và Chử Chiêu Oánh bước tới bên người Chử nhị phu nhân, mỗi người cầm một tay của bà: “Mẫu thân lại suy nghĩ
lo lắng lung tung rồi.”
”Mẫu thân lo lắng lung tung cái gì chứ?” Chử nhị phu nhân nhìn hai nữ
nhi đang đứng hai bên, trong giọng nói vẫn tràn ngập bi thương: “Tối qua ta nằm mơ thấy huynh trưởng của các con, toàn thân nó đều là máu đứng
đó mà nhìn ta, vẻ mặt rất đáng sợ, ta thấy mà lòng vô cùng khó chịu, lập tức chạy sang. Ai... Nó đã mất tích nhiều ngày vậy rồi, ta chỉ sợ đã
xảy ra chuyện gì, đêm hôm lại báo mộng cho ta...” Nói đến đây, nước mắt
Chử nhị phu nhân đã tuôn như mưa, nghẹn ngào, không có cách nào để nói
thêm gì nữa.
Chử Chiêu Oánh có vài phần vội vã, bổ nhào vào người Chử nhị phu nhân:“Mẫu thân, người đừng nghĩ như vậy, ca ca sẽ không có chuyện gì đâu,
người đừng tự doạ mình sợ nữa.”
Hai mắt Chử nhị phu nhân vô thần, khô khốc như lá mùa thu.
”Mẫu thân, người đừng hoảng vội, nhất định đại ca sẽ không có chuyện gì, lúc nãy con nghe Lê Hoa nói đã đi tìm người xin quẻ cát hung rồi, có lẽ sẽ có được tin tức chính xác thôi.” Chử Chiêu Hàm lựa từ ngữ nhẹ nhàng
an ủi Chử nhị phu nhân: “Mọi người trong phủ đang cố gắng hết sức để tìm đại ca, nói không chừng ngày mai sẽ tìm thấy đấy.”
”Người trong phủ sao?” Chử Chiêu Oánh khẽ hừ một tiếng: “Nếu dựa vào bọn họ thì không biết đến khi nào mới có thể tìm được.”
”Oánh nhi, đừng nói lung tung, có ai không mong đại ca con không có việc gì sao?” Chử nhị phu nhân vội vàng siết chặt tay nàng: “Đừng có việc gì cũng nói xấu người khác như thế.”
Chử Chiêu Oánh nhìn Chử nhị phu nhân, muốn nói lại thôi.
Nàng không thích nghe mẫu thân mình nói những lời này, cũng không muốn
tin, chỉ sợ khi xưa người làm khuê nữ ở nhà ngoại, trong nhà luôn hoà
hợp êm ấp, không có chút xung đột dữ dội nào, luôn nghĩ chỉ cần là người một nhà thì đó là tương thân tương ái, sao lại có xung đột, mặc dù cũng có chút đấu đá nhỏ, những cũng chỉ là mấy đoạn kịch lướt qua mà thôi.
Xuất thân của Chử nhị phu nhân cũng không cao quý, chỉ là một nữ nhi của tiến sĩ ngũ kinh Quốc Tử Giám Ngô Thừa Nghiệp, khuê danh là Ngô Huệ
Tân.
Ngày trước khi Chử nhị lão gia đọc sách trong Quốc Tử Giám cũng chính là do Ngô Thừa Nghiệp giảng bài, lúc đi theo đồng học đến nhà lão sư chúc
Tết đã gặp tiểu thư Ngô gia. Cũng là nhân duyên kiếp trước, Chử nhị lão
gia vừa gặp Ngô tiểu thư một lần đã vô cùng ái mộ nàng, liều mình muốn
thú nàng làm thê.
Khi đó trên lão thái quân vẫn còn một bà bà (mẹ chồng), dù Chử lão thái
quân không chịu đồng ý, nhưng lại không nhịn được khi thấy bà bà của
mình đau lòng cho tôn tử, hơn nữa mỗi lần nhìn Chử nhị lão gia thấy
người trong nhà không đồng ý chuyện hôn sự của mình mà người càng lúc
càng gầy yếu, lòng khó chịu không thôi, cuối cùng cũng đồng ý làm chủ,
để Chử nhị lão gia lấy Ngô tiểu thư.
Cứ như vậy, một đôi tình nhân có tình quay về bên nhau, nhưng Chử lão
thái quân không vừa lòng, sao tức phụ của mình lại là người có xuất thân như thế được, tiến sĩ ngũ kinh, cũng chỉ là bát phẩm