“Thịnh cô nương, ta
nghe có người đến nói với tổ phụ ta việc A Đại đi khai hoang.” Vương Nhị Trụ ngồi trên ghế dài, lòng rất ư là đắc chí, bỗng nhiên hắn lại cảm
thấy vô cùng tự hào vì bản thân đã vấp ngã, rất có giá trị, Thịnh Phương Hoa đang tự mình cầm khăn cẩn thận lau bùn trên mặt cho hắn đấy, một
tay còn cầm hộp cao, xem ra là muốn đích thân bôi cho hắn rồi.
Có mùi hương dễ ngửi truyền đến từ trên người nàng, đầu óc của Vương Nhị Trụ hoàn toàn trở thành bùn lầy, rối như tơ vò, toét miệng cười vô cùng ngây ngô, ngay cả nói chuyện cũng không ra hồn.
”Hả? Vì sao lại có người nói cho tổ phụ ngươi việc này?” Thịnh Phương
Hoa cảm thấy có chút kỳ lạ, khai hoang không phải là chuyện bình thường
sao? Người nào trong nhà có sức lao động thì đi khai hoang thôi, cũng
không cản trở ai, nhưng sao A Đại vừa mới đi đã có người chạy tới mách
lẻo với Vương lão gia vậy?
Híp mắt nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt của Thịnh Phương Hoa,
trong lòng Vương Nhị Trụ tràn ngập hạnh phúc, cô nương xinh đẹp nhất
trong thôn Đào Hoa đang đứng cạnh hắn đây này!
”Ta cũng không biết, có một số người chính là như thế, thấy người ta
sống tốt thì không chịu được.” Từ ngữ trong đầu Vương Nhị Trụ bắt đầu
hỗn loạn, nói chuyện cũng lung tung: “Trước kia nhà hai người không có
đất, bây giờ A Đại lại muốn khai một mảnh đất cho hai người, có vài
người đỏ mắt, cứ thích bàn tán xôn xao vậy đấy.”
”Thì ra là như thế.” Thịnh Phương Hoa nhét thuốc cao vào trong tay Hồ Tử: “Thoa cao cho hắn.”
”Thịnh cô nương...” Mùi hương dễ ngửi đang dần đi xa, Vương Nhị Trụ có
chút hoảng hốt, sao Thịnh cô nương lại bỏ mặc mình vậy? Chẳng lẽ nàng
không dùng ngón tay thon dài như ngọc kia để thoa cho mình, để thức
thuốc mỡ màu nâu mát lạnh đó từ từ thấm vào da thịt của mình sao?
”Hồ Tử, đệ cẩn thận một chút, đừng thoa mạnh tay làm Nhị Trụ đau.” Thịnh Phương Hoa cười vô cùng dịu dàng với Vương Nhị Trụ, xoay người nhặt rổ
trên mặt đất lên: “Ta ra phía sau núi xem một chút, tiện thể hái chút
thảo dược về luôn.”
….
A Đại đánh người sao? Thịnh Phương Hoa cảm thấy có chút khó tin, hắn có
thể xuống tay với người như Vương Nhị Trụ sao? Gương mặt thoạt nhìn vô
cùng lạnh lẽo hiện ra trước mắt nàng, dường như lúc nào A Đại cũng thờ ơ với tất cả mọi việc, cao ngạo lạnh lùng như thế, sao hắn có thể xuống
tay với Vương Nhị Trụ đây?
Vác rổ vội vàng đi về phía sau núi, trên đường đi lại trùng hợp gặp được tổ phụ Vương Chí Cao của Vương Nhị Trụ.
Vương Chí Cao mặc một bộ xiêm y bằng vải trúc bâu, cầm một điếu thuốc
lào trong tay, đi đường lưng thẳng tắp, thỉnh thoảng còn lắc lư một cái, nhìn từ sau lưng không khác gì một con ngỗng béo.
”Phương Hoa nha đầu!” Tuy Vương Chí Cao đã qua tuổi sáu mươi nhưng mắt
vẫn rất tốt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Thịnh Phương Hoa đang
đi tới từ một con đường khác, vô cùng nghiêm túc gọi nàng một tiếng:“Ngươi lại đây, ta đang có chuyện tìm ngươi một chút.”
Tôn tử nhà mình đúng là vô dụng, suốt ngày chỉ biết chạy tới chỗ Thịnh
gia, Vương Chí Cao đã sớm tức giận rồi, Thịnh nha đầu này thì có gì tốt? Tuy rằng làm chuông y có thể kiếm được vài đồng tiền, nhưng vẫn không
thể trang trải cho tính cách tiêu tiền như nước của vị nương kia, ăn
uống trong nhà cũng là bữa có bữa không, nếu nàng gả tới nhà của mình,
không chỉ không có chút sính lễ nào, nói không chừng đến lúc đó mình còn phải bù vào cho tôn tử.
Nghĩ đến chuyện như vậy, Vương Chí Cao cảm thấy vô cùng đau đầu, ông ta
đã sớm nhìn trúng Lưu nha đầu ở cách vách, còn đang tính lúc nào đó sẽ
nhờ người sang cửa dầu hôn nữa, nhưng ngày nào tên tôn tử kia cũng chạy
đến Thịnh gia như thế, ông ta nhìn thấy mà nghẹn cả một bụng tức.
Lưu gia ở cách vách mới là môn đăng hộ đối với nhà mình! Lưu lão gia kia cũng là tộc trưởng của Lưu gia, ruộng đất trong nhà còn nhiều hơn cả
mình! Hậu sinh đồng lứa trong Lưu gia chỉ có hai tôn tử và một tôn nữ,
nghe nói nha đầu kia rất được cưng chiều, đến lúc xuất giá chắc chắn sẽ
không thể thiếu được vài mẫu đất để làm sính lễ đâu, nghĩ đến đây, Vương Chí Cao đã vui vẻ đến ngây ngất, đó mới là một mối hôn sự tốt, thiên
tác địa hợp!
Thịnh Phương Hoa cười nhẹ rồi đi tới trước mặt Vương Chí Cao: “Vương đại gia, có chuyện gì sao?”
Thấy dáng vẻ thản nhiên của Thịnh Phương Hoa, Vương Chí Cao càng tức
giận hơn, người khác thấy ông ta đều phải gọi một tiếng “tộc trưởng”
hoặc là “lão gia”, nhưng Thịnh Phương Hoa này cứ gọi là Vương đại gia,
ông ta nghe mà tức điên người, Vương