Đào Hoa sơn một màu
xanh biếc, giống như ngọc bích được điểm xuyết bởi những đoá hoa xinh
đẹp, muôn màu muôn vẻ, quả thực không nhìn ra đây là một ngọn núi hoang, bỗng nhiên Thịnh Phương Hoa có chút nghẹn lời.
Nàng cũng không hiểu rõ pháp lệnh của triều đình, nhưng dường như những
điều Vương Chí Cao nói cũng không sai, Đào Hoa sơn đâu có thể gọi là núi hoang?
”Không bẩm báo lại đã tự tiện khai hoang mở ruộng, đó là đối nghịch với
pháp lệnh triều đình, hiểu không?” Vương Chí Cao thấy Thịnh Phương Hoa
im lặng, trong lòng thoải mái không ít: “Ngươi còn không đi nói với hắn
ta để hắn nhanh dừng lại, đừng tiếp tục làm những việc vô dụng nữa.”
”Vương đại gia, bây giờ ta xin phép ngài, có được không?” Thịnh Phương
Hoa cười cười: “Mất bò mới lo làm chuồng, nhưng vẫn còn chưa quá trễ,
bây giờ báo với ngài một câu cũng được mà!”
”Bây giờ nói cái gì?” Đột nhiên Vương Chí Cao gắt lên, tiểu nha đầu này
thật sự không biết trời cao đất rộng, đây là chuyện nàng ta nói xin phép thì có thể xin phép sao? Dù thế nào cũng phải mang theo một bình rượu
tốt và hơn trăm đồng tiền đến nhà ông ta chứ, ông còn phải răn dạy nàng
ta vài câu, để nàng ta hiểu rõ rốt cuộc trong thôn này là do ai định
đoạt, lúc này mới viết giấy cho nàng ta.
”Không phải A Đại còn chưa khai hoang đất xong sao? Chẳng phải bây giờ
ta xin thì vẫn giống nhau à?” Lòng Thịnh Phương Hoa có chút tức giận,
nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Vương Chí Cao, nhất thời đã biết ông ta đăng
tính toán cái gì.
Đừng nhìn ông ta chỉ là một tộc trưởng nho nhỏ, nhưng quyền lực lại
không hề ít, người nhà họ Vương ở thôn Đào Hoa và mấy thôn xóm phụ cận
đều do ông ta sắp xếp quản lý, ngày lễ ngày tết, nhà Vương Chí Cao đúng
là vô cùng náo nhiệt, không ít người đều phải mang theo lễ vật và đưa
tiền bảo hộ... Dù sao nếu sau này xảy ra chuyện gì phiền toái thì còn
cần Vương Chí Cao giúp đỡ che đậy.
Vương Chí Cao đã bị những người đó cho ăn no, cảm thấy làm bất cứ việc
gì cũng phải thu lễ là chuyện bình thường, nhưng nàng lại không thích
theo ý ông ta: “Vương đại gia, ý của ngài là, chờ A Đại khai hoang đất
xong thì ta mới tới xin phép ngài sao?”
”Phương Hoa nha đầu, ngươi là thật sự nghe không hiểu hay là cố tình
không hiểu vậy?” Vương Chí Cao cười lạnh một tiếng: “Chờ A Đại khai
hoang đất xong đã sớm có nha dịch tới tìm hắn rồi, đây chính là tự tiện
tạo ruộng, trái luật pháp!”
”Ý ông là thế nào?” Chử Chiêu Việt lạnh lùng mở miệng: “Muốn dẫn ta lên quan phủ sao?”
Nha phủ trong thành nhìn thấy hắn nào dám nói nửa chữ không? Người xui xẻo chỉ có Vương Chí Cao.
Chẳng qua hắn vẫn còn chưa muốn để Chử Quốc Công Phủ biết được hành tung của mình, tạm thời chưa thể lộ ra được, nếu không, dù hắn muốn cưỡng
chế mua lại toàn bộ đất vườn của tên họ Vương này cũng chỉ là một chuyện dễ dàng.
Chử Chiêu Việt mới mở miệng, Vương Chí Cao liền cảm thấy như có từng
tảng băng rơi từ trên trời xuống, lạnh đến run rẩy cả người, ông ta cố
gắng nặn ra một nụ cười: “Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta là người thiện tâm, làm việc sẽ không quá tuyệt tình. Phương Hoa nha đầu, hôm nay
ngươi tới nhà ta xin phép cũng được, chỉ là đừng quên mang theo những
thứ cần thiết, thủ tục phải đầy đủ thì ta mới có thể lập giấy cho ngươi, đúng không?”
Thịnh Phương Hoa không muốn nhiều lời với ông ta, gật đầu: “Được.”
”Thịnh cô nương, sao cô lại đáp ứng yêu cầu của ông ta?” Chử Chiêu Việt
tức giận bất bình, đây rõ ràng là xảo trá, nhìn vẻ mặt đắc ý lúc xoay
người rời đi của Vương Chí Cao, bảo đảm là không có chuyện gì tốt đẹp.
”Đồng ý với ông ta cũng không sao cả.” Thịnh Phương Hoa cười ngọt ngào.“A Đại, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu!” Nàng nói lời đẩy ẩn ý,
vươn tay vỗ vai Chử Chiêu Việt: “Ngươi yên tâm, có ta bảo vệ, không có
việc gì.”
Chử Chiểu Việt thầm giật mình, hành động tuỳ ý này của Thịnh Phương Hoa